Hi Du Hoa Tùng
“Uhm, vậy người chờ ta một chút, ta lập tức mặc quần áo.” Vương Đông Đông vộivàng chui ra khỏi chăn.
“Đại ca, người có nội y mới không?” Vương Đông Đông nhìn nội khố ướt đẫm dâmthủy có chút cau mày.
Lưu Phong một trận xấu hổ, tất cả đều là kết quả của hắn.
“Chỉ có nội khố của nam nhân thôi ah.” Lưu Phong buồn bực một trận. Chính mìnhlà người sáng tạo ra tân nội y, nhưng trong phòng mình bình thường sẽ không vôcớ cất giữ nội y này.
“Không được, ta không thể mặc nội khố của nam nhân được” Vương Đông Đông cắnchặt cái miệng nhỏ, bất mãn hừ một tiếng.
“Nếu không nàng chờ ta một chút, ta sẽ đi kiếm cho nàng.” Trong phòng LưuPhong không có, nhưng Kim Vận, Thanh Liên các nàng trong phòng chắc chắn có,vừa lúc các nàng đang tu luyện, tìm kiếm cũng thuận tiện hơn.
“Không cần kiếm, không phải ở đây cũng có một cái rất gợi cảm, rất đáng yêusao...” ngay khi Lưu Phong vừa mới đứng dậy chuẩn bị rời đi, lại bị Vương ĐôngĐông gọi lại.
Xoay người mới phát hiện, Vương Đông Đông không biết khi nào đã lấy ra cáiquần chữ T ở dưới gối của Lưu Phong do lần trước Ân Qúy Phi lưu lại.
“Đông Đông, cái... đó không thể mặc ah.” Lưu Phong vội vàng ngăn cản VươngĐông Đông. Không biết một ngày nào đó Ân Qúy Phi nhớ tới sẽ quay lại tìm ah.
Vương Đông Đông nhất thời không vui, cắn cắn môi, liếc mắt nhìn Lưu Phong mộtcái nói: “Đáng ghét, tại sao ta không thể mặc? Ta biết rồi, dám chắc là ngườigiữ lại để tặng cho hồng nhan tri kỉ.”
Lưu Phong buồn bực, không phải tặng hồng nhan tri kỉ, mà là hồng nhan tri kỉđể lại.
Đương nhiên, Ân Qúy Phi đến tột cùng còn không thể tính là hồng nhan tri kỉah.
“Đông Đông, nàng trước tiên chờ một chút, ta giúp nàng tìm kiếm một cái mới.”Lưu Phong vội vàng đi ra cửa, hướng tới phòng của Bạch Vũ.
Vương Đông Đông cầm lấy cái quần hình chữ T cẩn thận nhìn một chút, đột nhiênphát hiện có một vài dấu vết. Trong lòng nhất thời hiểu được vài phần.
“Đại sắc lang!”
Lưu Phong vừa vặn vào cửa nghe được Vương Đông Đông đang mắng, chửi chínhmình, cười hắc hắc, mặt áp tới, thuận tay đưa cho Đông Đông một bao đồ: “ĐôngĐông bảo bối, đây đều là tân nội y, nàng chọn lựa mặc vào đi.” Không nghĩ tớitrong phòng Bạch Vũ lại có nhiều nội y tốt như vậy.”
Làm cho Lưu Phong ngàn vạn lần không nghĩ tới chính là, bởi vì ý kiến của hắn,muốn một lần nữa mở một sự kiện giới thiệu nội khố, mà người chủ trì là hắn vàBạch Vũ.
Tuỳ ý lựa chọn một bộ nội y màu trắng, Vương Đông Đông dùng tốc độ nhanh nhấtmặc quần áo vào, cùng Lưu Phong ra khỏi phòng.
Mặt trời mới lên, chiếu vàng khắp nơi. Không khí rất trong lành, Lưu Phongcùng Vương Đông Đông cùng hít thở thật sâu, tâm tình trở nên rất sảng khoái.
