Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hi Du Hoa Tùng

Chương 387



Lưu Phong hơi kinh hãi, không nghĩ rằng nử nhân thành thục này vẫn còn là xửnữ.

“Tốt, quá tốt.” Lưu Phong mặc dù không có quan trọng xử nữ, nhưng nếu đượchưởng thụ xử nữ thì quả thật là tốt ah.

Lưu Phong không nói lời nào, trực tiếp dùng hành động đáp lại Dương Thị, bổngbổng nóng hổi chậm rãi tiến vào khu rừng ẩm ướt, giúp nàng bù lấp khoảng trốngvô tận.

Vì đã chuẩn bị kỹ lưỡng nên mặc dù đây là lần đầu tiên, nhưng luận về thể chấtthì vẫn có thể làm cho Lưu Phong tuyệt đối thỏa mãn.

Đồng thời, Dương Thị dưới kỷ xảo kích dục của Lưu Phong, cũng thỏa mãn đượckhát vọng đã lâu.

Tới giữa trưa, Lưu Phong từ từ tỉnh dậy, cuối đầui xuống phát hiện Dương Thịnhư con cua kẹp chặt lấy mình, khóe mắt mang theo vài giọt lệ, trên mặt trànngập ửng hồng.

Nhìn Dương Thị còn đang ngủ say, Lưu Phong không khỏi nở nụ cười, kiểu như là,xem ai hấp dẫn ai nào?

Dựa theo quán tính, khi giao hoan xong khi tỉnh ngủ, cũng nên mặc quần áo rờiđi. Lưu Phong cũng như vậy, bất quá Dương Thị ôm hắn thật chặt.

Ngay khi Lưu Phong chậm rãi gỡ tay của Dương Thị ra, Dương Thị rốt cuộc cũngtỉnh lại, mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt của Lưu Phong, nhất thời cảm thấy mộttrận thẹn thùng.

“Công tử, ta giúp người mặc quần áo.” Có lẽ do lơ đễnh, Dương Thị cũng khôngcó phát hiện ánh mắt trong suốt của Lưu Phong.

Lưu Phong đưa tay, tại mỹ đồn của nữ nhân bóp bóp vài cái, một tay ôm chầm lấynàng, cúi đầu hôn thật sâu.

Dương Thị như trước không nhận ra sự khác thường của Lưu Phong, một người đangbị mê tình, không cần chủ nhân phân phó mà chủ động làm việc.

Nhẹ giọng rên rỉ, Dương Thị nhiệt liệt đáp lại Lưu Phong, trong lòng vui vẻnói không nên lời. Từ hôm nay trở đi, Lưu Phong vĩnh viễn thuộc về nàng.

Cho tới bây giờ nàng vẫn tưởng rằng, hôm qua trong lúc giao hoan, nàng miễncưỡng ngưng tụ xử nũ ngưng hương đã thấm vào thân thể Lưu Phong.

“Công tử, hôn ta ở đây...”

Sau khi hôn kịch liệt, Dương Thị đột nhiên đứng dậy, mỹ đồn cao cao nhếch lên,kêu Lưu Phong hôn vào.

“Mẹ kiếp, thật quá đáng.” Lưu Phong cười lạnh một tiếng nói: “Phu nhân, ngươikhông cảm thấy ngươi như vậy rất vô sỉ sao? Một nữ nhân, lại tự nhiên chủ độngnhếch lên...”

Dương Thị vốn hoàn toàn đắm chìm trong mỹ mộng, đột nhiên nghe được Lưu Phongnói như vậy, thân thể nhất thời run lên mãnh liệt, xoay người lại, thất thanhnói: “Ngươi, ... tâm trí của ngươi...” Dương Thị vốn nghĩ, nàng và Liên Nguyệtcho dù có thất bại, thì Lưu Phong cũng sẽ không nhận thấy âm mưu của nàng, dựatheo lẽ thường mà nói, thật tiếc cho các nàng, người mà các nàng gặp là LưuPhong.

“Phu nhân, vốn ta nghĩ ngươi... Ay, lại không nghĩ rằng ngươi lại như thế...”Lưu Phong cố ý làm bộ dạng thất vọng nói.

