Hi Du Hoa Tùng
Từ bên trong phòng truyền ra đến những thanh âm nóng bỏng, cung nữ nghe vậynhất thời cũng đỏ mặt, bộ ngực sữa không ngừng phập phồng, hô hấp gia tăng.Một hồi lâu như vậy, nàng cẩn thận định vươn tay gõ cửa nhưng lại không đànhlòng. Nàng vốn là nha hoàn tâm phúc của Ân quý phi đã nhiều năm. Ân quý phimấy năm nay khổ sở như thế nào, nàng đều biết rõ, nàng không đành lòng cắt đứtgiây phút thần tiên của chủ nhân mình.
“Vẫn còn sớm, hay để cho bọn họ thêm một lát nữa vậy.”
Quả nhiên không lâu sau trong phòng lại tiếp tục vang lên những tiếng rên rỉkhiêu khích.
Nghe được những thanh âm này, cung nữ lại trở nên bị kích động.
Lúc này Lưu Phong và Ân quý phi đang chìm đắm trong biển dục, bất quá bọn họkhông kết hợp như giao hoan thông thường mà chỉ dùng phương thức đặc biệt,giúp đối phương đạt đến đỉnh điểm mà thôi.
Vẻ mặt Ân quý phi một lát sau trở nên thỏa mãn, thân thể mềm mại dựa vào ***gngực Lưu Phong, cả người vô lực, thân thể lõa lồ đầm đìa mồ hôi.
“Phong nhi, ngươi bây giờ đã phát hiện ra ta là một nữ nhân dâm đãng?” Kíchtình xong, lí trí của Ân quý phi đã trở lại, nàng bắt đầu có cảm giác mâuthuẫn, dằn vặt trong lòng.
Lưu Phong mỉm cười: “Cô cô sao lại nói vậy? Kỳ thật chúng ta làm vậy cũngkhông có gì quan trọng cả.”
“Nhưng ta lại thấy có lỗi với Tố Tố.” Ân quý phi buồn rầu nói.
Lưu Phong trong lòng cũng cảm thấy bối rối, vừa rồi hai người điên cuồng nhưvậy, quả thật là có lỗi với Tố Tố.
“Cô cô, kỳ thật chúng ta cũng không cần suy nghĩ nặng nề như vậy, tạo thànhgánh nặng trong lòng...” Sự thật thì hai người cũng chưa hề giao hoan, chỉ làdùng tay, giúp đối phương mà thôi.
Ân quý phi khẽ thở dài: “Quên đi, chuyện đã xảy ra rồi, có nói cũng vô dụng.Phong nhi, chúng ta quên chuyện hôm nay đi.”
“Ừm.” Lưu Phong gật đầu, bất quá trong lòng hắn làm sao có thể quên được.
“Phong nhi, ta muốn ôm ngươi.” Nói xong Ân quý phi hai tay ôm lấy hắn, nhẹnhàng vuốt ve lưng hắn, vẻ mặt thật quan tâm.
Lưu Phong cũng không cam chịu hạ phong, hai tay ôm lấy đầu nàng, ghì chặt vào***g ngực vạm vỡ của mình.
Thân thể Ân quý phi thực sự nhạy cảm, chỉ như vậy thôi cũng đã khiến cho hạthân nàng lại xuất hiện cảm giác ham muốn.
“Phong nhi, ngươi nới lỏng ra một chút, nếu không cô cô lại bị ngươi...” Ânquý phi kêu lên một tiếng, nũng nịu dụi vào ngực hắn, ánh mắt trìu mến quansát Lưu Phong, thiếu chút nữa lại làm cho dục vọng của Lưu Phong đại phát.
“Phong nhi, đêm nay ngươi có vui không?” Ân quý phi ngượng ngùng, khẽ hỏi. Nóixong cúi đầu thấp xuống, sợ Lưu Phong nhìn thấy.
Lưu Phong mỉm cười, đưa tay vuốt ve đùi nàng: “Rất vui, cùng cô cô ở đây quảnhiên là rất vui sướng.”
Ân quý phi nhất thời trong lòng cảm thấy ngọt ngào, đang muốn tiếp tục nóichuyện, nhưng từ ngoài cửa đã có tiếng truyền vào: “Nương nương, trời đã sắpsáng, chúng ta cần phải trở về.”
