Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hi Du Hoa Tùng

Chương 457



Trương Tử Ngưu hừ lạnh một tiếng, lập tức hướng lão hoàng đế nói: “Bệ hạ, aiđúng ai sai, có thể tra xét rõ ràng, thần chỉ lo lắng cho lợi ích của ThiênThương Nhân Gian...”

Lão hoàng đế tức thì sắc mặt khó chịu, đúng vậy, cản trở sinh ý của ThiênThượng Nhân Gian, chẳng phải cắt đứt nguồn thu nhập của ta sao. Tuy nói làquân phí viễn chinh là từ Thiên Thượng Nhân Gian xuất ra, nhưng nói khôngchính xác, để có thể tập trung tại kinh đô, còn phải chu chuyển qua Giang Nam.

Nghĩ tới đây, lão hoàng đế tức giận, quay xuống Mã Đằng quát mắng: “Hỗntrướng, Lưu ái khanh mà các ngươi còn không biết sao? Chuyện như thế sao cóthể do hắn được, dứt khoát là do sơ suất của thị vệ đại nội. Hừm, Mã Đằng,ngươi hành luật bất nghiêm, đáng phải chịu tội gì?”

Mã Đằng nhất thời ngây dại, làm thế nào để tốt đẹp bây giờ. Như thế này khôngphải bệ hạ thiên vị Lưu Phong rõ ràng sao.

Bá quan văn võ toàn triều thầm giật mình, rốt cuộc Lưu Phong có biện pháp gìmà tự nhiên có thánh sủng này, thật sự làm người khác kinh ngạc, ghen tỵ.

Đương nhiên, trên triều vẫn còn vài người minh bạch. Bọn họ đối với sự trọngthị của bệ hạ đối với Thiên Thượng Nhân Gian có thể nhìn ra một chút gì đó.

Một ít quan viên cơ trí còn thường xuyên bí mật tới Thiên Thượng Nhân Giantiêu pha, trên thực tế cũng xem như là quyên góp cho bệ hạ viễn chinh.

Việc này, bệ hạ phái Chân Long vệ đi đốc sát Thiên Thượng Nhân Gian, hồi báotất cả sự thật. Vì thế, những quan viên cơ trí này đều nhận được khen ngợi vàban thưởng của lão hoàng đế. Nói quá lên là có thể thuận lợi thăng quan tiếnchức.

Kể từ đó, việc mua bán quan chức đã bị biến tướng. Nhưng thời gian khẩn cấp,lão hoàng đế nóng lòng hoàn thành mười phần lực lượng của mình, vì quân phínên cũng bất chấp nhiều như vây.

Mã Đăng vội vàng nói: “Vi thần có tội, thỉnh bệ hạ trách phạt!” Đến lúc này,Mã Đằng cũng không dám tranh chấp, giằng co cùng lão hoàng đế, như vậy khôngphải muốn chết sao?

“Hừ, ngươi biết tội là tốt rồi”. Lão hoàng đế nhíu mày một cái, tựa hồ nghĩđược biện pháp gì hay, trầm giọng nói: “Như vậy đi, thị vệ, thuộc hạ của ngươiquấy nhiễu sinh ý củâ Lưu ái khanh, trẫm xét xử công bằng, phạt ngươi tám vạnlượng bạc bồi thường cho Thiên Thượng Nhân Gian, ngươi có phục không?”

Phục chứ, đương nhiên phục chứ, chuyện chỉ đơn giản là phạt tiền như vậy, MãĐằng tự nhiên hân hoan tiếp nhận. Tuy vậy, số lượng tám vạn lượng quả thậtlớn. Phải biết rằng, lần này giúp đỡ Thái tôn làm việc, hắn tổng cộng mới chonăm vạn lượng bạc. Tính toán cho kỹ, chính mình chịu lỗ mất ba vạn lượng. Thậtsự là ứng với lời xưa: “Mất cả chì lẫn chài”

“Thần tạ chủ long ân!” Mẵ Đằng cung kính dập đầu hành lễ. Tiền thì không quantrọng, tóm lại vẫn còn tại vị lo gì sau này không có người biếu xén.