“Đông Đông, chúng ta đi ra ngoài thành dã ngoại đi, nơi đó không khí còn tronglành hơn so với ở đây ah.” Mặc dù thời cổ đại không có ô nhiễm công nghiệp,nhưng ngoài thành cây cối nhiều, nơi đó không khí dám chắc trong lành hơn.
Vương Đông Đông luôn mong muốn được ở cùng một chỗ với Lưu Phong, nên đối vớiđề nghị của hắn tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
Nói là làm, Lưu Phong quan sát bốn phía không có người, liền gọi Phi Nhi,phóng lên cao bay vào đám mây.
Thời gian không lâu, Phi Nhi hạ cánh, hai người đã tới một ngọn núi đầy sắcmàu không người ở.
“Đại ca, nơi này không khí so với bên trong viện quả thật tốt hơn.” Vương ĐôngĐông cực kỳ thích thú hít thở liên tục, vô cùng hưng phấn nói.
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Vương Đông Đông, Lưu Phong âm thầm cười trong lòng.Tiểu nha đầu này đã lớn như vậy rồi, vẫn là chưa được đi tới những nơi sơnthủy hữu tình. Một ngày nào đó có thời gian, ta sẽ đi cắm trại, mang theo mấyngười-những bông hoa tuyệt sắc này lãng mạn một phen ah.
Lưu Phong mỉm cười, chắp tay sau lưng bước tới ghềnh đá cao phía trước, ngửađầu lên trời, lạnh nhạt nói: “Đúng vậy, như vậy mới đúng là đại tự nhiên.” Sovới kiếp trước, Lưu Phong rất thích thiên nhiên của thời kỳ này.
Vương Đông Đông kinh ngạc nhìn bóng lưng của Lưu Phong, trong lòng không khỏiphát sinh một tâm tình khác thường, lần đầu tiên Lưu Phong trước mắt tạo chonàng cảm giác thật vĩ đại.
“Đại ca, sau này chúng ta mỗi ngày đều tới chỗ này hít thở không khí tronglành, có được không?” Vương Đông Đông tâm có chút động, đi tới ôm lấy LưuPhong từ phía sau.
Lưu Phong đưa tay, nhẹ nhàng vỗ về bàn tay nhỏ bé của Đông Đông, cười tươi,kiên định nói: “Đương nhiên là được, nếu nàng thích, lão công sau này mỗi ngàyđều đưa nàng tới đây.” Bất quá... sau này không phải chỉ mình nàng. Những lờinày Lưu Phong tự nói trong lòng. Hắn có rất nhiều nữ nhân, không thể đối xửbạc với bất kì ai.
Một người cũng không thể thiếu.
“Đại ca, người thật tốt.” Lời nói vừa dứt, Vương Đông Đông hai cánh tay nhỏ béchậm rãi đi xuống, tới khi đến vị trí giữa hai chân Lưu Phong mới dừng lại.
“Đại ca, người nói nó có thể lớn không?”
Không đợi Lưu Phong trả lời, bàn tay nhỏ bé của nàng đã tinh xảo luồn vào nộikhố của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve.
Lưu Phong khẽ rên một tiếng, Vương Đông Đông bảo bối này đúng là một tiểu yêutinh muốn làm chết người ta. Bất quá, trong hoàn cảnh này kích tình, cũng thậtlà rất kích thích.
Đáng tiếc chuyện tốt không được lâu, đang lúc hai người đang hưởng thụ, giữakhông trung đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm: “Các hạ trên người có phảicó thượng cổ thần binh Hạo Thiên Kiếm”
Lưu Phong và Vương Đông Đông cả kinh, âm thầm ngầm đề phòng.
Vương Đông Đông không có gì, liền dừng tay, nhưng Lưu Phong thì lại buồn bực,vốn bổng bổng trong tay nữ nhân đang nóng như lửa đốt, bây giờ tự nhiên bấthảo làm nó nguội lạnh.
