Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hi Du Hoa Tùng

Chương 412



Lưu Phong tối hôm qua cơ hồ bị hai nàng hút hết tinh lực. Mặc dù đã ngủ đượcít nhiều nhưng thân thể vẫn có chút mệt mỏi, con mắt nhíu lại, mở không ra,lầm bầm hỏi: “Bây giờ là canh mấy?”

Thanh Liên khẽ run lên, có chút khó hiểu, đang muốn hỏi thì Lưu Phong tiếp tụchỏi: “Bây giờ là lúc nào?”

“Canh năm.” Thanh Liên thấy Kim Vận vẫn ngủ say, không dám lớn tiếng nóichuyện, thấp giọng nói: “Công tử, hôm nay người không phải là phải thượngtriều sớm hay sao? Bây giờ nên dậy đi.”

“Lão hoàng đế cũng thật là, trời còn chưa sáng mà bàn chuyện cái rắm gì.” LưuPhong ngáp một cái, đặt tay lên mỹ đồn của Thanh Liên, thấp giọng nói: “Ngủtiếp.” Trong lòng hắn nghĩ cùng lắm thì để Phi nhi đưa đi, với tốc độ của Phinhi thì chừng nửa canh giờ là có thể đến triều. Cho dù có trễ thì cùng lắm làlão hoàng đế trách một chút, cũng không có trừ lương, mà cho dù có trừ lươngthì chuyện này với hắn cũng chỉ là chút tiền vặt.

Thanh Liên tối qua điên cuồng một đêm, thân thể mẫn cảm dị thường, bị hắn sờvào mông, thân thể ngay lập tức lại động dục. Mặc dù nàng rất muốn cùng LưuPhong kích tình nhưng thân thể vẫn còn rã rời, vội vàng cầu xin: “Công tử,Thanh Liên thật sự không thể kham nổi nữa.”

Lưu Phong cười hì hì, trong lòng thầm nghĩ, ai kêu tối qua các người điêncuồng như vậy, bây giờ không thể tiếp thụ nổi nữa.

Bất quá hắn vẫn là người thông minh, biết được đạo lý thương hương tiếc ngọc.

Hắn buông tay khỏi mông Thanh Liên, xoay sang sờ soạng mông của Kim Vận.

Kim Vận giờ phút này đang ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng hiện rõ nétvui vẻ, tựa hồ vẫn còn nét thỏa mãn tối qua.

Kim Vận cũng rất mẫn cảm, mặc dù đang ngủ nhưng trong miệng lập tức phát ratiếng rên rỉ, mỹ đồn khẽ vặn vẹo, bộ dáng rất hưởng thụ.

Thanh Liên hai má đỏ bừng, nhìn vào vùng không gian giữa hai chân Lưu Phongnói: “Công tử, người làm chuyện xấu với Kim Vận tỷ tỷ, thiếp cũng sẽ làmchuyện xấu với chàng.”

“Rõ ràng là ngươi muốn ăn đậu hũ của lão công đây mà.” Kim Vận đột nhiên mởmắt, trên mặt đã một mảnh xuân hồng nhìn Thanh Liên cười nói.

“Kim Vận tỷ tỷ, ta...” Thanh Liên thấy Kim Vận đột nhiên tỉnh lại, nhất thờithẹn thùng, hận không có khe nứt nào để chui vào.

Kim Vận mập mờ mỉm cười, nhào vào ngực Lưu Phong, nhìn Thanh Liên cười nói:“Thanh Liên muội muội, tối hôm qua ngươi là người kêu to nhất, cái gì cũng dámnói ra, sao bây giờ lại thẹn thùng như vậy?”

Thanh Liên nghe vậy không khỏi nghĩ lại thần thái điên cuồng của mình tối qua,càng thêm ngượng ngùng.

Bất quá tay nàng đã nắm chặt bổng bổng Lưu Phong.

“Không được, ta cũng muốn sờ, không thể để cho ngươi độc chiếm được.” Kim Vậnvũ mị cười, bàn tay xinh xắn cũng chụp lấy bổng bổng của Lưu Phong.

Lưu Phong thầm kêu cứu mạng. Hai ả hồ ly này rõ ràng là muốn mình tẫn tinh màchết.