Tình hình trong hoàng cung rất nhanh chóng truyền tới Lưu Phong thông qua tổchức tình báo cường đại Nữ Nhân Hoa.

Lưu Phong âm thầm bật cười, lão hoàng đế quả thật rất trượng nghĩa, ít ra làbiểu hiện trước mắt cũng không tệ lắm. Chỉ là chuyện qua cầu rút ván có xảy rahay không, Lưu Phong cũng không dám cam đoan.

Lão hoàng đế sắc sảo, thâm sâu, tuyệt đối không phải là người Lưu Phong có thểhiểu được. Bây giờ chỉ có thể đi bước nào thì nghe ngóng bước đó.

Từ chuyện này mà nói, Lưu Phong có rất nhiều tức giận trong lòng. Thái tử phibiết rõ thân phận của mình, lại hoàn toàn dung túng Thái tôn giả mạo làm rachuyện như vậy, rõ ràng là chẳng xem mình ra gì.

Nói cách khác, trong lòng Thái tử phi Lưu Phong hắn so với Thái tôn giả mạokia cũng không bằng. Lần trước tại tẩm cung của Ân quý phi hai người đã hoàntoàn bắt tay với nhau. Ngôn ngữ Thái tử phi lúc đó tựa hồ rất quan tâm tớihắn, cuối cùng còn lặp đi lặp lại nhiều lần, cố gắng tỏ ra là một người mẫuthân tốt.

Bây giờ nhìn lại, bất quá đều là lời ngoài mặt thôi.

Đàn bà quả nhiên là dạng khẩu thị tâm phi nhất (gần giống Khẩu phật tâm xà).

Trong đầu Lưu Phong lúc này hiện lên một đạo sát khí. Đàn bà như vậy thật sựđáng chết. Nếu không phải lúc đầu do đáp ứng Chu Phong, nếu không hắn đã tìmcơ hội giết chết mụ đàn bà độc ác này đi rồi.

Có một số việc trong lòng Lưu Phong rất mâu thuẫn. Thái tử phi từ đầu chí cuốiđều lặp đi lặp lại rằng những gì năm đó Chu Phong thấy đều là giả. Biểu hiệnthật sự chân tình của Thái tử phi làm hắn có chút dao động, nhưng hiện naynhìn lại, hết thảy đều là dối trá. Mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra vớiThái tôn giả mạo kia, nhưng Lưu Phong có thể dám chắc, so với Chu Phong thìThái tử phi quan tâm tới Thái tôn giả mạo hơn.

“Xú nương môn, ngươi bất nhân đừng trách ta bất nghĩa”. Lưu Phong đã nghĩthông suốt, đợi sau này thế lực của hắn lớn mạnh, không cần phải chờ tới khiThái tôn giả mạo kiềm chế Yến vương phủ, hắn là người đầu tiên giết chết têntạp chủng giả mạo kia, coi như là vì Chu Phong xả cơn uất ức.

Chỉ huy tại Giang Nam mười ngày trời, Lưu Phong tính muốn trở về. Mấy ngườithương nghị một chút, quyết định lần này chỉ có Ân Tố Tố đi theo Lưu Phong. TốNương còn muốn ở lại gấp rút thời gian để bồi huấn Phượng Vệ. Liễu Thanh Nghikhông muốn từ bỏ Khoa kỹ báo chỉ vừa mới thành lập. Hơn nữa Thiên Thượng NhânGian ở Giang Nam cũng cần có người thiết yếu để cai quản, vì thế nàng quyếtđịnh lưu lại.

Lưu Phong cẩn thận suy nghĩ một chút, trước mắt cũng chỉ đành như vậy.

Nói cho cùng, bên người hắn vẫn còn thiếu nhân tài, đặc biệt một nhân tàitrung thành.

Trước khi đi, Lưu Phong chủ ý đi gặp nhạc trượng đại nhân Ân Nguyên Đạo.