“Mẹ kiếp, người nào, ra đây đi?” kiếp trước y học nghiên cứu cho thấy, bổngbổng khi đang sung mà không được thoả mãn có thể làm liệt dương ah.
Lưu Phong bây giờ tâm tình rất khó chịu.
Đương nhiên, hắn còn không có thời gian kiểm tra coi chính mình có bất lực haykhông. (chơi như vậy bất lực mới lạ. haha)
“Tiểu tử, cần gì giận dữ như vậy, lão phu tình cờ đi ngang qua đây, không nghĩrằng từ trên người ngươi lại cảm ứng được khí tức của Hạo Thiên Kiếm, nói chota biết, Hạo Thiên Kiếm có đúng đang ở trên người ngươi không?” Thanh âm lạivang lên, người này tựa hồ ở rất xa, nhưng âm thanh từ bốn phương tám hướnglại rất rõ ràng.
Lưu Phong nao nao, dừng ở trước mặt chỉ thấy một người, thân ảnh cao lớn trángkiện hiện ra, người này tay chắp sau lưng cước đạp hư không, quanh thân tảnmát ra khí tức cường đại.
“Cao thủ”
Lưu Phong tâm thần chấn động, hai mắt thần quang loé lên, chỉ thấy người bêntrên một thân trường bào màu xám, bên hông đeo một cái đai lưng bạch ngọc, tócdài phi tán, chỉ búi lại một búi nhỏ trên đỉnh đầu, thoạt nhìn vừa hào hiệpvừa phóng khoáng. Trong mắt lấp lánh tử sắc, làm cho người ta khó có thể nắmbắt, phối hợp với khí thế uyên bác, chính là phong thái của một cao nhân.
Lưu Phong âm thầm kêu khổ. Thầm nghĩ, Hạo Thiên Kiếm giờ phút này chưa phóngxuất toàn lực, nhưng là hắn lại cảm nhận được rõ ràng. Hiển nhiên, người nàytu vi cũng không bình thường, hơn nữa Lưu Phong giờ phút này cũng không nhìnra sâu cạn như thế nào.
Chỉ mong không phải là địch nhân, nếu không hôm nay gặp rắc rối lớn rồi ah.
Trong lòng mặc dù có chút lo lắng, nhưng là trên mặt Lưu Phong cũng không cómột chút dao động. Lại quát hỏi: “Các hạ là ai?”
Người nọ tiêu sái cưới, không chút sợ hãi đón nhận tia nhìn như điện quang củaLưu Phong, khẽ cười nói: “Tiểu tử, không được vô lễ. Trên người ngươi đã cóHạo Thiên Kiếm, tự nhiên với ta có vài phần quan hệ.”
Lưu Phong có chút sửng sốt, có quan hệ, giây phút sợ hãi vừa qua, ai biết hắnđối với đồ vật của ta sau này có cướp lấy không?
Lưu Phong suy nghĩ xong, nếu hắn có ý đồ muốn cướp đồ vật của mình, mình cũngsẽ cùng lão tặc này quyết đấu một trận.
Bất quá mọi chuyện chưa rõ ràng, Lưu Phong còn không dám tùy tiện hành động:“Ta nói vị Lão ca này, thống khoái một chút, người tới cùng là ai? Muốn làmgì?”
Người nó mày rậm hơi nhíu lại, trầm ngâm một chút, lập tức ngẩng đầu lên nói:“Ta hỏi ngươi, ngươi có quan hệ với Tuyệt Sắc Kiếm Tiên không?”
Mẹ kiếp, quả nhiên là cao nhân, phỏng chừng lão tặc này và Tuyệt Sắc Kiếm Tiêntu vi ngang ngửa.
Cái này thật sự là khó khăn cho Lưu Phong, hắn bây giờ thực lực có thể cùngNguyên thần sơ kỳ liều mạng, lão tặc này nếu là trung kỳ, hậu kỳ thì chínhmình coi như xong rồi.