“Lão công, tối qua có kích thích không?” Kim Vận dụi đầu vào ngực Lưu Phong,nhẹ giọng hỏi.

“Có thể không kích thích sao? Biểu hiện của các nàng so với geisha Nhật cònlợi hại hơn, làm sao mà không kích thích cho được.

“Thanh Liên ngươi cũng kích thích lắm đúng không? Rất vui đúng không?” Kim Vậnvẻ mặt trêu người nhìn Thanh Liên hỏi.

Thanh Liên cúi đầu không dám nhìn Lưu Phong và Kim Vận, một lúc sau mới ấpúng: “Sướng.”

“Vậy sau này ba người chúng ta cứ ngủ chung nhé.” Kim Vận tối qua cảm thấy rấthưng phấn, trong lòng muốn cứ tiếp diễn như vậy.

Lưu Phong nở nụ cười, bất quá mắt thấy trời sắp sáng cũng không dám trì hoãnnữa, vội vàn mặc quần áo, rồi khỏi hai nàng.

Ra khỏi phòng, hắn thả Phi nhi ra, cưỡi thần điểu đến hoàng cung.

Lưu Phong đi không lâu thì A Mỗ xuất hiện, lão bà hừ hừ nhìn Kim Vận và ThanhLiên nói: “Các ngươi tuổi trẻ thật là quá phóng túng. Ta thật không biếtkhuyên các ngươi như thế nào. Tối qua các ngươi kêu là ầm ĩ, nếu không phải cóta thiết lập cấm chế thì e là đã sớm có người chạy đến đây. Vận nhi, ngươicũng thật là... càng ngày càng rên lớn tiếng...”

Tối hôm qua A Mỗ ở cạnh phòng Lưu Phong thủ hộ, bất kể ai đến cũng đuổi đi.

Kim Vận đỏ mặt, tức giận nói: “A Mỗ, ngươi chỉ biết đổ cho Vận nhi, đều là docái tên hỗn đản Lưu Phong kia làm cho người ta kêu to như vậy.”

“Ồ, thì ra là thế.” A Mỗ hừ một tiếng nói: “Xem ra ta phải bỏ thời gian ra nóichuyện với hắn mới được.”

“Đừng.” Kim Vận vội vàng nói: “A Mỗ, chuyện người trẻ của chúng ta, A Mỗ đừngxen vào.”

Có Phi nhi bay như tên bắn, Lưu Phong cuối cùng đã đến nơi.

Bất quá vẫn trễ một chút, Hoa Hạ đại đế phạt hắn đứng ngoài cửa điện.

Sau khi buổi triều kết thúc, Trương công công mới truyền khẩu dụ của Lão hoàngđế cho hắn vào thượng thư phòng kiến giá.

Lưu Phong cũng cảm thấy buồn bực, phạt hắn như con nít, cho đứng ngoài cửađiện cả nửa ngày.

Dọc đường đi, Trương công công hỏi: “Tước gia, ngày hôm qua thánh chỉ đã nóirất rõ phải đến sớm. Cũng may là ngươi chứ nếu người khác thì không chỉ làđứng ngoài điện như vậy đâu.

Lưu Phong trong lòng khẽ hừ một tiếng, Lão hoàng đế dám trừng phạt nặng mìnhsao? Kinh phí viễn chinh lão vẫn phải trông chờ vào mình đây mà.

“A, ta ngủ trễ một chút.” Lưu Phong khẽ giải thích.

Trương công công suýt nữa đã té xỉu, một khi được hoàng đế triệu kiến lâmtriều thì các quan viên khác phải chuẩn bị từ nửa đêm. Còn hắn thì ngủ đếnsáng??

“Tước gia, gần đây bận lắm sao?” Trương công công khẽ nói: “Tước gia, gần đâyhình như không ghé thăm Ân quý phi?”

Lưu Phong một trận xấu hổ, vội vàng nói: “Công công, gần đây bổn Tước thật sựrất nhiều việc. Hôm nào rảnh ta nhất định sẽ thăm cô cô. Cô cô gần đây có khỏekhông?”