Đầu tiên, Lưu Phong vẫn luôn luôn lên kế hoạch để thu xếp cho Ân Nguyên Đạolên kinh đô, cùng với Vương Đức Vọng chăm sóc lẫn nhay. Tuy nhiên Ân NguyênĐạo không đồng ý.

Cơ nghiệp của lão tại Giang Nam đang phát triển rất tốt. Vạn nhất tương laiLưu Phong ở kinh đô có xảy ra chuyện gì thì Giang Nam chính là nơi tiếp việccho hắn. Lưu Phong sau khi suy nghĩ cẩn thận cũng tán thành đề nghị của ÂnNguyên Đạo. Hơn nữa với cố gắng liên tục của bản thân, Ân Nguyên Đạo tranh thủkiêm luôn hai chức quản lý thuận lợi. Thật vậy, Tổng đốc phủ và Thủ bị phủđồng thời nắm trong tay, chân chính trở thành lão đại ở chính quyền nơi đây.

Về phần người ban đầu thay thế cái ghế Thủ bị của Vương Đức Vọng, từ sau khigiao thủ cùng Lưu Phong đã sớm xin từ chức. Từ lúc người nọ đi rồi, Giang Namthủ bị cũng trở thành một củ khoai tây nóng, không ai dễ dàng tiếp nhận.

Ngoài ra chuyện này cũng có nguyên nhân, Lưu Phong mới thuyết phục thành cônglão hoàng đế, để cho Ân Nguyên Đạo kiêm nhiệm. Thứ nhất để đạt được mục đíchcủa hắn, thứ hai cũng giúp đế quốc loại bỏ đi không ít phiền toái.

“Phong nhi, ta nghe Quý phi nương nương nói, ngươi muốn làm đại sự?” Sau khigặp mặt hai người cũng không hàn huyên mà trực tiếp nói vào chính chuyện.

Lưu Phong trầm mặc, một lát sau nói: “Nương nương nói với người những gì?”

Ân Nguyên Đạo trầm giọng nói: “Quý phi nương nương nói như nào cũng không quantrọng, ta muốn biết ngươi nghĩ như nào?”

Lưu Phong có chút do dự, muốn đem chuyện nói cho sáng tỏ, nhưng hắn cũng khôngrõ rốt cuộc Ân Nguyên Đạo sẽ phản ứng như thế nào.

“Không cần ngại, ta với ngươi cũng không phải ngoại nhân. Trong lòng ngươinghĩ gì, sao còn không nói ra?” Ân Nguyên Đạo tựa hồ nhìn ra sự do dự tronglòng Lưu Phong. Lãnh đạm nói: “Ngươi là phu quân của Tố Tố, cũng coi như làcon trai một nửa của ta. Bất kể ngươi quyết định việc gì, ta cũng đều giúpngươi, kiên định đứng cùng phe với ngươi. Yên tâm, ta tuyệt đối không so sánhvới lão đầu vương gia chán ngán kia”

“Bởi vì có chút nguyên nhân, con muốn làm một đại sự.” Lưu Phong dửng dưngnói.

“Ta biết ngươi muốn làm đại sự”. Ân Nguyên Đạo bình tĩnh nói.

Lưu Phong hơi dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: “Đại sự theo như lời connói, có lẽ ngoài sức tưởng tượng của người!”

Ân Nguyên Đạo mỉm cười: “Nói đi nói lại cũng chỉ là coi trọng cái ghế củangươi, có cái gì là khó có thể tượng tượng?” (nghe giống qcáo SamSung Ultrathế)

Lưu Phong trầm mặc, trầm giọng hỏi: “Người cũng đã biết rồi”

“Ta sao có thể biết?” Ân Nguyên Đạo cười lạnh một tiếng nói: “Sự thật, từ khingươi thoát ly Phượng viên, tự lập môn hộ thì ta cũng phát hiện ra một chút.Mà gần đây, ngươi bí mật xây dựng đội ngũ tình báo, lực lượng vũ trang củamình, tất cả ta đều biết. Chỉ cần là người thông mình cũng không khó nhận radụng ý chân thật của ngươi”.

