Hi Du Hoa Tùng
Linh Lung cũng không nói nhiều, hướng dẫn những người đang rót trà chậm rãilui ra, tựa hồ không nghe tiếng quát của Tạ Tử Long.
Tạ Tử Long nhìn vào hậu đường, vẫn không thấy Phong Hoa Tuyết Nguyệt đi ra,nhíu mày, nâng chén trà lên nhấp một ngụm. Cùng với những thuộc hạ chạy suốtnhiều ngày đến đây, cũng cảm thấy khát nước nên tự nhiên bưng chén trà lênuống.
Sau một hồi, Tạ Tử Long vẫn không thấy Chung Vô Diễm dẫn Phong Hoa TuyếtNguyệt đi ra, cũng không tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi, nhất thời đập bàn mộtcái, lớn tiếng quát: “Kêu Chung Vô Diễm ra cho ta.”
Chung quanh những người quan sát động tĩnh chính là những Cẩm Y Vệ Phiên tửnhất thời sắc mặt đại biến, trong nháy mắt đi tới bao vây, mỗi người trong mắtđều toát lên một đạo sát khí.
Tạ Tử Long thấy vậy trước tiên là cả kinh, sau đó lập tức cười lạnh một tiếngnói: “To gan, ta tuân mệnh Hoàng Hậu nương nương tới đây hạ ý chỉ, các ngươidám ngăn trở.” Tạ Tử Long cũng không lo lắng, phải biết rằng ngăn cản mệnhquan hạ ý chỉ, sẽ tính là tội lớn ah. Cho dù là Thiên Thượng Nhân Gian, cũngkhó tránh bị hủy diệt.
“Vị đại nhân này, khẩu khí của ngươi thật lớn, không biết ngươi phụng ý chỉ gìcủa Hoàng Hậu?” ngay lúc này thì nhóm người Lưu Phong cùng Liễu Thanh Nghi, ÂnTố Tố đã tiến vào đại sảnh.
Chung quanh Cẩm Y Vệ Phiên tử thấy Lưu Phong đến, đang muốn hành lễ đã bị LưuPhong dùng ánh mắt ngăn cản.
Tạ Tử Long đích thực là Đại nội thị vệ, cũng biết Lưu Phong là người nổi danh,nhưng không biết rõ thân phận Lưu Phong. Khoé miệng hắn cười lạnh, tức giậnnói: “Ngươi là ai? Ngang nhiên dám nói lời đại nghịch bất đạo. Ngươi không sợbị tội diệt môn sao?”
“Phong Hoa Tuyết Nguyệt thân thể đang bị bệnh, không thể nào ra tiếp chỉ được.Các ngươi bây giờ cứ tuyên chỉ, sau đó ta sẽ truyền lại cho Phong Hoa TuyếtNguyệt.” Lưu Phong lạnh nhạt nói.
Tạ Tử Long do dự một chút, bàn tay theo lời đem ý chỉ ra: “Đã vậy ta cũngtuyên ý chỉ. Ngươi trực tiếp kêu Phong Hoa Tuyết Nguyệt thu thập hành trang,lập tức lên đường, cùng chúng ta về Kinh Đô thôi.”
Lưu Phong tiếp nhận ý chỉ đó, tuỳ ý nhìn lướt qua, bên trên viết ban Phong HoaTuyết Nguyệt làm nha hoàn cho Đông Cung Hoàng Thái Tôn.
Ý chỉ không có vấn đề gì, Phượng ấn cũng không thành vấn đề, chỉ là Lưu Phongnghĩ nội dung này có vấn đề. Mã Hoàng Hậu cùng hắn đã gặp mặt ra mắt vài lần,cũng coi như người của mình. Hơn nữa, nàng là một Mẫu nghi đế quốc, làm sao cóthể nghĩ tới chuyện ngây thơ như vậy. Nội dung trong đó dám chắc là trò giảmạo của Hoàng Thái Tôn.
Hắn là muốn làm cho Thiên Thượng Nhân Gian bị tiêu hủy. Chuẩn bị kế này, lấyđi Phong Hoa Tuyết Nguyệt thanh danh hiển hách về Kinh Đô. Sau đó, sẽ giúp hắnmở thanh lâu...
Lưu Phong cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Mấy người các ngươi, đúng lànô tài lớn mật, ngang nhiên dám lấy Phượng ấn của Hoàng Hậu nương nương đónglên ý chỉ này.”
Tạ Tử Long nghe vậy, nhất thời lạnh người, nội dung của ý chỉ hắn là người rõràng nhất. Tuy nhiên nội dung có thật hay không, Hoàng Hậu nương nương tự thânviết, hắn tột cùng cũng không biết như thế nào. Nhưng là hắn có chút dám chắc,nội dung trong đây là giả mạo.
