Hi Du Hoa Tùng
Lưu Phong bối rối trong lòng, vội nói: “Nương nương nói quá lời, người có việcgì, thỉnh mời phân phó. Chỉ cần vi thần có thể làm được thì thần nhất định tậnlực thực hiện.
“Việc ai gia nhờ ngươi, kỳ thật thì nói khó cũng không phải là khó, nói d�cũng không phải là dễ. Hết thảy đều tùy thuộc vào ý nghĩ trong đầu của ngươimà thôi.”
Mã hoàng hậu thoáng do dự một chút, nói: “Lưu ái khanh, ai gia muốn đề nghịngươi bỏ qua chuyện của Hộ bộ.”
Lưu Phong trong lòng bất giác âm nhạc nổi lên, quả là đúng như mình dự đoán.Nói thật thì Lưu Phong cũng có ý định bỏ qua chuyện này nhưng còn phải xemtình hình diễn biến như thế nào đã. Mặc dù hắn đã nắm trong tay Trương TrạchToàn nhưng nếu không có Hoàng thượng ra mặt thì tự nhiên cũng sẽ không ổn. Dođó nếu Hoàng thượng không hạ quyết tâm làm rõ vụ việc này thì với thế lực củaLưu Phong, điều tra Hộ bộ cũng thật sự là vạn nan.
Cho nên Lưu Phong trì hoãn chậm lại việc này, chờ cho Hoa Hạ đại đế hạ quyếttâm, chờ cho thế lực của mình mạnh lên một chút đã.
“Hoàng hậu nương nương, chuyện này do Hoàng thượng muốn làm, người muốn vithần bỏ qua, chỉ e là...” Lưu Phong cố tình làm ra bộ dạng khó khăn, để nói.
Mã hoàng hậu hạ giọng nói: “Ta biết, chuyện này quả thật là làm khó ngươinhưng ngươi cũng chớ quên là Hoàng thượng bây giờ vẫn chưa hạ quyết tâm điềutra tận gốc.”
“Hoàng hậu nương nương, vi thần làm việc luôn tuân theo ý chỉ của hoàngthượng.”
Lưu Phong chưa thấy mình có lợi gì cả trong chuyện này. Trừ phi Mã hoàng hậucó gì trao đổi với hắn, nếu không hắn sẽ không dễ dàng chịu nhượng bộ.
“Thật không? Ngươi vào cung nhiều lần gặp Ân quý phi cũng là phụng chiếu chỉcủa Hoàng thượng?” Mã hoàng hậu đột nhiên cười lạnh nói.
Lưu Phong bất giác kinh hãi, lão thái bà này quả nhiên là bất phàm, mình và Ânquý phi gặp nhau mỗi lần đều bí mật sắp đặt, ai ngờ cũng bị người này biết.
“Hoàng hậu nương nương tựa hồ như có ý muốn uy hiếp thần phạm sai lầm?” LưuPhong ngẩng đầu lên, thấp giọng nói.
“Sự thật là ngươi đã phạm phải.” Mã hoàng hậu trầm giọng nói: “Quy củ của hậucung, nếu không có ý chỉ của hoàng thượng thì ngoại thần không thể gặp gỡ phitần được.”
Lưu Phong khẽ mỉm cười: “Hoàng hậu nương nương quả nhiên là lợi hại, vi thầnđáp ứng người, tạm hoãn điều tra Hộ bộ. Bất quá thời gian sẽ không phải là quálâu đâu.”
“Không cần quá lâu, chỉ cần một tháng là đủ.” Mã hoàng hậu thấy Lưu Phong đápứng, sắc mặt đã trở nên hòa hoãn rất nhiều, cười nói: “Ta biết ngươi cũng làphụng mệnh làm việc, tự nhiên sẽ không làm khó ngươi. Một tháng sau, ngươi cóthể triển khai điều tra, đến lúc đó ai gia tuyệt đối không làm khó ngươi nữa.”
“Hảo, quân tử nhất ngôn.” Lưu Phong lạnh nhạt đáp lời.
Ngừng lại một chút, Mã hoàng hậu chủ động làm giảm áp lực lên Lưu Phong: “Lưuái khanh, kỳ thật ta và Ân quý phi ngày thường cũng rất thân thiết. Chuyện hômnay cũng là bất đắc dĩ, hy vọng ngươi có thể hiểu được.”
Lưu Phong mỉm cười: “Hoàng hậu nương nương nói quá lời, vi thần hiểu, ngườicũng là vì Hoàng thái tôn mà thôi. Bất quá vi thần cũng tự nhận thấy, cho dùcó thêm một tháng thì Hoàng thái tôn cũng không có khả năng lấp đầy lại phầnthiếu hụt trong Hộ bộ.”