Lưu Phong hơi giật mình: “Theo như nhạc phụ nói, rất nhiều người cũng biết tâmtư của con sao?”

“Không sai, rất nhiều người cũng biết. Tuy nhiên...” Ân Nguyên Đạo hờ hữngnói: “Không ai chú ý ngươi, cũng không ai ủng hộ ngươi. Như thế cục trước mắt,ai cũng biết Đông cung và Yến vương phủ là lớn nhất. Các thế lực nơi khác rấtkhó chống lại hai thế lực lớn này. Cho nên, không chỉ ngươi, ngay cả còn cóvài vị hoàng tử của bệ hạ, cũng không ai để ý tới bọn họ. Cũng không ai ủnghộ... Tối đa, chỉ là làm nhiều thêm sự chế giễu mà thôi”.

Dừng một chút, Ân Nguyên Đạo đột nhiên cười nói: “Sự thật, lực lượng Đông cungvà Yến vương phủ nắm giữ có thể so sánh với lực lượng trong tay bệ hạ, khácbiệt cũng rất lớn.”

Lưu Phong đột nhiên ôm đầu, cả kinh nói: “Lực lượng trong tay bệ hạ không phảibị chia nhỏ rồi sao?”

“Ngươi sai rồi.” Ân Nguyên Đạo nhẹ giọng nói: “Lấy lực lượng Quân Bộ mà nói,bệ hạ nắm giữ bốn đại chủ lực tối tinh nhuệ đó là: mãnh hổ quân đoàn, thamlang quân đoàn, thất sát quân đoàn, phá quân quân đoàn. Bốn đại quân đoàn nàylực chiến đấu mạnh vô cùng, người bình thường tuyệt đối không có khả năngtưởng tượng được. Ngay cả Yến vương tam vệ cũng không thể chống lại một trongsố đó”.

Lưu Phong thở gấp một hơi, không nghĩ tới Lão Hoàng Đế lại lộ ra thế lực cườngđại như thế. Vậy phải thay đổi sách lược, cho phù hợp với hiện tại, để cho LãoHoàng Đế biết thân phận của mình, để có thể nhận được đồng tình và ủng hộ. Chỉcó như vậy, mới có thể không bị thất bại.”

Lưu Phong suy nghĩ một chút hỏi: “Viễn chinh Cao Lệ và Phù Tang, Bệ hạ sẽ dùngđến tứ đại quân đoàn này sao?”

“Nhiều nhất chỉ vận dụng hai quân đoàn.” Ân Nguyên Đạo suy nghĩ một chút nói:“Mãnh Hổ quân đoàn, Tham Lang quân đoàn, Thất Sát quân đoàn, Phá Quân quânđoàn trách nhiệm nặng nhất chính là bảo vệ Hoàng thành và an nguy của Bệ hạ.Bất kể lúc nào cũng có hai quân đoàn ở lại canh giữ kinh đô. Cho tới bây giờ,không ai biết bốn quân đoàn này ở địa phương nào, thậm chí có người nói, bọnhọ hiện ẩn nấp ngầm dưới đất Cung điện.”

Chương 85: Ông tế giao tâm (Tiếp)

Lưu Phong trong mắt hiện lên vài đạo dị sắc, tò mò hỏi: “Nhạc phụ đại nhân,người như thế nào lại biết được?”

Ân Nguyên Đạo nghe vậy, trầm mặc một hồi, một lúc lâu mới nói: “Ta có một tênthuộc hạ, từng là thủ lĩnh một đội trong Thất Sát quân đoàn...”

“Bây giờ hắn ở đâu?” Lưu Phong vội vàng hỏi.

“Chết rồi!” Ân Nguyên Đạo bình tĩnh đáp: “Sau khi hắn nói cho ta biết sự tìnhcủa bốn quân đoàn thì đã tự sát chết. Haizz, cũng là do ta lòng hiếu kì quálớn, muốn biết chuyện của tứ đại quân đoàn, nếu không hắn cũng sẽ không tựsát...”