“Tuyệt sắc kiếm tiên là huynh đệ của ta, như thế nào, người cũng biết ah?” LưuPhong cũng không ý tứ mang quan hệ của mình và Tuyệt sắc kiếm tiên khoa trươnglên một chút.
“Huynh đệ?” người nọ cũng quả nhiên ngẩn ra.
“Còn không phải là huynh đệ sao?” Lưu Phong nói tiếp: “Được rồi, có đệ tử củahắn là Đan Hùng đang làm việc dưới quyền ta ah.”
“Đan Hùng? Làm cho ngươi?” Người nọ lại ngẩn người.
“Không phải là một tên ngốc chứ?” Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của người kia, LưuPhong ngầm đoán, hơn nữa còn nhỏ giọng nói thầm.
Vương Đông Đông cười nhắc nhở nói: “Đại ca, hắn có thể không biết Đan Hùng,còn có chuyện làm việc cho người, hắn tự nhiên sẽ không biết.”
“Tiểu tử thúi, ngươi mới là ngu ngốc” người nọ ánh mắt xoay chuyển, nhìn LưuPhong trầm giọng nói: “Tiểu tử, ngươi có biết hay không hôm nay ngươi vận khírất tốt, nếu đổi lại là trước kia gặp ta, thì giờ phút này ngươi đã không còntoàn mạng rồi.”
Lưu Phong âm thầm phòng bị, vận chuyển Thái Âm Thất Tinh Quyết, toàn thân đềphòng, hừ nói: “Các hạ cuối cùng là người phương nào ah?”
“Thái Âm Thất Tinh Quyết?” ngay khi Lưu Phong vừa mới vận chuyển Thái Âm ThấtTinh Quyết thì người nọ nhất thời biến sắc, lập tức trở nên thoải mái nói:“Trách không được Tuyệt Sắc đưa Hạo Thiên Kiếm cho ngươi, nguyên nhân là dongươi tu luyện Thái Âm Thất Tinh Quyết.”
Lưu Phong khó chịu nói: “Ta nói lão đầu ngươi, nói chuyện nửa ngày rồi ngươivẫn chưa nói cho ta biết ngươi là ai sao?”
Người nọ nghe vậy, thở dài một tiếng, trong mắt lộ ra một cỗ khí tức buồn bã,khuôn mặt trở nên tái nhợt, một hồi sau mới thở dài một tiếng: “Một trăm năm,lão phu bế quan một trăm năm, không biết trên đời này có bao nhiêu người cònnhớ tới ta ah.”
Ánh mắt trờ nên lạnh lẽo, người nọ lạnh nhạt nói: “Trăm năm trước mọi ngườigọi lão phu là Tuyệt Tình Kiếm Tiên.”
“Tuyệt Sắc? Tuyệt Tình?” Lưu Phong trong lòng mừng rỡ, hai người này kết hợplại, không phải chính là tổ hợp Sắc Tình sao?
“Ah, thì ra là Tuyệt Tình Kiếm Tiên... Tuyệt Tình đại ca ah, ngưỡng mộ đã lâu,ngưỡng mộ đã lâu ah...” Lưu Phong vốn muốn gọi là tiền bối, nhưng là ý niệmvừa chuyển thì nhận ra vừa rồi mình vừa nói qua Tuyệt Sắc chính là huynh đệcủa mính. Mà Tuyệt Tình đoán chừng là nhân vật cùng thời với Tuyệt Sắc, chonên hắn cũng không thể tự hạ thấp thân phận.
“Ngươi đã nghe qua danh ta?” Tuyệt Tình sửng sốt một chút, bán tín bán nghihỏi.
Lưu Phong cười hắc hắc, vô sỉ nói: “Đương nhiên, Tuyệt Tình đại ca uy danh aimà không biết. Được rồi, ta còn thường xuyên nghe Tuyệt Sắc đại ca nhắc tớingười. Mỗi lần nhắc tới người, Tuyệt Sắc đại ca đều tỏ ra bội phục... Thậtkhông giấu diếm, tại hạ đối với Đại ca đã ngưỡng mộ từ lâu. Hôm nay may mắnđược gặp Đại ca, thật sự là phúc phận của ta...”
