Hi Du Hoa Tùng
Duẫn vương đi bằng hai đầu gối tới trước Hoa Hạ đại đế:
-Phụ hoàng, xin người hãy trách phạt nhi thần.
-Ngươi không phải lão tam hay sao?-Hoa Hạ đại đế cười lạnh:-Ngươi thân là Vương gia mà trang phục như thế thì còn gì là thể thống nữa.
-Phụ hoàng, nhi thần biết mình phạm trọng tội, khẩn thiết xin phụ hoàng hãy trừng phạt. -Duẫn vương giờ phút này không còn chút thể diện thân vương, nước mắt ngắn dài, không chút khí phách hoàng thân, lòng chỉ tràn ngập sự phiền muộn.
Lưu Phong cũng như bá quan thập phần khó hiểu, không thể nào giải thích đượcđiều này, vụ án Duẫn vương đã được Cẩm Y vệ bắt giữ, nhưng hôm nay bộ dáng saobiến thành như vậy? Cuối cùng, tối qua đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Yến vươngmượn tay Cẩm Y vệ, thêm chút áp lực nhằm loại bỏ Duẫn vương để tránh phiềntoái?
-Lão tam, ngươi còn là nam nhân nữa không?-Hoa Hạ đại đế cười lạnh:-Thân là nam nhi mà khóc lóc chẳng ra hồn gì cả, con ta sao lại có bộ dạng như thế này được?
Duẫn vương cũng không giải thích vì sao mình khóc, nói:
-Phụ hoàng, thần nhi biết mình có tội lớn, khẩn xin phụ hoàng trách phạt.
-Có phải vậy không?-Hoa Hạ đại đế bỗng dưng cười ha hả, chỉ vào Duẫn vương nói:-Lão tam ngươi có đúng là có tội không?
-Phụ hoàng, con nhất thời nổi lòng tham, đã lấy từ nội khố một ít trân bảo. -Duẫn vương thăm dò, cẩn thận nói.
-Cái gì? Ngươi nghĩ ngươi có thể tự tiện lấy tiền từ nội khố à?-Hoa Hạ đại đế biến sắc, quát lớn:-Ngươi quả nhiên là nghịch tử! Trẫm để cho ngươi thiếu thốn sao? Ngươi thân là Vương gia, vốn có năm vạn đại quân, nhưng nếu ngươi muốn mười vạn trẫm cũng đáp ứng thậm chí là hai mươi vạn, trẫm cũng không có ý kiến gì. Ngươi nói lãnh địa thu hoạch không tốt, muốn trẫm miễn giảm hai năm thuế, nhưng trẫm đã miễn cho ngươi năm năm. Ngươi nói quân bị không đủ, trẫm cũng cấp cho ngươi. Ngươi nói ngươi không đủ người, trẫm cấp cho... Ta muốn ngươi từ lương tâm nói ra, có cái gì ngươi muốn mà trẫm không đáp ứng không?
Ngừng một chút, Hoa Hạ đại đế lại tiếp tục nói:
-Bây giờ thì ngươi đã hay lắm rồi, đã đủ lông đủ cánh, ngươi thấy trẫm đã già nên không để vào mắt. Giờ ngươi lại xâm phạm đến nội khố, ngươi nghĩ ngươi giỏi giang lắm, oai phong lắm... Nói cho ngươi biết, lão tam, ta đã già rồi nhưng còn chưa chết, chỉ cần ta chưa chết thì đất nước này còn là của ta.
Nghe xong những lời này của Hoa Hạ đại đế, Duẫn vương sợ đến tái mặt, khôngdám thốt lên một tiếng quỵ xuống mặt đất, thậm chí cũng không dám thở mạnh.
Duẫn vương đến nửa ngày không lên tiếng, trong đại điện quần thần cũng khôngai dám có nửa lời, đây là trường phụ tử tranh chiến, người ngoài không ai dạimà xen vào.
-Nghịch tử, vậy ngươi nói xem, là trẫm xin lỗi ngươi hay là ngươi xin lỗi trẫm?-Mặt rồng đại nộ, Hoa Hạ đại đế hướng về Duẫn vương xuất một cước.