“Quả là trung thành!” Lưu Phong có chút kinh ngạc.

Ân Nguyên Đạo tràn đầy hiểu biết, gật đầu nói: “Không sai, đúng vậy, Tứ đạiquân đoàn quả thật rất trung thành, thật sự làm người ta bội phục. Hơn nữa,nghe nói dưới tay Bệ Hạ còn có một đội ngũ tình báo hộ vệ cường đại. Bất quá,tình huống cụ thể như thế nào ta cũng không biết.”

Lưu Phong ngẩn ra, thở dài một tiếng, thân là Đế Vương, cũng quả nhiên là cũngcó chút thủ đoạn phi thường.

“Lưu Phong, nghe nói ngươi và nha đầu Vương gia cũng sẽ cưới làm vợ?” ÂnNguyên Đạo nhíu mày nói: “Ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là phong lưu quá mức.”

Lưu Phong sắc mặt có chút xấu hổ: “Nhạc phụ đại nhân, kỳ thật có một số việckhông như người tưởng tượng, ít nhất con không nghĩ chính mình phong lưu.”

“Quên đi, việc này của ngươi ta cũng không muốn quản, tóm lại chỉ cần Tố Tốkhông có ý kiến là được.” Ân Nguyên Đạo lãnh thanh nói, không muốn dây dưa vấnđề phong lưu của Lưu Phong, cũng là nam nhân, hắn cũng có thể giải thích.

Ân Nguyên Đạo đột nhiên hỏi: “Ngươi dựa vào cái gì mà tranh... cái ghế kia?”

Lưu Phong im lặng, lập tức trầm giọng nói: “Con tự nhiên có chỗ dựa, nhưng làbây giờ chưa thể nói: “

Ân Nguyên Đạo mỉm cười hỏi lại: “Không thể nói? Không phải là không tín nhiệmta sao?”

“Không phải.” Lưu Phong giải thích: “Có một số việc, không thể tưởng tượngnổi. Thứ nhất con còn chưa nghĩ ra sẽ nói như thế nào. Thứ hai, thế lực củacon bây giờ cũng chưa thể nói.”

“Ngươi nói là chỗ dựa của ngươi có thể làm thay đổi thiên hạ?” Ân Nguyên Đạocó chút giật mình.

Lưu Phong không nói gì, vẻ mặt cũng là đã chấp nhận.

Ân Nguyên Đạo thầm giật mình, có chút thâm ý liếc mắt nhìn Lưu Phong một cái,không nói gì, cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì. Một lúc lâu, mới ngẩnđầu lên nói: “Phong nhi, xem ra Tố Tố theo ngươi, nhất định sẽ không có đượccuộc sống bình yên tĩnh lặng. Bất quá cũng tốt, cuộc sống phải oanh oanh liệtliệt. Ngươi có việc cần làm thì đi làm đi. Giang Nam ta sẽ lo lắng tốt chongươi. Tương lai có chuyện gì ngoài ý muốn ngươi cứ trở về Giang Nam.”

Lưu Phong mỉm cười lắc đầu: “Chuyện của con, chắc chắn phải thành công, khôngthể thất bại. Bất quá, Giang Nam cũng là phải nhờ người.”

Lịch sử Hoa Hạ đế quốc rất giống với lịch sử của Trung Quốc triều đại nhàMinh. Lịch sử Triều Minh sau đó là do Thái Tôn Duẫn kế vị.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, thì Hoa Hạ Đế Quốc cũng như thế. Chỉ là thânphận Thái Tôn vẫn chưa xác định. Đương nhiên, chuyện này cũng không tuyệt đối.Lưu Phong nhớ tới hiệu ứng Hồ Điệp, có lẽ bởi vì sự xuất hiện của mình, bởivậy lịch sử Hoa Hạ Đế Quốc cũng sẽ thay đổi.

Hết thảy đều không biết chắc.

