Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hi Du Hoa Tùng

Chương 398



“Lão công gắng lên.” Kim Vận phu nhân đứng xa xa, huy vũ quyền đầu, nhảy nhót,cổ vũ cho Lưu Phong, không biết từ lúc nào đã thay đổi cách xưng hô với hắn.

“Gian phu dâm phụ, các ngươi chết hết đi.” Nhìn Kim Vận phu nhân quan tâm đếnLưu Phong như vậy, Viêm Chánh không khỏi cảm thấy ganh ghét, nổi giận, hậnkhông thể một kiếm giết chết Lưu Phong, sau đó dâm sát ả tiện nhân kia.

“Người đáng chết chính là ngươi.” Ánh mắt Lưu Phong trầm xuống, Nguyên Anh lựctrong cơ thể phát ra tràn đến Viêm Chánh.

Viêm Chánh nhất thời không phòng bị, khí thế nhất thời bị áp chế, hừ lạnh mộttiếng: “Không nghĩ đến ngươi đã tu thành Nguyên Anh. Đáng tiếc là cho dù ngươitu thành Nguyên Anh thì ngươi cũng phải chết dưới tay ta.”

Lưu Phong nghe vậy, cười lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên dị sắc.

“Phu quân, cố lên.”

Kim Vận phu nhân thấy Viêm Chánh cuồng ngôn như vậy, không khỏi cảm thấy lolắng, nắm tay nhỏ nhắn khua loạn trên không trung, trợ uy cho nam nhân củamình.

Viêm Chánh nghe vậy, nhìn Kim Vận phu nhân, liếc mắt thật sâu. Ngửa mặt cuồngtiếu: “Tiện nhân, nếu ngươi thích tên tiểu bạch kiểm này thì ta sẽ cho hắnchết trước mặt ngươi.”

Kim Vận phu nhân sắc mặt trắng bệch, khẽ im lặng lo lắng, không biết nói gì.

Vừa nói chuyện nhưng lúc này quanh thân Viêm Chánh đã di tán, xuất ra một cỗhắc khí, thân hình lăng không mà đứng, hai tay khoanh lại trước ngực, thảnnhiên nhìn Lưu Phong, y phục tung bay trong gió, đôi mắt lộ ra một cái nhìnthâm thúy, sâu thẳm như biển cả, đôi đồng tử không có chút dao động.

Lưu Phong kinh hãi. Viêm Chánh đã thành ma.

Một thân ma khí như vậy thì ngay cả Hắc Ám tu chân cũng không thể bì được.

A Mỗ thấy tình cảnh này cũng thất thanh kêu lên: “Viêm Chánh, ngươi đã thànhMa. Trách không được tính tình của ngươi đã thay đổi.”

Kim Vận phu nhân lo lắng, nhấp nhổm hỏi: “A Mỗ, ngươi xem tướng công có chuyệngì hay không?”

“Trước tiên không cần lo lắng.” A Mỗ trầm giọng nói: “Phong nhi còn có thầnđiểu bảo vệ. Hơn nữa trên tay còn có thần kiếm Hạo Thiên. Hẳn sẽ không cóchuyện gì. Ta cũng sẽ tùy thời mà ra tay tương trợ.”

Nghe A Mỗ nói vậy Kim Vận phu nhân thở phào một hơi. Bất quá đôi mắt xinh đẹpvẫn nhìn chằm chằm vào Lưu Phong. Ân cần lo lắng cho hắn.

“Nếu đã thành Ma thì ngươi đã tự đi tìm đường chết.” Lưu Phong là người vănminh, người văn mình thì giết người phải có lý do. Viêm Chánh đã là Ma, đóchính là một lý do thật là thuyết phục.

Viêm Chánh lạnh lùng quát lên, khinh thường: “Tiểu bạch kiểm (gã mặt trắngnhỏ) kia. Nếu đã biết bổn tôn đã thành Ma thì ngươi nên cầu nguyện đi.”

Lưu Phong cười lạnh một tiếng, ánh mắt sa sầm xuống, lạnh lùng nói: “Ma đầu,từ xưa tới nay tà không thể thắng chính. Người nhận lấy cái chết chính làngươi...”

Đừng xem hắn bô lô ba la như thế nhưng thực ra trong lòng rất cẩn thận, vộivàng tế xuất ra Hạo Thiên Kiếm.