Dương Thị không dám nhìn vào mắt Lưu Phong, theo bản năng, lấy mền che kínthân thể trần truồng của mình, vẻ mặt mất tự nhiên nói: “Công tử, xin lỗi, takhông biết tại sao người lại như vậy, ta thật sự không biết. Ta chỉ là rấtthích người, rất yêu người... Công tử, xin người tin tưởng ta, ta cũng khôngphải như người tưởng tượng, ta không phải là nữ nhân dâm đãng. thật sự, xinngười tin tưởng, nếu ta thật sự là nữ nhân dâm đãng, vậy sao nhiều năm qua, tatrước sau vẫn còn là xử nữ...” Dương Thị nói xong, không khống chế được tâmtình, nước mắt rơi xuống.

Nàng thậm chí quên mất một điều, nếu vẫn còn là xử nữ, vậy tại sao lại có đứacon là Liên Nguyệt.

Lưu Phong mỉm cười nói: “Phu nhân, quả thật tối hôm qua ta với ngươi giaohoan, ngươi đích thực là xử nữ. Nhưng có 1 vấn đề ta rất khó giải thích, nếungươi là xử nữ, tại sao lại có con là Liên Nguyệt. Hơn nữa, ngươi không phảiđã thành góa phụ sao?”

Dương Thị nghe vậy, thân thể lại run rẫy dữ dội, lúc này mới nhớ tới, nàng đãlần thứ hai nói với Lưu Phong về vấn đề này.

Tối hôm qua khi lần đầu tiên Lưu Phong tiến vào thân thể nàng, nàng đã tự nóimình thân là xử nữ. Khi đó, nàng tưởng rằng Lưu Phong không có ý thức.

Mà bây giờ, nàng cũng là dưới tình thế cấp bách mà nói ra.

“Công tử, xin người không nên hiểu lầm, ta chính xác là quá phụ, phu quân củata thân thể có vấn đề, không thể sinh hoạt tình dục được. Ta trước giờ vẫnkhông nói dối người, nếu hôm nay Công tử đã hỏ, ta cũng nói cho người biết,mong rằng người sẽ giữ bí mật. Về phần Liên Nguyệt, nàng chính là con nuôi củavợ chồng ta. Công tử, cầu xin người đừng đem thân phận của Liên Nguyệt nói ra.Những năm gần đây chúng ta vẫn sống nương tựa lẫn nhau, ta vẫn là mẹ ruột củanàng, cầu xin người đừng nói chuyện này với nàng, được không?” Dương Thị bộdáng đau đớn thương cảm, nhìn qua quả thật là thực lòng.

Nếu không rõ nội tình sự việc, sẽ hoàn toàn không hoài nghi lời nói của DươngThị.

Lưu Phong thuần túy vẫn đang coi diễn kịch.

Vốn dĩ hắn muốn dĩ muốn lật tẩy trò hề này, nhưng hắn phát hiện ra, LiênNguyệt và Dương Thị cùng phạm 1 sai lầm, các nàng đều tưởng rằng chính mình sẽkhông bị phát hiện.

Giống như Liên Nguyệt, Dương Thị vì thất bại cũng rất nhanh tìm ra cho mìnhmột lí do, bởi vì nàng đối với Lưu Phong đã động chân tình.

Có lý do như vậy, tự nhiên cũng tin tưởng Lưu Phong sẽ không nhận ra dụng tâmhiểm ác của mình.

“Phu nhân, xin lỗi, ta không nên nói ngươi như vậy, ta vì lời nói đó xin lỗingươi, hy vọng ngươi có thể tha thứ cho ta.” Nếu nàng muốn diễn kịch, LưuPhong coi kịch cũng không có lý do gì mà không coi.

Dương Thị ngẩng đầu lên, nhào vào ***g ngực Lưu Phong, nhẹ giọng nói: “Côngtử, ta thật sự thích người, nếu không phải vậy, ta cũng không giao thân xáccủa ta cho người.”

Khinh bỉ, cực độ khinh bỉ, rõ ràng là câu dẫn ta, bậy giờ lại nói những lờitốt đẹp như vậy, chẳng lẽ ngươi tưởng rằng ta không có óc.

“Ta biết.” Lưu Phong yêu thương tại bộ ngực của nữ nhân bóp bóp vài cái: ‘ Phunhân, kỳ thật ta cũng thích ngươi. Nếu không vừa rồi ta thế nào lại cùng ngươigiao hoan. Ngươi biết, ta không phải là nam nhân tùy tiện ah.”

Một lời tùy ý nói ra, Dương Thị nghiêm túc gật đầu, cũng lên tiếng nói: “Côngtử, ta cũng không phải là nữ nhân tùy tiện.”