Mặc dù hai đoạn lịch sử trước giờ vẫn tương tự, Hoàng đế mới sẽ đối đầu với sựtạo phản của Yến Vương và các vị thân vương.

Tóm lại, vấn đề của Hoa Hạ đế quốc rất phiền toái. Nếu linh hồn Lưu Phongkhông phải trùng hợp rơi vào người Chu Phong, hắn tuyệt đối sẽ không trải quanhững chuyện này.

Miệng vừa ăn một miếng thịt lớn, vừa uống một ngụm rượu, đó mới là cuộc sốnghắn muốn.

Với tài lực của Thiên Thượng Nhân Gian, hắn hoàn toàn có thể ở thời đại nàysống cuộc sống sung túc. Hắn có thể hưởng thụ những điều tốt nhất trong nhângian: thức ăn tốt nhất, rượu ngon nhất, nữ nhân đẹp nhất.

Lưu Phong cũng không phải loại người thích oán trách trời đất, nếu hắn đã nhậpvào thân thể Chu Phong. Nếu đã đáp ứng, hắn sẽ phải hoàn thành. Huống hồ, hắncòn phát lời thề Linh hồn với Chu Phong. Một khi phản lại lời thế, chắc chắnsẽ chết thảm.

Cho nên, bất kể là vì tính mạng bản thân cũng tốt. Hay vì chuyện gì khác cũngtốt, Lưu Phong đều phải thành công.

“Nha hoàn kia của ngươi, ngươi không mang đi theo sao?” Ân Nguyên Đạo lời nóivừa chuyển đã đổi qua chuyện khác.

Lưu Phong gật đầu nói: “Đúng vậy, dù sao tại Giang Nam cũng cần có người trongcoi.”

“Phong nhi, sự nghiệp của ngươi càng ngày càng lớn, nhưng người có thể sử dụngcũng thiếu.” Ân Nguyên Đạo nói ra nhược điểm của Lưu Phong.

“Đúng vậy, tuy nhiên tương lai sẽ có.” Bồi dưỡng một nhóm người trung thành,không phải là chuyện ngày một ngày hai. Hắn thấy Lãnh Nguyệt đối với Thái Tônrất trung thàh, sau này nếu thân phận của mình công khai, Lưu Phong tin tưởngnhững người này sẽ hướng về mình.

Đương nhiên, cũng không phải tất cả hy vọng của Lưu Phong đều đặt trên nhữngngười đó. Tố Nương bồi dưỡng Phương Vệ, Hắc Vân bồi dưỡng Hắc ám võ sĩ, lựclượng này không lâu sau sẽ phát triển thành những nhân tài có tác dụng rấtlớn.

Hơn nữa, nữ nhân bên cạnh hắn, mỗi người đều là những trợ thủ đắc lực. Mặc dùlà nữ nhân, nhưng mỗi người đều không đơn giản, đều rất hữu dụng.

Điều quan trọng nhất chính là những nữ nhân này đối với hắn đều là rất thậtlòng, sẽ không có ai phản bội.

“Nếu ngươi tin tưởng ta, ta có sẽ cho ngươi vài người. Đương nhiên, bây giờchưa được.” Ân Nguyên Đạo đứng dậy, đi tới cửa sổ, con mắt bình thường nhìnphía trước nói: “Trong lực lượng của ta nhiều năm nay, cũng có vài người tâmphúc do ta bồi dưỡng, bất quá những người này vẫn đang bồi dưỡng, thực lực rấtlớn. Khi cần thiết, ta sẽ cấp cho ngươi, đối với ngươi trợ giúp một tí lực...”

Lưu Phong ngầm mừng rỡ, xem ra lực lượng của vị nhạc phụ này cũng rất tốt.

“Tốt” Lưu Phong chăm chú nói: “Chờ tới khi tới thời cơ thì cấp cho con.”

“Phong Nhi, ta cả đời không có dã tâm, chỉ muốn cuộc sống yên tĩnh bình lặngcho con cháu. Bất quá vì ngươi, ta không thể như vậy, phải trợ giúp. Ngươiphải nhớ kỹ, ta làm những chuyện này tất cả là vì Tố Tố. Cho nên, ngươi phảiđối với Tố Tố tốt một chút, đừng làm nó thương tâm.” Ân Nguyên Đạo thân thiếtnói.