Viêm Chánh vẫn như trước không di động, chậm rãi rút ra Thánh kiếm, khóe miệnglộ ra một nụ cười. (con Ma này sao mà lịch sự thế-PNT)

Thánh kiếm trong truyền thuyết, giờ đây đã trở thành Ma kiếm. Từ khi ViêmChánh nhập ma thì Thánh kiếm đã chuyển thành màu đen, trên thân kiếm tỏa rahuyền quang thật quỷ dị.

A Mỗ mặt lộ ra vẻ nghi hoặc. Viêm Chánh tại cấm địa không biết đã kỳ ngộchuyện gì mà có thể Ma hóa được Thánh kiếm, đánh bại được khí tức thần thánhtrên Thánh kiếm?

Cảm nhận được khí tức ma quái trên người Viêm Chánh, Kim Vận phu nhân càngngày càng khẩn trương, tay nàng nắm chặt lấy tay của A Mỗ, kinh hoàng khôngthôi.

“Tiểu bạch kiểm, ngươi thật không biết điều. Hôm nay ta sẽ không giết ngươi.Đợi lát nữa ta khống chế ngươi xong. Sẽ để cho người xem ta và Kim Vận muộimuội làm chuyện tốt nhé.”

Ánh mắt Viêm Chánh quay sang nhìn Kim Vận phu nhân, cười nói: “Kim Vận muộimuội, chờ khi chúng ta hoan ái xong thì mạng con thỏ nhỏ này cũng chấm dứt.Nếu muội muốn hắn sống lâu một chút thì lát nữa hãy kéo dài thời gian hoan áicủa chúng ta ra... nếu không thì... ha haha”

“Câm miệng.” Lưu Phong nhìn Viêm Chánh tươi cười, không khỏi tức giận, quátlên.

Viêm Chánh không nói gì nữa, chỉ khẽ giơ cao tay, ánh mắt nhìn vào Thánh kiếmtrong tay.

Sau một khắc, Thánh kiếm trong tay hắn đã lóe ra huyền quang.

Đột nhiên bàn tay hắn rung động, chuôi kiếm huy động vài cái, vài đạo huyềnquang từ mũi kiếm phun ra, một lát sau biến mất trong không khí.

“A Mỗ, hắn đang làm gì vậy?” Kim Vận phu nhân mặc dù cũng là cao thủ nhưngtrước hành động của Viêm Chánh, nàng thật không hiểu rõ được.

Ngay khi nàng đang nghi hoặc thì không trung bắt đầu nổi lên cuồng phong, mộtđạo kình khí như bài sơn đảo hải xuất hiện trước người Lưu Phong cuốn đến.

Đồng tử Lưu Phong hơi co lại, ánh mắt chợt bừng sáng, Hạo Thiên Kiếm vung lên,nhắm ngay huyền quang chém tới. Một đạo bạch quang mãnh liệt bắn ra, mang theokhí tức Thánh Hạo nghênh tiếp. Nhất thời cơn lốc đen hoàn toàn tiêu tán.

A Mỗ thấy vậy, trợn mắt, há hốc mồm, nghĩ thầm đây mới chính thức là cao thủtỷ thí, quả nhiên là chiêu thức không hề hoa dạng, chỉ là công kích tối đơngiản. Mặc dù là đơn giản như vậy nhưng thực ra lại chứa đựng sự nguy hiểm cựckỳ.

“Vận nhi, không cần lo lắng, Phong nhi đủ lực để đấu với con ma Viêm Chánhnày.” A Mỗ càng lúc càng giống như trượng mẫu nương nương xem mặt con rể vậy,càng xem càng thích thú. A Mỗ mặc dù không phải là mẫu thân của Kim Vận phunhân nhưng tình cảm đối với nàng còn hơn cả mẫu thân.

“A Mỗ, ta tin tưởng tướng công nhất định sẽ thắng.” Kim Vận phu nhân mỉm cười,huy vũ tiểu quyền, bộ dáng thật đáng yêu. Bất quá bộ dáng so với dung mạo đãlớn tuổi của nàng lại không tương xứng.

Kim Vận phu nhân cũng đã nghĩ đến chuyện này. Sau khi thu thập xong Viêm Chánhnàng sẽ đem toàn bộ mọi chuyện nói cho Lưu Phong nghe, sau đó sẽ khôi phục lạidung mạo của chính mình.

Trong khi hai người thấp giọng bàn luận thì một trận kình phong thổi tới,không đợi hai người phản ứng đã biến mất. Đồng thời, thanh âm đánh nhau kịchliệt cũng vang lên không ngớt.