“Dù sao thì có bổ khuyết cũng còn hơn không.” Mã hoàng hậu đột nhiên chuyển đềtài: “Lưu ái khanh, Phượng viên và Đông cung luôn là đồng minh, tại sao ngươilại muốn cùng Hoàng thái tôn đối đầu?”
Lưu Phong thản nhiên, cười nói: “Thứ cho vi thần nói thẳng, Hoàng hậu nươngnương vị tất đã biết hết chuyện giữa vi thần và Đông cung.”
“Ồ!” Mã hoàng hậu cảm thấy hứng thú, hỏi: “Như thế nào?”
“Chuyện tương đối phức tạp, đôi lời không thể nói rõ được.” Lưu Phong suy nghĩmột chút: “Hoàng hậu nương nương, Thái tử phi điện hạ không ngừng phái ngườimuốn đưa vi thần vào chỗ chết, hơn nữa còn muốn xâm chiếm Thiên Thượng NhânGian của vi thần. Hoàng thái tôn cũng đồng dạng như vậy. Người cho rằng vớinhững chuyện xảy ra như vậy thì vi thần có thể hòa hảo với Đông cung?”
Sự thật thì ngoài nguyên nhân này ra, hắn đối đầu với Đông cung còn là vì ChuPhong nữa.
“Ồ, ra là thế. Điềm nhi thật là...” Mã hoàng hậu cau mày, đoạn hỏi: “Lưu áikhanh, nếu ai gia làm trung gian hòa giải thì ngươi có thể bỏ qua cừu hận vớiĐông cung được không?”
“Hoàng hậu nương nương, chuyện không đơn giản như người tưởng.”
Mã hoàng hậu cau có nói: “Ngươi chưa thử qua, ngươi như thế nào biết sẽ khôngđược?”
“Chỉ cần ngươi nguyện ý, ta có thể làm trung gian cho các ngươi hòa giải ânoán trước kia. Lưu ái khanh, mặc dù ta là lần đầu tiên gặp ngươi nhưng ta biếttương lai của ngươi nhất định bất phàm. Nếu ngươi có thể hòa thuận với Đôngcung thì tương lai có thể được phong vương bái tướng cũng không phải là chuyệnkhó.”
Lưu Phong hỏi lại: “Xem ra Hoàng hậu nương nương vẫn thật sự coi trọng concháu trong lòng mình hơn một chút.”
Mã hoàng hậu nghe vậy, bất giác run lên, không nói lời nào.
Một lúc sau, Lưu Phong lên tiếng: “Hoàng hậu nương nương, nếu người thật sựmuốn làm người giải hòa thì vi thần cũng sẽ thử một lần. Bất quá có thành haykhông thì cũng không liên quan đến thần.”
“Hảo, chỉ cần ngươi có lòng thì ai gia nguyện ý giúp ngươi.” Mã hoàng hậu cườinói: “Ngươi quả nhiên cũng là đứa nhỏ hiểu chuyện.”
“Được rồi, còn có chuyện ta muốn hỏi ngươi.” Thần sắc Mã hoàng hậu đột nhiêntrở nên chăm chú: “Ngươi từ Ân quý phi đã biết được sự khác thường của Hoàngthượng?”
Lưu Phong biết tai mắt của lão thái bà này trong cung rất nhiều, cũng khônggiấu diếm, gật đầu nói: “Không sai, Hoàng thượng đang tu luyện một loại phápmôn gọi là Thái Âm Bổ Dương.”
“Thái Âm Bổ Dương?” Mã hoàng hậu sửng sốt, hỏi: “Trên đời thật sự có loại phápmôn này hay sao?”
“Không sai, Thái Âm Bổ Dương là có thật. Hơn nữa Hoàng hậu nương nương hẳnkhông khó phát hiện ra khí sắc của hoàng thượng gần đây rất tốt... chỉ là...”Lưu Phong rất muốn nói chỉ là Lão hoàng đế hơi tàn nhẫn. Lão chỉ vì kéo dàisinh mạng của mình mà dùng tính mạng của rất nhiều xử nữ để đổi lấy.
Liên quan đến tính mạng của Hoàng thượng, Mã hoàng hậu vội vàng hỏi: “Lưu áikhanh, nói như vậy thì Hoàng thượng tu luyện pháp môn này có thể giúp cho thânthể người khỏe mạnh hay sao?”
Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Mã hoàng hậu, Lưu Phong giải thích: “Hoàng thượngtu luyện Thái Âm Bổ Dương quả là có thể kéo dài cuộc sống. Bất quá thân thểcủa Hoàng thượng đã già lão. Cho nên cũng chỉ có thể kéo dài được khoảng hai,ba năm mà thôi. Có điều để làm được điều này thì Hoàng thượng phải dùng tínhmạng của nữ tử vô tội đổi lấy. Thái Âm Bổ Dương sẽ làm cho những nữ tử nàynhanh chóng suy kiệt mà chết.”
“Là như thế.” Mã hoàng hậu nghe Lưu Phong giải thích xong, nhất thời thở dàimột hơi.
Căng thẳng nửa ngày, té ra là Lưu Phong thương xót cho số phận của các nữ tửvô tội này. Bất quá vì một vị quân chủ của đế quốc thì tính mạng của vài ngườicon gái có đáng là gì.
“Lưu ái khanh, những nữ tử này có thể vì Hoàng thượng hiến thân đã là vinh dựcho các nàng. Ngươi không cần vì các nàng mà thương tiếc.” Mã hoàng hậu cườinói: “Nghe ngươi nói như vậy thì trong lòng ta đối với Hoàng thượng đã an tâmrồi.”
Lưu Phong nghe vậy, bất giác khó chịu trong lòng. Chó má thật, cái gì mà vinhdự cho các nàng. Ngươi giác ngộ cao quá, những lời lẽ bỉ ổi như vậy mà cũngthốt ra được.
“Hoàng hậu nương nương đã nói xong chưa?” Lưu Phong bực bội, cũng muốn nhanhchóng rời khỏi nơi này.
Chuyện cần hỏi cũng đã hỏi, chuyện cần nhờ cũng đã nhờ. Mã hoàng hậu thấy LưuPhong đã muốn rời đi, ngẩng đầu nhẹ giọng nói: “Lưu ái khanh, cũng không cònsớm nữa. Ngươi về đi.”
Dứng một chút, Mã hoàng hậu lại nói: “Nếu suy xét cho kỹ thì ngươi cũng làcháu rể của ta (Mã hoàng hậu và Ân quý phi xưng hô là tỷ muội. Lưu Phong làcháu Ân quý phi thì cũng xem như là cháu Mã hoàng hậu. ). Sau này nếu ngươi đigặp Ân quý phi, có thời gian thì cũng nên đến gặp ai gia một chút. Ai gia rấtthích nói chuyện với người trẻ tuổi như ngươi.”
Ta không có hứng thú nói chuyện với ngươi. Lưu Phong hiểu được Mã hoàng hậuquả nhiên có chút hiểm độc. Sau này không gặp vẫn tốt hơn. Còn chuyện gặp Ânquý phi thì có lẽ phải bí ẩn một chút, tránh để cho lão thái bà này uy hiếp.
Rời khỏi tẩm cung của Mã hoàng hậu, Lưu Phong đang muốn rời khỏi phủ Thái tửthì Lãnh Nguyệt xuất hiện: “Tước gia, xin dừng bước.”
Lưu Phong ngạc nhiên hỏi: “Tiên sinh, không phải Thái tử phi cũng muốn gặp tađấy chứ?”
“Ha ha, Tước gia quả nhiên là lợi hại. Không sai, tại hạ phụng mệnh Thái tửphi điện hạ, ở đây chờ Tước gia. Xin mời theo ta một chuyến.”
“Lưu Phong mỉm cười tự chế giễu: “Một ngày liên tục được hai vị đại nhân tronghậu cung triệu kiến, ta quả là có phúc khí.”
Lãnh Nguyệt cũng không để ý đến thái độ của hắn mà hỏi: “Thế nào? Mã hoàng hậucó làm khó người không?”
“Ngươi nói gì vậy?” Lưu Phong hừ một tiếng hỏi.
Lãnh Nguyệt vẫn như trước, không để ý đến thái độ của hắn: “Tước gia, kỳ thậthoãn điều tra Hộ bộ vị tất đã không phải chuyện tốt. Tin tưởng người thôngminh tự nhiên hiểu.”
Nói đến chuyện này Lưu Phong lại cảm thấy bực bội, hắn vốn là muốn cơ hội ápbức Mã hoàng hậu một phen, ai mà ngờ lão thái bà này lại có quân bài lợi hạinhư vậy. Bất quá cũng nên trách mình và Ân quý phi quá khinh thường mới bị matrảo của lão thái bà chộp lấy.
“Lão thái bà này quả là còn tinh minh.” Lưu Phong tức giận, nhất thời mắng mộtcâu.
Lãnh Nguyệt vội vàng nhắc: “Nói nhỏ thôi.”
“Ha ha, ngươi không đi tố cáo ta đấy chứ?” Lưu Phong khẽ nói đùa.