Tuyệt Tình được Lưu Phong tâng bốc một hồi, thần sắc đã hòa hoãn rất nhiều.Hai mắt đồng thời thần quang hiện ra, phong bế hoàn toàn hơi thở của LưuPhong.
Lưu Phong nhất thời cảm giác chính mình như một người trần truồng bị người tanhìn thấy hết.
Một lúc lâu, Tuyệt Tình mỉm cười, trên mặt xuất hiện một tia kinh ngạc: “Khôngsai, trong thời gian ngắn có mấy năm, ngươi có khả năng tu luyện thành NguyênAnh kỳ, thật sự là khó tin, thậm chí có thể nói là thiên tài của Tu chân giớimấy ngàn năm nay. Xem ra Tuyệt Sắc cũng biết nhìn người, Hạo Thiên Kiếm trongtay ngươi cũng xem như không hổ thẹn.”
Lưu Phong ánh mắt hướng tới mặt Tuyệt Tình, bình tĩnh nói: “Đại ca, ta có thểdám chắc, Hạo Thiên Kiếm trong tay ta, chắc chắn sẽ được phát dương quangđại.”
Tuyệt Tình cặp mắt kinh nhân vẫn nhìn chằm chằm vào Lưu Phong, thấy sắc mặthắn thoáng đổi liền trở lại bình tĩnh, trong lòng thầm khen, tiểu tử này quảnhiên là có khí chất.
Tuyệt Tình hai mắt hiện lên một tia vui mừng, gật đầu nói: “Uhm, điểm này tatin tưởng ngươi.”
“Được rồi, Tuyệt Sắc đại ca ngươi hiện đang ở đâu? Còn có, Thái Âm Thất TinhQuyết ngươi là theo người đó học, nàng ấy hiện đang ở nơi nào?” Tuyệt Tìnhliên tiếp hỏi mấy câu hỏi rồi yên lặng nhìn Lưu Phong.
Lưu Phong thoáng do dự một chút nói: “Tuyệt Sắc đại ca đang ở nơi nào ta cũngkhông biết, nhưng đệ tử duy nhất của hắn thì đang ở bên cạnh ta. Về phần TháiÂm Thất Tinh Quyết... xin lỗi, đây là bí mật, ta không thể nói cho ngườibiết.”
Tuyệt Tình nghe vậy, sắc mặt đột biến, hừ lạnh nói: “Tiểu tử, đừng tưởng rằngngươi gọi ta một tiếng Đại ca, ta sẽ không động thủ với ngươi, trả lời nhữngcâu ta hỏi.”
Lưu Phong toàn thân chấn động, cười khổ một tiếng nói: “Tuyệt Tình đại ca, cầngì bức bách người ta?” Chỉ có trời mới biết lão tặc này và Bạch Khiết có quanhệ gì, biết đâu lại là cừu địch. Cho nên, Lưu Phong không nghĩ nói cho hắnbiết quan hệ của mình và Bạch Khiết.
Tuyệt Tình trầm ngâm nhìn Lưu Phong, trên mặt hiện lên một tia cổ quái, nhànnhạt nói: “Ta hỏi ngươi, ngươi có biết Bạch Khiết tiền bối không?”
Tiền Bối? Lưu Phong có chút sửng sốt, lạnh nhạt nói: “Không biết.”
Tuyệt Tình hai tay chắp sau lưng, hướng Lưu Phong đạp không bay tới, trầmgiọng nói: “Tiểu tử, ta hỏi lại một lần nữa, ngươi học Thái Âm Thất Tinh Quyếttừ đâu?”
“Không biết”
Lưu Phong bây giờ cho dù có hỏi ba lần cũng sẽ trả lời không biết.