“Ta biết.” Lưu Phong trong lòng thầm nói vài câu, ngươi cũng không phải là d�dàng, nhưng là một khi đã tùy tiên thì cũng thật là đáng sợ ah.

Vô sỉ ah, một nữ nhân lại chủ động nhổng mông lên để cho nam nhân làm... LưuPhong đang suy nghĩ, Dương Thị có hay không có tiềm chất của nữ hoàng.

Nghĩ tới đây, Lưu Phong nhất thời hít vào một hơi. Hắn vốn không bị mê hoặc,nếu không, có trời mới biết Dương Thị áp bức hắn.

“Công tử, người yên tâm, ta chỉ yêu người, chính là muốn ở trong tâm người có1 vị trí nhỏ, tuyệt đối không cần danh phận.” Dương Thị tựa hồ đã rơi vào ôntình nam nữ, thậm chí quên luôn mục đích của mình.

Lưu Phong trong lòng thầm cười 1 tiếng, tiếp tục hôn lên môi nàng, kịch liệtđáp lại làn môi nóng hổi của nàng.

Sau một nụ hôn dài, Lưu Phong ngẩng đầu lên, nhìn Dương Thị nằm trong ***gngực hắn, đang thở dốc, mặt ngọc đỏ bừng, thật là mê người.

Lưu Phong miệng cắn nhẹ lên vành tai của nàng, ôn nhu nói: “Phu nhân, ngươiyên tâm, ta nói rồi, ta cũng thích ngươi, sớm muộn ta sẽ cho ngươi 1 danhphận.” Lưu Phong nghĩ, Dương Thị đối với chính mình quả thật có tình cảm, hắnđang nghĩ, cố gắng chiếm tình cảm Dương Thị.

Từ tình huống hiện tại, Dương Thị tại ma giáo thân phận cũng không thấp, nếucùng nàng có tình cảm, đối với việc tìm hiểu thông tin ma giáo trong tương laisẽ có ích lợi rất lớn.

Dương Thị ngước đôi mắt đẹp lên, kiều mị liếc mắt nhìn Lưu Phong một cái,trong lòng một trận cảm giác ấm áp: “Công tử, ta có phải nằm mơ không? ngườithật sự sẽ cho ta 1 danh phận?...” Trở thành nữ nhân của Lưu Phong là nguyệnvọng của nàng, khi đến Giang Nam, Dương Thị cũng không nghĩ tới, hôm nay LưuPhong rốt cuộc hứa hẹn với nàng. Hưng phấn kích động không thôi, nàng thậm chíđang suy nghĩ, chính mình có hay không mính thành thật với hắn. Đem thân phậnthật sự của mình nói cho hắn biết.

Bất quá, ý niệm này chỉ thoáng qua rồi biến mất. Dù sao, nàng cũng không dámphản bội thánh giáo.

Thánh giáo đối với việc phản bội hình phạt rất ghê gớm, rất tàn bạo, đặc biệtlà Hắc Ám Thánh Hình, đem da thịt người đó giày xéo... ngay cả linh hồn cũngkhông buông tha, muốn băm vằm thành những mảnh nhỏ khinh khủng gấp trăm lần.

Có lẽ nghĩ mình đã quá kích động, Dương Thị vội vàng nói: “Công tử, kỳ thật tacũng không quan tâm danh phận gì cả, chỉ cần trong lòng người có ta là đượcrồi.”

Lưu Phong mỉm cười, lạnh nhạt nói: “Ta sẽ không để cho ngươi chịu ủy khuấtđâu.”

“Mẫu thân, thúc thúc, các người có thể ra khỏi giường chưa?” đột nhiên ngoàicủa truyền đến thanh âm của Liên Nguyệt.

Dương Thị một trận thẹn thùng, vội vàng nói: “Công tử, chúng ta nhanh chóngrời khỏi giường đi, đừng để Liên Nguyệt thấy.”

Lưu Phong cố ý hỏi: “Như thế nào? Ngươi và ta ở cùng 1 chỗ, Liên Nguyệt cũngđều biết ah?” sự thật, Lưu Phong vốn biết, tối hôm qua Liên Nguyệt 80% là ngheđược âm thanh rên rỉ và tiếng giường chiếu.

Dương Thị trong mắt hiện lên một nét kì dị, không có chủ ý nói: ‘Đứa nhỏ đó,còn nhỏ nhưng rất ma mãnh”

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...