“Nương nương khỏe nhưng tinh thần thì không tốt lắm.” Trương công công khẽ thởdài, nói: “Có thời gian thì ngươi nên bồi tiếp nương nương mới tốt.”

“Ta sẽ làm.”

Đi đến thượng thư phòng thì Lưu Phong mới phát hiện ra Lão hoàng đế không chỉtriệu kiến mình hắn.

Thượng thư phòng lúc này có sáu vị đại thần đứng chờ sẵn. Thấy Lưu Phong đến,Hoa Hạ đại đế mỉm cười nói: “Lưu ái khanh, ngươi tới đúng lúc lắm, có chuyệnmuốn cùng ngươi thương nghị.”

Lưu Phong vội vàng nói: “bệ hạ, thỉnh người nói rõ.”

Hoa Hạ đại đế đột nhiên trầm giọng xuống: “Trẫm cho ngươi điều tra Hộ bộ, cótiến triển gì không?”

Lưu Phong nghe vậy thoáng kinh ngạc, Lão hoàng đế hôm nay lại hỏi như vậy,không lẽ đã động sát cơ đối với Đông cung?

“bệ hạ, vi thần đang toàn lực điều tra, chỉ là trước mặt còn có nhiều vật cản,hiệu quả điều tra rất chậm.” Lưu Phong hồ loạn ứng phó. Thực ra ngoại trừ việccứu Trương Trạch Toàn thì hắn chưa hề điều tra Hộ bộ.

“Lưu ái khanh, chẳng lẽ ngươi hồ lộng trẫm?” Hoa Hạ đại đế sắc mặt biến đổi,tức giận nói: “Theo ta biết thì mấy ngày vừa qua ngươi không hề điều tra gìcả.”

Không làm gì? Ta khinh. Ngươi thì ngồi một chỗ nói đông nói tây. Ta thì vìkinh phí cho ngươi viễn chinh mà lo toan đủ thứ, còn lúc nào rảnh mà lo cáichuyện Hộ bộ kia. Hôm nay thì ngươi triệu kiến, mai thì Thái tử phi, một thìMã hoàng hậu... mỗi người một ý. Ta thì quan nhỏ miệng bé, tra cái rắm gì màtra.

Lưu Phong trong bụng nhất thời tức giận, bất quá nhìn xung quanh còn có nhiềungười, hắn vẫn phải cố nén cục tức xuống.

“bệ hạ, thần là đang ngấm ngầm tiến hành. Hộ bộ mấy năm nay đã hình thành rấtnhiều khúc mắc. Thần bì muốn minh bạch nên phải tiến hành kỹ lưỡng.”

Hoa Hạ đại đế khẽ nhíu mày, Lưu Phong nói ra những điều này thật ra là có lý.Hộ bộ bị Đông cung thao túng, quan viên Hộ bộ cũng là người của Đông cung.Điều tra quả thật là khó khăn. Nhưng nếu không khó khăn thì cần gì nhờ đến LưuPhong, để Hình bộ nha môn làm việc này cũng được.

“Lưu ái khanh, chuyện Hộ bộ mà từ từ thì cũng không phải là biện pháp. Trẫmnghĩ ngươi nên nghĩ ra biện pháp gì đẩy nhanh tiến độ lên.”

Lưu Phong âm thầm kinh ngạc, chẳng lẽ Lão hoàng đế đã thật sự quyết tâm điềutra tận gốc.

“Bệ hạ, vi thần ngu độn, hay là bệ hạ nghĩ cho thần một biện pháp.”

Lời này vừa nói ra khiến cho cả Thượng thư phòng trở nên kinh hãi. Vị tiểu...đại nhân này quả thực là nghé con không sợ hổ, thần tử trong thiên hạ nóichuyện với thiên tử như vậy e là tiền vô lai giả hậu vô cổ nhân.

Ai cũng tưởng lão hoàng đế nổi giận, thậm chí đại phát lôi đình. Đáng tiếc HoaHạ đại đế không hề có những biểu hiện đó, vẻ mặt chỉ là trầm tư suy nghĩ, mộtlúc sau nói: “Lưu ái khanh, như vậy đi, ta sẽ phái một vị Vương gia tronghoàng thất giúp ngươi điều tra, có được không?”

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...