Hi Du Hoa Tùng
“Chuyện này trước tiên không nên vội.” Lưu Phong định khi nào lực lượng củamình tại kinh đô này ổn định thì mới đón Tố Tố đến đây. Kinh đô không phải nhưGiang Nam. Tại Giang Nam hắn còn có Phượng viên làm chỗ dựa nhưng tại kinh đôthì nếu có chuyện gì, chỉ e Phượng viên cũng không thể hỗ trợ kịp thời. Trướckhi hắn đứng vững tại kinh đô thì sẽ không vội đón Tố Tố đến đây.
“Đại ca, thứ cho đệ mạo muội hỏi một câu. Người và muội muội của đệ đã...” Vừarồi khi Vương Bảo Nhi gặp Vương Đông Đông thì phát hiện ra trên mặt của nàngvẫn có một chút ửng đỏ sau khi thỏa mãn cao trào.”
Lưu Phong liếc mắt nhìn Vương Bảo Nhi: “Đông Đông có một lão ca vô lương tâmnhư ngươi quả thực là bi sự.”
“Ha ha, đại ca, trước mặt đệ người đừng đóng kịch nữa. Đệ vừa rồi quan sát vẻmặt của Đông Đông rất kỹ. Chắc chắn là hai người đã xảy ra chuyện gì đó.”Vương Bảo Nhi vẻ mặt tếu táo nói tiếp: “Đại ca, người định khi nào thành thânvới muội muội đệ đây?”
Lưu Phong rất muốn nói cho Vương Bảo Nhi biết mình và Vương Đông Đông bất quáchỉ là vuốt ve nhau một chút mà thôi nhưng lời ra đến miệng thì lại nuốt trởlại. Chuyện này cũng không nên nói ra.
“Không nói chuyện này nữa. Ngươi và Trương Đại Đầu thu xếp cho Trương TrạchToàn rất tốt. Đông cung tuyệt không thể tìm ra nơi hạ lạc của Trương TrạchToàn.”
Vương Bảo Nhi thấy Lưu Phong nói đến chuyện chính sự, nhất thời nghiêm nghịnói: “Đại ca, người yên tâm. Chuyện quan trọng, đệ không dám lơ là. Phùng đạinhân lại phái thủ hạ tinh nhuệ hỗ trợ chúng ta. Đông cung cho dù có lợi hạiđến mấy cũng đừng hòng tìm ra.”
“Đừng quá khinh thường. Trương Trạch Toàn đối với ta mà nói thì rất quantrọng. Ngàn vạn lần không được để xảy ra sơ suất.”
“Đại ca, khi nào thì người chính thức bắt đầu điều tra Hộ Bộ?” Vương Bảo Nhithầm nghĩ: “Ta chỉ sợ đêm dài lắm mộng.”
“Bây giờ chưa phải lúc.” Lưu Phong cũng không dấu diếm: “Chuyện của Hộ Bộ, đợikhi ta gặp Mã hoàng hậu đã rồi sẽ tính. Hơn nữa hắn dám chắc Hoa Hạ đại đế đểhắn điều tra Hộ Bộ phần lớn là vì kinh phí cho việc viễn chinh. Nói cho d�nghe một chút là thanh tra Đông cung. Nói cho cùng thì hắn không muốn để choHoa Hạ đại đế sử dụng mình như một quân cờ.”
Hoàng cung. Thượng thư phòng.
Hoa Hạ đại đế hữu khí vô lực, nằm trên giường, gương mặt tái nhợt. Xung quanhlong sàng, mấy tên ngự y đang vây quanh, im lặng nghe lão nói.
“Dương thái y, nói nhanh lên. Thân thể trẫm còn có thể kéo dài được bao lâunữa?” Lão hoàng đế khẽ cựa quậy thân thể, thấp giọng hỏi.
“Người thái y cầm đầu vội vàng quỳ xuống: “Hồi bẩm bệ hạ, thân thể của ngườithực không đáng lo.”