“Là Đóa Đóa.” Ân quý phi khẽ kêu lên: “Đóa Đóa, trời sắp sáng rồi sao?”
Thanh âm của Đóa Đóa vọng lại: “Nương nương, trời sắp sáng, chúng ta nhanhchóng rời đi. Trương công công đã chuẩn bị kiệu xong. Chỉ còn chờ nương nươngmà thôi.”
Lưu Phong trong lòng suy nghĩ, sao lại có nhiều người biết chuyện này như vậy?
Ân quý phi tựa hồ nhìn thấu được tâm tư của Lưu Phong, cười nói: “Không có gìđáng ngại, bọn họ đều là tâm phúc của ta, sẽ không sao.”
Hai người nhanh chóng mặc quần áo vào, Ân quý phi dường như vẫn còn lưu luyến,không muốn rời khỏi, khẽ nhào vào lòng hắn, hôn lên trán hắn một cái, dịu dàngnói: “Phong nhi, sau này nhất định phải thường xuyên gặp ta.”
“Phong nhi sẽ nhất định.” Lưu Phong khẽ gật đầu.
“Đóa Đóa, ngươi vào đi.”
Cửa phòng mở ra, Đóa Đóa thấy Lưu Phong và Ân quý phi ở chung một chỗ, nhấtthời kiều nhan đỏ bừng, không dám ngẩng đầu lên.
“Đóa Đóa, kỳ thật ta và cô cô chỉ là nói chuyện phiếm một chút.” Lưu Phong vôsỉ, lấp liếm nói.
Đóa Đóa mỉm cười, trong mắt hiện lên một tia ám muội, gật đầu nói: “Nô tỳbiết.”
“Nương nương, chúng ta nhanh rời khỏi.”
Ân quý phi gật đầu, rời khỏi ***g ngực Lưu Phong, đi đến. Đóa Đóa vội vàngdâng lên một chiếc khăn cho nàng che mặt.
“Phong nhi, cô cô đi, ngươi phải tự mình bảo trọng.” Ân quý phi đi được vàibước, chợt hạ thân có chút đau đớn. Đóa Đóa thấy vậy vội bước lên đỡ nàng dìuđi.
Lưu Phong thấy vậy, cũng cảm thấy xấu hổ. Việc vừa rồi hẳn là do hắn giúp nànglên đỉnh đã dùng nhiều sức quá, lại nhiều lần, khiến cho Ân quý phi đau đớn.
“Phong nhi, chuyện đêm nay phải quên đi.” Âm thanh của Ân quý phi khẽ vọnglại.
Đưa mắt nhìn Ân quý phi rời khỏi, hắn cũng mệt mỏi, lê thân lên giường nắm. Tuchân cho dù có cường hãn đi nữa nhưng một đêm xuất tinh năm, sáu lần thì cũngcảm thấy bải hoải như người thường.
Đột nhiên hắn phát hiện ra trên đầu giường có một thứ gì đó màu đỏ, thuận taycầm lấy mới phát hiện ra đó là một cái quần lót chữ T.
“Cô cô, ngay cả cái này người cũng lưu lại thì làm sao ta quên được đây?” LưuPhong cười khổ, lẩm bẩm.
Lưu Phong bế quan liên tiếp ba ngày, công tác thanh tra Hộ bộ không cách nàotriển khai được. Túc vương đã vài lần đến.
Sáng sớm Hoa Hạ đại đế đã ra thánh chỉ đến Thiên Thượng Nhân Gian cho LưuPhong.
Vương Bảo Nhi vội vàng lôi Lưu Phong từ trên giường xuống: “Lão đại, trongcung có thánh chỉ đến, mấy vị công công đang đợi ngoài đại sảnh.”
“Ồ, để bọn họ đợi một chút.” Lưu Phong ngáp một cái, lấy tay dụi dụi mắt, làubàu nói: “Mẹ kiếp, lão hoàng đế này thật là phiền toái.”
Vương Bảo Nhi nghe vậy, khẽ hít một hơi dài dưỡng khí, cả đế quốc này phỏngchừng cũng chỉ có mình lão đại dám nói như vậy. lão đại quả thật là lão đại.Bội phục.