Dừng một chút, Tuyệt Tình tựa hồ cảm thấy một chút không ổn, vội vàng nói:“Tiểu tử, ngươi đứng hiểu lầm, Lão phu Tuyệt Tình và Tuyệt Sắc chính là thânhuynh đệ. (anh em ruột) “
Lưu Phong tỏ vẻ không tin.”Ta như thế nào lại chưa từng nghe Tuyệt Sắc đại canói qua hắn còn có Ca ca?”
“Sai rồi, ta không phải Ca ca, ta là Đệ Đệ.” Tuyệt Tình vẻ mặt bình tĩnh nói.
Lưu Phong càng không tin nói: “Người là Đệ Đệ? Nhưng sao người lại nhìn giốngnhư cha hắn?” Tuyệt Sắc tên cũng như người, là một mỹ nam tử. Đương nhiên, sovới Lưu Phong còn kém một chút, dù sao mình vẫn là huyết mạch hoàng gia chánhtông. (mk, thằng này chảnh wá)
Tuyệt Tình không suy nghĩ nói: “Ngươi có phải là Nguyên Anh Kỳ tu chân không,như thế nào ngay cả chuyện này cũng không biết? Tu chân giả khi tiến vàoNguyên Anh Kỳ, sẽ có một lần cơ hội khôi phục dung mạo. Tuyệt Sắc thích vẻngoài, nên một lần nữa bản thân tái tạo lại hình tượng, mà Lão phu thì khônggiống hắn, giữ nguyên diện mạo. Cho nên ta so với hắn già hơn một chút ah...Được rồi, hơn nữa ta và hắn phát sinh một chút hiểu lầm, nên Tuyệt Sắc chắc sẽkhông thừa nhận ta là Đệ Đệ của hắn.”
Lưu Phong một trận ngạc nhiên, thì ra là như vậy.
“Đại ca, người nói nhiều như vậy, có phải là muốn ta tin tưởng người không cóác ý, có đúng không?” Lưu Phong mỉm cười, ánh mắt bình tĩnh, yên lặng liếcnhìn Tuyệt Tình một cái.
Tuyệt Tình trong mắt hiện lên một chút mơ hồ, thản nhiên gật đầu: “Không sai,đúng vậy, đúng là ta có ý này.”
Lưu Phong suy nghĩ một chút nói: “Tuyệt Tình đại ca, có thể nói ta đã nói rồi,không thể nói thì quả thật ta không thể nói. Như vậy đi, nếu người thật sự làĐệ Đệ của Tuyệt Sắc đại ca, vậy người trực tiếp đi tìm hắn, đem tất cả thắcmắc hỏi hắn, hắn có thể giải đáp tất cả cho người. Đương nhiên, bây giờ trướctiên chúng ta phải đi gặp Đan Hùng, hắn có thể nói cho người biết Tuyệt Sắcđại ca đang ở nơi nào.”
Tuyệt Tình vẻ mặt có chút buồn: “Tiểu tử thúi... không, Tiểu huynh đệ, ngươixem ta đã bế quan trăm năm nay, hôm nay vừa mới xuất quan đã gặp ngươi. Hơnnữa, còn cùng ngươi có quan hệ sâu xa, chẳng lẽ ngươi thật sự nhẫn tâm để Lãonhân này chạy loạn chung quanh sao?” Tuyệt Tình và Tuyệt Sắc giống nhau, đềulà tán tu, ngoại trừ ở trong sơn động ra, cũng không có chỗ nào khác. Hôm nay,hắn tu vi đại thành, vậy sơn động ngay khi hắn xuất quan cũng sẽ bị hủy. Hômnay, ngay cả chỗ đặt chân hắn cũng chưa có.
Lưu Phong nao nao, nhất thời cảm thấy vui vẻ, Lão tặc này bế quan đã lâu, đốivới thế giới này còn xa lạ, muốn tìm người để dưa dẫm.