Lưu Phong trên mặt toát ra thần sắc kiên định, chăm chú nói: “Nhạc phụ đạinhân, người yên tâm, con tuyệt đối sẽ không để Tố Tố chịu thêm bất kỳ sự thiệtthòi nào.”

Ân Nguyên Đạo gật đầu: “Ta tin tưởng ngươi.”

“Phong nhi, có chuyện ta muốn hỏi ngươi.” Ân Nguyên Đạo yên lặng một hồi, độtnhiên hỏi: “Nghe nói ngươi thường đi gặp Ân qúy phi? Nàng rất đau khổ có đúngkhông?”

Lưu Phong nghe vậy, thân hình run mạnh, sắc mặt có chút xấu hổ, trong lòng âmthầm lo lắng, không lẽ chuyện bí mật của mình với Ân qúy phi Ân Nguyên Đạo đãbiết.

Lần này phiền toái rồi.

“Uhm” Lưu Phong cố gắng bình tĩnh trở lại, cẩn thận nói: “Bệ hạ mấy ngày naykhông gần nữ sắc. Cho nên cuộc sống của cô cô rất là khốn, con thường tới nóichuyện phiếm với người.”

Ân Nguyên Đạo thở dài một tiếng, buồn bã nói: “Nói đến cùng là do Ca ca như tahại nàng. Lúc đầu, nếu không phải kiên quyết muốn nàng tiến cung, có lẽ bâygiờ sẽ không khổ như vậy.”

Lưu Phong có chút cảm giác có tật giật mình, thấp giọng nói: “Chuyện này cũngkhông thể oán trách người, sự thật Cô Cô cũng hưởng thụ vinh hoa phú quý màngười khác cả đời mơ cũng không được.”

“Nhân sinh là thế, có được tất sẽ có mất.” Lưu Phong lạnh nhạt nói.

Ân Nguyên Đạo tự giễu cười cười: “Vinh hoa phú qúy bất quá chỉ là mây khói,làm sao có thể so sánh với hạnh phúc cả đởi. Năm đó, nếu không phải ta nghĩmuốn thăng quan phát tài, nàng cũng sẽ không tiến cung, có lẽ trong lòng nàngcũng hận người Ca ca này.”

Ngừng một chút, Ân Nguyên Đạo xoay người, nhìn chăm chú Lưu Phong nói: “Phongnhi, ta biết ngươi hiện nay tại Kinh Đô năng lực rất lớn. Nếu có cơ hội, thìthường xuyên đi gặp Cô cô, lần sau nếu gặp nàng, thay ta nói ta thành thật xinlỗi.”

Lưu Phong vội vàng gật đầu: “Nhạc phụ người yên tâm, con sẽ chuyển lời.”

Nói tới đây, Lưu Phong cuối cùng yên tâm. Ân Nguyên Đạo cũng không biết chuyệnmập mờ của mình và Ân Quý Phi.

Nhớ tới chuyện mập mờ của mình và Ân Quý phi, Lưu Phong nhất thời cảm thấy lolắng, tương lai chuyện này nếu bị Ân Nguyên Đạo và Tố Tố biết, sẽ không biếtkết quả sẽ như thế nào.

“Mẹ kiếp, đánh chết cũng không để cho họ biết.” Lưu Phong ngầm thề.

Ân Nguyên Đạo tiếp theo bình tĩnh, ôn tồn hỏi: “Bệ Hạ thật sự thải âm bổ dươngsao? Thân là một Đế quốc chi quân, hắn như thế nào làm chuyện tàn nhẫn nhưvậy. Hơn nữa, gần đây ta nghe nói, tính tình của Bệ Hạ cũng không giống trướckia, có chút khát máu...”

Lưu Phong hơi kinh hãi: “Tin tức cũng quả là truyền đi rất nhanh.”

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...