“Lão đại người nhanh lên một chút, đệ ra bắt chuyện mấy vị công công mộtchút.” Đang muốn quay đi chợt Vương Bảo Nhi phát hiện ra một cái quần lót màuđỏ của nữ nhân.
Lưu Phong vội khỏa lấp: “Tối qua ta đang nghiên cứu chế tạo nội y mới.”
Đáng tiếc là Vương Bảo Nhi không biết tối qua Ân quý phi tới, hắn liền tinngay, trong lòng mừng rỡ: “Thật là tốt quá, lại sắp có mẫu mã mới. Lão đại quảlà thiên tài. Ngươi sáng chế ra các sản phẩm nội y, quả nhiên bán rất chạy,công phường chế tạo không kịp để bán”
“Tăng giá!” Nếu cung không đủ cầu thì đây là biện pháp tốt nhất. Dù sao thìkhách hàng tiêu thụ nhiều nội y nhất vẫn là giới quan viên và quý tộc... đươngnhiên không quan tâm nhiều đến giá cả.
Vương Bảo Nhi cười hắc hắc: “Đệ đã hiểu.” Nói thật thì Vương Bảo Nhi cũng cảmthấy Lưu Phong thật biết chém đẹp. Bây giờ tân nội y tại kinh thành đã thuđược lợi nhuận rất nhiều... bây giờ lại tăng giá. Thật khâm phục lão đại.
Tùy ý tiếp nhận thánh chỉ, bất quá trong này chỉ nhắc hắn nhập cung kiến giá.
Lưu Phong cũng không chậm trễ, lập tức cùng mấy vị công công đồng thời tiếncung.
Ngoại trừ khi lâm triều thì lão hoàng đế thường chỉ ở thượng thư phòng. LưuPhong đi đến thượng thư phòng đã thấy vài đại thần ở đây, trong đó có một namtử lạ mặt khiến cho hắn chú ý. Người này đứng bên cạnh Hoa Hạ đại đế, một thâncẩm bào, ánh mắt như điện chớp, mày kiếm mắt sáng chỉ có ngũ quan là hết sứcbình thường nhưng lại làm cho người ta có cảm giác khác thường.
“Chẳng lẽ đây là Túc vương?” Lưu Phong nhủ thầm, không khỏi đưa anh mắt quansát nam tử này.
“Lưu ái khanh, đã nhiều ngày qua, chuyện Hộ bộ có tiển triển gì không?” Kiếnlễ xong, Hoa Hạ đại đế chuyển ánh mắt sang khẽ hỏi.
Lưu Phong vội trả lời: “Bệ hạ, vẫn chưa có tiến triển gì.”
“Ngươi không đi điều tra, làm sao có tiến triển?” Hoa Hạ đại đế nhất thời nổigiận: “Lưu ái khanh, mấy ngày nay ngươi làm gì? Vì sao ngay cả Túc vương cũngkhông thể gặp ngươi?”
Lưu Phong nghe vậy liếc nhìn nam tử cẩm bào một cái, thầm nghĩ, chuyện tìnhcảm ân ái của lão tử cũng phải bẩm báo sao.
“Hồi bẩm bệ hạ, thần vẫn đang tra án.” Lưu Phong thản nhiên đáp.
“Tra ra cái gì?” Hoa Hạ đại đế tiếp tục hỏi.
“Không ra gì.” Lưu Phong thản nhiên đáp như trước.
Hoa Hạ đại đế lập tức xoay chuyển ánh mắt, trầm giọng hỏi: “Các vị ái khanh,Túc vương đề nghị điều tra triệt để Hộ bộ, thành lập đoàn thanh tra, các khanhcó ý kiến gì không?”
Lưu Phong nghe vậy có chút động tâm, thành lập đoàn thanh tra cũng tốt, nhiềungười cùng làm thì lão tử sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.
Trương Tử Ngưu do dự một lát, nói: “Bệ hạ, chuyện Hộ bộ tượng đối phức tạp,thần nghĩ không cần nhiều người tham gia.”
Âm thanh Hoa Hạ đại đế lạnh lùng vang lên: “Hừ, ngươi cho rằng chỉ bằng vàomình Lưu Phong có thể điều tra ra sao?”
Quay sang nhìn Lưu Phong, Hoa Hạ đại đế hừ một tiếng nói: “Lưu ái khanh, ngươinghĩ sao?”