“Bốp...” lão hoàng đế đã một cước đá Duẫn vương bay ra ngoài, trong đại điệnquần thần ai nấy đều kinh hãi. Ai nói hoàng thượng thân thể không được ankhang? Không an khang mà như vậy sao?
Duẫn vương tựa hồ cũng bị khí lực của Hoa Hạ đại đế làm cho kinh hãi, theo tintức tình báo nhận được rõ ràng là phụ vương không được khỏe, nhưng phản ứnghôm nay của phụ hoàng xem chừng thân thể so với mấy năm trước có phần còn tốthơn. Ý thức được điều này, Duẫn Vương càng nhận ra tình cảnh tồi tệ của mình.
-Phụ hoàng, xin người đừng nói nữa, con thấy rất hổ thẹn với người, mong người hãy xử phạt. -Duẫn vương đã không còn đường lui đành dùng đến chiêu bài nhân thân, tuy nhiên chiêu bài này có tác dụng hay không Duẫn vương cũng không dám chắc chắn. Gia đình của Đế vương vốn khác với những gia đình bình thường. Hắn hối hận là không thông tri cho mẫu thân hắn tới phụ trợ. Duẫn vương vốn nghĩ Hoa Hạ đại đế sẽ không tức giận lắm, hắn vốn là người được sủng ái xưa nay, chiếu theo tiền lệ cùng lắm là sẽ bị khiển trách một phen. Hơn nữa hắn vốn là Vương gia, là con của Hoàng đế, là người nhà của Hoàng đế, chứ không phải là đồ vật, nên không cần phải luận tội, nhưng tình huống xảy ra theo hướng này, tựa hồ như tính tình của Hoàng đế đã có biến hóa rất lớn.
Hoa Hạ đại đế lớn tiếng:
-Đồ hỗn trướng, ngoài nói những lời này, ngươi còn có gì để nói nữa không? Ta... ta làm thế nào mà sinh ra loại súc sinh như ngươi. ?
-Phụ hoàng, thần nhi biết sai rồi, thần nhi cam nguyện chịu phạt. -Lúc này Duẫn vương quả thật là không biết nói gì cho tốt.
-Ngươi cam nguyện chịu phạt? Rất tốt!-Gương mặt Hoa Hạ đại đế ánh lên nét hung tàn. -Người đâu! Đánh hắn cho ta.
Vừa mới dứt lời, từ ngoài đại điện đã có bốn gã thị vệ đi vào, nhanh chóng đèDuẫn vương ra đánh
-Đánh cho ta, đánh mạnh vào!
Lão hoàng đế quát lên, lão đã tức giận đến cực điểm. Những thị vệ ở đại điệnvốn là tâm phúc của Hoàng đế, bất kể là Vương gia hay đại thần, chỉ cần Hoàngđế ra lệnh bọn họ sẽ không ngần ngại mà hoàn thành nhiệm vụ. Một thị vệ khôngngừng vung tay đánh vào phần thân vốn không được che kín của Duẫn vương. Rấtnhanh từng vệt máu dã xuất hiện trên thân thể hắn. Duẫn vương xem như cũng cóđôi chút khí phách, cố nén đau đớn không dám van xin. Nhưng dần dần đau đớnthống khổ càng tăng lên, hắn nhịn không nổi đành lớn tiếng rên la.
-Đánh! Đánh mạnh vào!-Hoa Hạ đại đế nghe tiếng kêu la trong lòng càng tức giận. Không ngừng ra lệnh cho thị vệ đánh mạnh hơn nữa.
Lần đầu tiên thấy Hoa Hạ đại đế nổi giận cực điểm và xuống tay với con mìnhnhư thế, bá quan có người vui mừng nhưng cũng có người lo lắng. Từ đầu cho đếngiờ, chứng kiến sự tình của Duẫn vương, người của Đông cung, nhất là Hoàngthái tôn không khỏi mừng rỡ. Tuy nhiên nhìn thấy trưởng bối bị phạt, Hoàngthái tôn mặt ngoài cũng ra vẻ cảm thông.