“Tuyệt Tình đại ca, nêu không thì như vầy đi.” Lưu Phong suy nghĩ một chút,thật tâm nói: “Tuyệt Tình đại ca, ta xem người vừa mới xuất quan, trong khoảngthời gian ngắn hẳn là chưa tìm được chỗ dừng chân, không bằng Tiểu đệ an bàicho người một chỗ ở. Ngoài ra, Tuyệt Sắc đại ca sớm muộn cũng tìm đến ta, đếnlúc đó các người có thể gặp nhau, khỏi cần người phải chạy loạn chung quanh.”
Tuyệt Tình mỉm cười, thầm nghĩ, tiểu tử này cũng tốt.
“Đã như vậy thì còn gì bằng.” Tuyệt Tình mỉm cười.
“Bất quá...” Lưu Phong nghiêm trang nói: “Tuyệt Tình đại ca, có một số việctrước tiên ta phải nói rõ ràng với người. Ta bây giờ đang cùng một số ngườiđối đầu. Cho nên, trang viện của ta cũng có chút không an toàn. Có thể, cừugia sẽ thường xuyên tìm tới cửa, người xem người có thể ở lại không?”
Tuyệt Tình sắc mặt biến đổi, hừ lạnh một tiếng nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi làcó ý tứ gì? Phóng nhãn ra khắp thiên hạ, ngoại trừ Bạch Khiết tiền bối, TuyệtTình ta còn sợ ai chứ?” Bất kể người nào đến, đại ca cũng sẽ giúp ngươi tiêudiệt hết... Bất quá, chúng ta cũng nên có một thỏa ước, phải có đủ rượu chota, mà phải là rượu ngon.” Đúng thế, tu vi Nguyên Thần Kỳ đủ để ngạo thị thiênhạ.
“Đã như vậy, chúng ta quyết định vậy đi” Lưu Phong âm thầm cười trong lòng.Nếu Tuyệt Tình ở chung với mình không phải là lại có thêm một tu chân giả sao,hơn nữa Tuyệt Tình tu vi cũng không phải là bình thường.
Lưu Phong thậm chí đang suy nghĩ, có Tuyệt Tình toạ trấn, Giang Nam Di HồngViện đều có thể chuyển tới ah.
Vương Đông Đông một mực yên lặng không nói gì, toàn bộ câu chuyện được dựnglên, nhìn Lưu Phong và lão nhân đó, trong lòng thầm mắng hèn hạ.
Bất quá, nam nhân của mình có thể tìm được một người mạnh như vậy, trong lòngnàng cũng tràn ngập vui mừng.
“Tiểu huynh đệ, không bằng chúng ta bây giờ đi xem qua trang viện của ngươiđi. Vừa xuất quan, ta cũng có hơi khát nước.” Tuyệt Tình trong bụng con sâurượu đang cắn, không khỏi nhấp nhấp môi.
Lưu Phong cười thầm, Lão già này quả thật là một Quỷ tửu. Vậy là tốt rồi, cungcấp rượu không là vấn đề gì, Thiên Thượng Nhân Gian thương khố có thể cung cấpđầy đủ.
“Vị tiểu cô nương này chính là bạn Song tu của ngươi?” quay đầu lại, TuyệtTình tùy ý nhìn qua Vương Đông Đông, thật ra khi nhìn thấy tay Vương Đông Đôngđang ở cấm địa trên người Lưu Phong hắn đã biết nàng chính là bạn Song tu củaLưu Phong. Nhưng là bây giờ hắn cố ý hỏi như vậy.
Vương Đông Đông lớn mật ôm lấy tay Lưu Phong nói: “Uhm, đúng vậy.”
“Ha ha” Tuyệt Tình đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức cười to: “Người trẻtuổi bây giờ và chúng ta trước kia quả là không giống nhau.”
Dừng một chút, hắn đột nhiên quay đầu lại, hướng Lưu Phong mập mờ cười cười:“Tiểu huynh đệ, ngươi có Song Tu tâm pháp hay không, có muốn ta truyền thụ chongươi một bộ không?”