Viêm Chánh giơ cao Thánh kiếm trong tay, trong người thập phần hưng phấn. Cảmgiác mình và Thánh kiếm huyết nhục tương liên, thật quen thuộc.

Viêm Chánh nghĩ lại cảnh tượng mình trong Thánh sơn mà máu huyết sôi trào,nhìn Lưu Phong tỏa ra ngập trời chiến ý, lại càng làm cho hắn cảm thấy thêmhưng phấn.

“Đi chết đi.”

Lưu Phong nghiêm mặt, không chút sợ hãi, trong nháy mắt vung trường kiếm toànlực chém ra.

Hai đạo khí tức cường đại va chạm nhau giữa không trung, tạo thành một vụ nổmạnh. Cây cối, núi đá xung quanh nhất thời bay loạn xạ, tạo thành một trậnkhói bụi mịt mù.

Giao thủ vài chiêu, Viêm Chánh cũng phát hiện ra mình quả đã đánh giá thấptiểu bạch kiểm này. Hắn không những yếu mà còn rất mạnh, cơ hồ có thể bình thủvới Thái Thượng Hộ pháp của Thánh sơn.”

“Tiểu bạch kiểm, ngươi quả là có chút bản lĩnh. Bất quá từ khi ra khỏi Thánhsơn, ta chưa được đánh nhau một cách thống khoái. Hy vọng ngươi đừng làm tathất vọng.” Viêm Chánh khẽ mỉm cười, con ngươi đã trở thành màu đó, lóe ra quỷdị tinh quang.

“Ma đầu, ta tự nhiên sẽ không để cho ngươi thất vọng. Ngươi nên chờ chết đi.”Nói xong Lưu Phong tay bắt Thất Tinh ấn, từ giữa không trung triệu hồi ThanhLoan điểu. Đồ đằng phong ấn chính là nằm trên thân của Hạo Thiên Kiếm.

Hạo Thiên Kiếm nhanh chóng tỏa ra một một đạo thanh sắc hỏa diễm, hơn nữa cònnhư Kiếm cương vậy. Lực chiến đấu của Lưu Phong trong nháy mắt tăng lên cựcđộ.

Viêm Chánh bất giác kinh ngạc: “Ngươi như thế nào mà có Đồ Đằng Phong Ấn?”

Lưu Phong cũng cảm thấy kinh hãi, thầm nghĩ ma đầu này sao lại biết Đồ ĐằngPhong Ấn, thực là kỳ quái.

Bất quá ngoài mặt hắn vẫn thản nhiên, hai mắt không chút dao động: “Không sai,ta vừa rồi đích thị là thi triển tuyệt kỹ đã thất truyền tại tu chân giới. Thếnào? Ngươi sợ sao? Ta cho ngươi một cơ hội nhé. Ngươi quỳ xuống, dập đầu nhậntội, sau đó tự sát. Ta ưu ái cho ngươi được toàn thây.”

Viêm Chánh nghe vậy, khóe miệng lộ ra vẻ khinh thường, ngạo nghễ nói: “Tiểubạch kiểm, ngươi đừng mạnh miệng. Ta hỏi ngươi, Đồ Đằng Phong Ấn của ngươi cóphải là do một vị tên là Bạch Khiết dạy cho ngươi?”

Lưu Phong cả kinh, hắn như thế nào mà ngay cả Bạch Khiết cũng biết?

Nói đi nói lại thì thân phận của Bạch Khiết bây giờ cũng chỉ có ba người biết,đó là Tuyệt Sắc kiếm tiên, Lưu Phong và tên đồ đệ ngu ngốc của Tuyệt Sắc kiếmtiên.

“Mau trả lời ta, nếu không thì ta sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết.” ViêmChánh thấy Lưu Phong không trả lời, vội quát lên.

Nói đến chuyện này thì phải nói đến vận khí của Viêm Chánh. Hắn vừa xuống núithì đã phát hiện ra dấu vết của Bạch Khiết.

“Ta không biết cái gì là Bạch Khiết, cái gì là Hắc Khiết cả.” Lưu Phong mộtmặt hồ loạn ứng phó, một mặt nghĩ cách bắt Viêm Chánh, sau đó tra hỏi. Trựcgiác của Lưu Phong nói cho hắn biết sau lưng Viêm Chánh nhất định có một caonhân có thể so với Bạch Khiết.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...