“Không đáng lo?” Lão hoàng đế sắc mặt trầm xuống, quát: “Không nên gật trẫm.Ta muốn các ngươi nói thật. Hôm nay các ngươi phải nói cho trẫm biết ta còn cóthể sống được bao lâu nữa?”
Dương thái y thân thể khẽ run lên, vội vàng nói: “Bệ hạ, người là chân longthiên tử. Nô tài thật không thể đoán được chuyện sinh tử của người.”
“Hổn trướng.” Lão hoàng đế ho khan một tiếng, ánh mắt lấp lánh hữu thần, cảgiận nói: “Ta nói rồi, ta không muốn nghe lời này. Ta muốn biết còn có thểsống được bao lâu nữa?”
“Các ngươi phải cho ta một câu trả lời chính xác. Nếu không tất cả chết đi chota.” Lão hoàng đế đã động nộ, trong mắt hiện lên sát ý.
Dương thái y cầm đầu Thái y môn nhất thời trong lòng kinh hãi, bộ dạng run lênlẩy bẩy.
Thật ra dựa vào y thuật của bọn họ thì muốn biết lão hoàng đế còn sống đượcbao lâu không phải là một vấn đề lớn. Bất quá vấn đề này mà nói với lão hoàngđế thì quả không muốn sống nữa.
“Ta cho các ngươi thời gian một nén hương. Khi thời gian kết thúc. Nếu khôngthể nói cho ta kết luận chính xác thì các ngươi chuẩn bị chết đi là vừa.” Vạntuế, vạn tuế. Lão nghe câu này đã rất nhiều lần nhưng bây giờ đã tỉnh mộng.Vạn tuế là cái chó má gì chứ? Hoàng đế bất quá là thường nhân mặc long bào màthôi. Ngươi có thể tránh khỏi sự vô tình của thời gian sao?
Lão hoàng đế cả đời hưởng thụ vô hạn. Hắn bây giờ quả thật không hề sợ chết.
Nhưng lão chưa muốn chết là vì lão vẫn còn một tâm nguyện chưa thể hoàn thành.Đó là viễn chinh Cao Lệ và Phù Tang. Cho nên lão giờ đây chết đi cũng sẽ khôngnhắm mắt. Bởi vậy lão rất nóng lòng muốn biết mình còn sống được bao lâu để cóthể an bài mọi chuyện một cách thỏa đáng.
Mấy người thái y, căng thẳng hội đàm một lúc. Cuối cùng cũng không ai dám đưara câu trả lời.
“Một đám phế vật. Kéo ra, chém đầu toàn bộ cho ta. Gọi người người khác đếnđây hội chẩn.”
“Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng. Bệ hạ là chân long thiên tử, chúng thần thậtkhông thể mạo phạm.” Dương thái y cao giọng kinh hô.
“Chém hết đám người vô dụng này cho ta...”
“Khoan.”
Đột nhiên một bóng đen ẩn nấp ở một nơi nào đó lên tiếng: “Bệ hạ, đừng vộichém đầu. Để ta nói với thái y vài câu.”
Bọn thị vệ rõ ràng biết lời nói của người này rất có phân lượng. Thấy hắn lêntiếng cầu xin hoàng đế. Không đợi hoàng đế hạ lệnh đã thả mấy lão thái y ra.
“Dương thái y. Không nên do dự nữa. Ta biết dựa vào y thuật của người mà suyđoán thì sẽ không khó. Các ngươi cứ nói đi. Ta sẽ bảo đảm cho mạng sống củacác ngươi sau khi nói.”
Hoa Hạ đại đế hừ một tiếng: “Nói đi thì ta sẽ không trị tội bất kính của cácngươi. Nếu như các ngươi vẫn kiên trì không nói thì ta sẽ tru diệt toàn giacác ngươi.”
Dương thái y nghe vậy, thân thể run lên, cắn răng nói: “Bệ hạ, theo như thầnthấy thì long thể của người còn có thể duy trì được hơn một năm nữa. Nếu bệ hạcẩn thận bảo dưỡng tâm tình cho tốt thì có thể kéo dài thêm nửa năm nữa.”