Giả mạo thánh chỉ, chính là tội Khi quân.
“Tiểu tử, ngươi là ai, ngang nhiên can đảm nói xằng bậy. Ta thấy rõ ràng ngươilà có ý kháng chỉ.” Nói xong Tạ Tử Long hừ lạnh một tiếng, mười ngón tay chộpđến ngực của Lưu Phong.
Lưu Phong cười khẽ, vẻ mặt không biến đổi. Đối với chiêu thức của Tạ Tử Long,Lưu Phong tùy tiện động đầu ngón tay cũng có thể giết chết.
Tạ Tử Long chiêu thức là muốn giết người, khi đến trước mặt Lưu Phong thì lạikhông thấy ai nữa.
Tạ Tử Long một kích đánh ra, nhất tời hét lớn, tìm đúng mục tiêu, mãnh liệtcông kích tới.
“Ầm” một tiếng, chiếc ghế Lưu Phong đang ngồi nháy mắt biến thành gỗ vụn, bắntung tóe thẳng đến Lưu Phong.
Lưu Phong sắc mặt không đổi, có chút tiếu ngạo, không bao lâu thì đã khiến TạTử Long kiệt sức.
“Lão đại, người sao còn đùa giỡn chứ, để Đại Đầu ta giết chết hắn đi.” Ngaylúc này thì Trương Đại Đầu và Hồ An đã mang theo mấy cao thủ Bang tử chạy tới,trong đó có Phượng Vệ và Hắc Ám võ sĩ.
Một tên thuộc hạ của Tạ Tử Long thất thanh nói: “Ngươi là Lưu Phong.”
Tạ Tử Long nghe vậy nhất thời kinh hãi. Bây giờ phải làm sao? Đại nội vị kiakhi giao nhiệm vụ, không có nói là Lưu Phong đang ở Giang Nam.
Vốn kế hoạch bọn họ là muốn nhân lúc Lưu Phong và Vương Bảo Nhi vắng mặt,tuyên ý chỉ giả, đem Phong Hoa Tuyết Nguyệt về Đông Cung.
Không ai nghĩ Lưu Phong lại xuất hiện ở đây.
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách. Nếu Lưu Phong ở đây, tất cả đểu thất bại.
Nghĩ tới đây, Tạ Tử Long vội vàng nhảy ra cửa sổ, nhưng là thân thể hắn độtnhiên căng thẳng, trong cơ thể chân khí nhất thời vô tung vô ảnh biến mất, cảngười rơi xuống mặt đất.
“Muốn chạy sao? Đâu có dễ dàng vậy!” Lưu Phong cười lạnh một tiếng, trong tayhuy vũ một đạo kình khí, mang Tạ Tử Long giam cầm, lập tức ra lệnh cho thuộchạ bắt lại.
Kế tiếp mọi chuyện trở nên đơn giản, Tạ Tử Long và thuộc hạ, sau khi thân phậnCẩm Y Vệ tuần sát sứ của Lưu Phong công khai, liền bị bắt đem về giam tạiGiang Nam Cẩm Y Vệ đại ngục. Về phần ý chỉ, Lưu Phong đã phái người lập tức vềKinh Đô trình báo cho Mã Hoàng Hậu, để nàng cho biết là thật hay giả.
Đông Cung Hoàng Thái Tôn nhận được tin hồi báo do bồ câu đưa tin, trong lòngkinh hãi. Tính toán kỹ càng, không ngờ lại gặp đúng lúc Lưu Phong ở Giang Nam.
Lần này chuyện lớn rồi.
Ý chỉ là hắn làm, Phượng ấn cũng là hắn lấy, nội dung cũng là hắn giả mạo.
Vốn hắn nghĩ Phong Hoa Tuyết Nguyệt một khi tới tay, sẽ đem ý chỉ hủy đi. Đếnlúc đó ma không biết, quỷ không hay. Nhưng là không nghĩ Lưu Phong lại xuấthiện.
Suy nghĩ một hồi lâu, Hoàng Thái Tôn quyết định đi gặp Mã Hoàng Hậu nói chuyệnthẳng thắn, tranh thủ quyền chủ động. Hắn biết tính tình Mã Hoàng Hậu, nếu làđể nàng tìm tới, thì sẽ là chuyện lớn.
Thái Tử Phi biết được chuyện này, nhất thời đối với Hoàng Thái Tôn la mắng.
Đợi Hoàng Thái Tôn đi gặp Mã Hoàng Hậu rồi, nàng là cùng với thuộc hạ mưu sự,bắt đầu đối với Lưu Phong tiến hành một số đả kích.