Sợ rằng nếu không ai ngăn cản, Duẫn vương sớm muộn cũng bị đánh chết. Ngay cảDuẫn vương, ban đầu hắn cũng không nghĩ mình lại bị đánh như thế này a! Quảthật”Đế vương chi gia vô thân tình!” (hoàng gia vốn không có tình thân)
Lưu Phong ngầm kinh hãi, hắn cũng là lần đầu chứng kiến cảnh hoàng đế trừngphạt con mình. Trong lòng không chút thoải mái, một giọt máu đào hơn ao nướclã, vì sao trong hoàn cảnh Đế vương, gia đình lại biến thành như thế này?
-Dừng tay!
Lão hoàng đế cuối cũng cũng không đến nỗi hồ đồ, thấy Duẫn vương khó lòngchống đỡ tiếp đã ra lệnh cho bọn thị vệ ngừng lại. Bốn gã thị vệ nhanh chóngbuông Duẫn vương đang chết khiếp ra, hành lễ rồi nhanh chóng đứng qua một bên.Duẫn vương nằm trên mặt đất, hắn chưa bao giờ cảm thấy thân thể đau đớn kịchliệt đến vậy, hắn cũng cảm nhận được thế nào là”Đế vương chi gia vô thântình!”
-Thân là nam nhân thì hãy đứng lên cho ta.
Hoa Hạ đại đế không vì Duẫn vương nửa người đầy máu me mà thương cảm, trái lạicòn nghĩ hình phạt như thế là đích đáng với tội lỗi của hắn gây ra. Duẫn vươngsửng sốt một chút rồi giãy dụa cố gắng đứng lên, bỗng một cỗ nhiệt khí trànlên cổ họng, không thể kiểm soát được, hắn phun ra một ngụm máu, cũng may hắncố gắng quay đi hướng khác, nếu không đã phun trực tiếp vào người Hoa Hạ đạiđế.
-Nghịch tử, ta đối với ngươi có chỗ nào không tốt hay sao? Ngươi vì sao lại dám phản bội ta. -Hoa Hạ đại đế một tay nắm lấy tóc Duẫn vương, quát lớn:-Ngươi nghĩ rằng ta đã già, sắp chết nên thiên hạ này là của các ngươi, phải không? Đúng vậy không?
Duẫn vương không dám ngẩng đầu, cũng không dám nói gì. Thật lòng mà nói hắn cóquả thật có chút ăn năn, Hoa Hạ đại đế những năm gần đây luôn chiếu cố tốt chohắn. Tuy nhiên, Hoa Hạ đại đế dù sao cũng đã già, hắn không thể sống mãi dướivòng tay của Hoa Hạ đại đế được. Hơn nữa thế cục không rõ ràng, bất kế YếnVương hay Hoàng thái tôn điều có thể trở thành hoàng đế. Người không vì mìnhtrời tru đất diệt, Duẫn vương chính vì quan tâm đến thế cục sau này của mình,Yến vương hay Hoàng thái tôn phải chọn một, Duẫn vương và Yến vương từ nhỏ đãcó quan hệ tốt, cho nên hắn chọn đứng về phía Yến vương, lần này lấy tiền từvụ nội khố hoàn toàn là cho Yến vương dùng chiêu binh mãi mã tại Tây Bắc, lạikhông nghĩ hắn nóng lòng, không cẩn thận đã lọt vào bẫy do Đông cung sắp đặt.
Duẫn vương cho tới bây giờ không thể nghĩ ra, thằng cháu nhỏ của mình trở nênlợi hại như thế từ lúc nào, chính mình cũng không là đối thủ của hắn. Đươngnhiên, lẽ thường là thắng làm vua, thua làm giặc, không vì tình cảm mà tránhđược tội. Cho đến tận lúc này, Duẫn vương cũng không có gì để nói, lạm dụngchức quyền lấy của công từ nội khố, là tử tội, hơn nữa hắn đã quá khiếp sợtrước lão hoàng đế đang nổi giận nên càng không thể mở miệng.
-Nghịch tử, ngươi thủy chung vẫn không chịu nói phải không?-Hoa Hạ đại đế tức giận hỏi lại.