“Thật sao?” Hoa Hạ đại đế nghe vậy, khẽ thở dài. Gần hai năm thời gian mà nóicũng tạm đủ.
“Bệ hạ, lão thần xin lấy tính mạng để bảo đảm. Tuyệt đối không sai.” Dươngthái y cung kính nói.
“Hảo, trẫm tin tưởng các ngươi. Tốt lắm, các ngươi lui ra đi.” Hoa Hạ đại đếtâm tình đã tốt hơn rất nhiều, nhất thời ngồi dậy, vẻ mặt tái nhợt cũng đã hồiphục được và phần.
Đợi đám thái y rời khỏi. Hoa Hạ đại đế chuyển ánh mắt nhìn chăm chăm vào nơitối tăm trong căn phòng, chậm rãi hỏi: “Hai năm có đủ để ta hoàn thành tâmnguyện viễn chinh không?”
Bóng đen trầm giọng: “Nếu kinh phí và lương thảo đầy đủ thì tám phần có thểthành công.”
“Đúng vậy, bây giờ kinh phí và lương thảo là tâm bệnh lớn nhất của trẫm.” HoaHạ đại đế ánh mắt trầm xuống: “Không được. Trẫm không thể chờ đợi thêm nữa.Trẫm muốn sản nghiệp của Lưu Phong, trẫm muốn dùng sản nghiệp của hắn đểchuyển thành kinh phí và lương thảo. Trẫm không thể kiên nhẫn được nữa.”
“Bệ hạ, xin bớt giận. Thứ cho ta nói thẳng. Người không thể làm như vậy.” Bóngđen khuyên nhủ: “Nếu ta không đoán sai thì Lưu Phong rất có thể đã tu thànhNguyên Anh. Nếu bệ hạ vì kinh phí, mặc kệ hết thảy, phá bỏ thể diện của LưuPhong thì đó không phải là cách làm sáng suốt. Huống hồ khi sư huynh còn sốngcũng không hề có di chí như vậy. Nếu bệ hạ làm vậy thì ta là người đầu tiênphản đối...”
“Ngươi...” Hoa Hạ đại đế tức giận, đưa tay vứt chén trà xuống đất, tức giậnnói: “Cái này cũng không được, cái kia cũng không được? Chẳng lẽ cứ ngồi đợicho đến ngày tính mạng ta kết thúc?”
“Không phải người đã cùng Lưu Phong thỏa hiệp sao? Nửa năm sau ta đoán chắchắn sẽ đủ khả năng cung cấp kinh phí cho đại quân viễn chinh. Ta nghĩ bệ hạbây giờ không nên lo lắng chuyện này nữa mà nên để tâm đến chuyện Đông cung vàYến vương phủ. Căn cứ tin tức tình báo của ta thì nhận thấy thân thể của ngườigần đây không khỏe, Đông cung và Yến vương phủ đều bí mật triển khai hànhđộng. Chẳng lẽ người muốn đứng nhìn xem con, cháu của người đấu đá nhau haysao?”
Hoa Hạ đại đế nghe vậy thở dài: “Ta biết, ngươi không nói thì ta cũng biết.Nhưng ta bây giờ có thể làm gì? Đả kích thế lực của Đông cung và Yến phủ sao?Đã muộn rồi. Trẫm nếu ra tay chế ngự hai thế lực này thì sự yên bình của HoaHạ đế quốc sẽ chấm dứt. Ta bây giờ chỉ có thể bình thân mà quan sát. Về phầntương lai ai sẽ thay trẫm kế thừa ngôi vị thì phải dựa vào bản lĩnh của kẻđó.”
“Bệ hạ, không lẽ người không sợ sau khi người chết thì Hoa Hạ đế quốc sẽ rơivào cảnh nội chiến mà suy bại hay sao?”
“Ha ha.” Hoa Hạ đại đế đột nhiên cười to vài tiếng: “Chuyện sau này ta khôngquan tâm.”
“Bệ hạ, Hoàng thái tôn cầu kiến.” Hoa Hạ đại đế đang muốn nói tiếp thì thanhâm của thái giám từ ngoài vang lên.