Lúc này đây nàng cũng không có thông báo cho Lãnh Nguyệt. Mấy ngày nay, nànghiểu được, Lãnh Nguyệt đối với nàng không còn tôn kính như trước, mỗi khithương nghị tới chuyện Lưu Phong hắn đều kịch liệt phản đối.
Ba ngày sau, trong hội nghị của Đế quốc.
Từ sự kiện ám sát lần trước, Hoa Hạ Đại Đế đã ra lệnh chuyển hội nghị tớiThượng Thư Phòng, đối với chuyện này một số Lão thần cũng phản đối, nhưng làdưới thế lực của Hoa Hạ Đại Đế cũng không dám làm gì.
Một ngày mới đến, trong Thượng Thư Phòng đã trở nên rất náo nhiệt, còn hơn lúcđầu hội nghị ở đại điện. Nơi này tựa hồ nhỏ hơn một chút, nhưng là cũng đủ chocác đại thần hội họp.
Lão hoàng đế ngồi trên ngai rồng, các đại thần đứng trong thư phòng thảo luậnvề các vấn đề chánh sự. Cho tới sắc trời sáng rõ, cuộc thảo luận của các nhamôn chấm dứt. Lúc này, đến giai đoạn khải tấu với Bệ Hạ.
Lão hoàng đế tựa hồ có chút uể oải, mắt đảo qua, lạnh nhạt hỏi: “Các vị khanhgia, còn có chuyện gì sao?”
Trong Thượng Thư phòng nhất thời im lặng, một lát sau, Thị vệ tổng quản MãĐằng tiến đến, cẩn thận bẩm báo nói: “Bệ hạ, thần có việc cần tâu.”
Lão hoàng đế lạnh nhạt nói: “Nói đi.”
Thị vệ tổng quản Mã Đằng phẫn nộ nói: “Bệ Hạ, thần nhận được tin từ Giang Nambáo lại. Giang Nam Cẩm Y Vệ ngang nhiên đem thuộc hạ của thần giam vào đạingục, hơn nữa còn dụng hình, xin Bệ hạ làm chủ ah.”
Cẩm Y Vệ đánh Đại nội thị vệ? Lão hoàng đế hơi kinh hãi, sắc mặt hông đổi,giống như không coi chuyện này là gì cả.
“Mã Đằng, cẩn thận nói lại một chút, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lão hoàng đếtrầm giọng hỏi.
Mã Đằng nghe vậy vội vàng quỳ xuống đất: “Bẩm Bệ hạ, vài tên thuộc hạ của vithần phụng mệnh làm việc, không nghĩ lại bị Cẩm Y Vệ bắt, còn đánh đập, hơnnữa còn bị gán ghép tội danh. Nghe nói rất nhanh sẽ bị xử trảm.” Cẩm Y Vệ giếtngười, luôn luôn không cần hội thẩm. Nếu có tội, có thể trực tiếp chém đầu.
“Làm càn, thật sự có chuyện như vậy sao, hồ đồ, thật sự hồ đồ.” Lão hoàng đếnhất thời tức giận quát một tiếng: “Truyền Phùng Nguyệt lên điện, trẫm muốnhỏi hắn, tại sao Cẩm Y Vệ lại lớn mật như thế?”
Trong điện Trương Tử Ngưu vội vàng tiến lên, bẩm báo Hoàng Đế: “Bệ hạ bớtgiận, việc này vi thần có nghe sơ qua, nghe nói ban án chính là Cẩm Y Vệ Tuầnsát sứ Lưu Phong, Lưu đại nhân.”
“Chính là Lưu Phong” Lão hoàng đế hơi kinh hãi, nhíu mày, lấy tay ấn nhẹ huyệtThái Dương hỏi: “Lưu Phong không phải đang ở Kinh Đô sao? Lúc nào đã tới GiangNam? Ngươi có biết toàn bộ câu chuyện này không?”
Trương Tử Ngưu rõ ràng đáp: “Nghe nói mấy vị Đại nội thị vệ muốn tại ThiênThượng Nhân Gian cướp người. May là Lưu đại nhân kịp thời đến nơi. Nên mới cóthể ngăn cản được.”
“Đại nội thị vệ tới Thiên Thượng Nhân Gian Giang Nam cướp người? Thật sự nhưvậy sao?” Hoàng đế ánh mắt tựa như cười liếc Mã Đằng một cái, con ngươi hiệnlên một đạo sát khí.
Mã Đằng nhất thời kinh hô một tiếng quỳ rạp trên mặt đất, vội vàng nói: “Bệ Hạminh giám, việc này không phải như vậy. Đại nội thị vệ thuộc hạ phái tới GiangNam làm việc, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện cướp người hoang đường nhưvậy.”
