Hi Du Hoa Tùng
Chắc chắn là có âm mưu. A Mỗ quả quyết nói: “Nếu ta đoán không sai thì hẳn làhai mẹ con người này muốn không chế Lưu Phong, khống chế sản nghiệp của hắn,cung cấp kinh phí cho Thánh giáo.”
“Vậy chúng ta nên làm gì?” Kim Vận phu nhân vội lên tiếng: “Hay là bây giờ taquay lại đề tỉnh Lưu công tử?”
“Không cần.” A Mỗ cười lạnh một tiếng: “Tu vi của đứa nhỏ Lưu Phong này tuyệtđối không cần lo lắng. Cho dù hai mẹ con kia có thi triển hết các thủ đoạncũng không phải là đối thủ của hắn.”
“A Mỗ, nhưng ta vẫn còn lo lắng cho công tử. Ngươi biết đấy, công tử rất háosắc. Vạn nhất các nàng quyến rũ công tử lên giường, vậy chẳng phải là...”
“ha ha, Vận à, ngươi ghen à?” A Mỗ cười nói: “Chuyện này trước hết ngươi khôngcần quản. Để ta xem tình huống diễn ra như thế nào đã hãy nói.”
“A Mỗ, nhưng ta...”
“Vận à, đại sự là trên hết. Ngươi đừng quên chuyện ngày 15 tháng tới. Chuyệntrọng yếu nhất của ngươi bây giờ là chuyện này. Trước ngày 15 tháng tới, thânphận của ngươi tuyệt đối không thể bại lộ. Về chuyện Lưu Phong có thể lêngiường với hai mẹ con kia, ngươi không cần lo lắng. Lưu Phong vốn là đã thỏamãn lắm rồi, hơn nữa cũng không thiếu nữ nhân.”
“Ta chỉ sợ công tử trúng phải mị thuật của Thánh giáo.”
A Mỗ cười nói: “Mị Thuật của Thánh giáo tuy lợi hại nhưng vị tất đã có thể câudẫn được Nguyên Anh kỳ cao thủ.”
“Được rồi, còn một chuyện nữa Vận à. Ngươi trên giường nên nhỏ đi một chút.Đừng nói là hai mẹ con kia mà ngay cả ta cũng nghe thấy thanh âm của ngươi.”
Kim Vận phu nhân đỏ mặt: “A Mỗ, ngươi...”
“Đáng chết, đều là do tên hỗn đản Lưu Phong làm cho ta phải hét to lên.” KimVận phu nhân sắc mặt ửng đỏ, đổ toàn bộ trách nhiệm cho Lưu Phong. Nhưng nàngquên mất lúc đó đích thị là rất hưng phấn, nếu không kêu to lên thì thật làkhông thoải mái.
“Thúc thúc, người như thế nào mà lại quen biết loại người này?” Liên Nguyệt uoán nhìn Lưu Phong hỏi.
Lưu Phong biến sắc, có chút bực mình: “Liên Nguyệt, ta nói rồi. Kim Vận phunhân là bạn tốt của ta. Ngươi không nên nói như vậy...” Mẹ kiếp, chuyện của tacác ngươi cũng muốn quản sao. Cùng lắm thì giải tán, để cho lão hoàng đế tìmmột địa phương tốt hơn.
Liên Nguyệt bị Lưu Phong nói như vậy, nhất thời có vẻ ủy khuất, trong mắt ngânngấn nước mắt: “Mẫu thân, hắn... hắn khi dễ con.”
Dương thị đi đến: “Công tử, Liên Nguyệt chỉ là đứa nhỏ, người như thế nào lạinổi giận như vậy? Hơn nữa Kim Vận phu nhân kia cũng không phải là người đứngđắn. Công tử say này tốt nhất là nên hạn chế kết giao.”
“Phu nhân, chuyện riêng của ta, ta tự biết làm thế nào.” Lưu Phong hừ mộttiếng: “Ta có việc ra ngoài. Không cần phần cơm tối cho ta.”
Nói xong hắn quay người đi khỏi. Chẳng biết tại sao nhưng nghe có người phêphán Kim Vận phu nhân, hắn lại cảm thấy không thoải mái.
Đợi cho Lưu Phong khuất hẳn, Liên Nguyệt khẽ hừ lạnh một tiếng, quay sang nhìnDương thị: “Ngươi nhanh chóng phải chế phục hắn cho ta. Ta muốn nhìn thấy hắnquỳ dưới mép quần ngươi cầu xin hoan ái...”
Dương thị bối rối: “Đại nhân, người muốn nhìn thấy?”
“Đúng, ta muốn chứng kiến cảnh tượng đó.” Liên Nguyệt bộ dạng hung ác nói: “Tamuốn xem hắn với bộ dáng đó. Ngươi xem bây giờ hắn kiêu ngạo như thế nào...”
Lưu Phong vô cùng buồn bực, đi ra ngoài nhìn hiện trường của ngày khai trương,đang muốn đi ra thì Vương Bảo Nhi gọi lại: “Đại ca, chờ một chút, có chuyệntrọng yếu đây.”
Lưu Phong lúc này mới dừng cước bộ, gật đầu: “Chuyện gì, nói đi.”
Vương Bảo Nhi nhìn bốn bề vắng lặng mới hạ giọng nói: “Đại ca, Tiểu Điệp đãkhiến cho Đông cung chú ý. Vừa rồi nhân viên tình báo của Đông cung đã đếnđây. Có nên cho Tiểu Điệp ẩn thân đi không?” Chuyện Lưu Phong điều tra Hộ Bộ,Vương Bảo Nhi cũng đã biết. Thân phận của Tiểu Điệp giờ đây rất quan trọng.Nếu lúc này Tiểu Điệp bị người của Đông cung bắt đi thì Trương Trạch Toàn phíabên kia chắc chắn sẽ sinh ra biến hóa.
Lưu Phong lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Không cần. Tiểu Điệp rất an toàn. Đông cungkhông có biện pháp bắt được nàng ta.”
Bảo vệ Tiểu Điệp là Hắc Vân và mười tên Hắc Ám võ sĩ, thuộc hạ của hắn. Lựclượng bảo vệ này quả thật khiến cho người ta kinh hãi.
“Đại ca, cẩn thận một chút vẫn hơn.” Vương Bảo Nhi không biết Lưu Phong tạisao lại tự tin như vậy, tiếp tục khuyên nhủ hắn một câu nữa.
Lưu Phong bình thản cười: “Chuyện này ta đã có chủ ý. Ngươi không cần canthiệp. Nhiệm vụ của ngươi và Trương Đại Đầu bây giờ chính là quản lý cho tốtThiên Thượng Nhân Gian. Kinh đô không đơn giản như Giang Nam, tất có nhiềuthanh lâu có thế lực sẽ kiếm chuyện. Ngươi và Trương Đại Đầu nhất định phảibảo đảm cho Thiên Thượng Nhân Gian không được xảy ra chuyện. Nhớ kỹ phải ratay dứt khoát một chút. Bất kể đối phương có địa vị gì cũng không sợ, còn cóta đây.”
Vương Bảo Nhi thầm nghĩ: “Đại ca, nếu là vương công quý tộc cũng xuống tay hạthủ sao?”
Lưu Phong khinh thường, nhếch miệng cười: “Cho dù hắn là thiên vương lão tửthì nếu đến gây sự thì cứ việc cùng Trương Đại Đầu điều động huynh đệ Cẩm Y Vệmà xuống tay.” Thiên Thượng Nhân Gian chính là sân sau của lão hoàng đế. TạiHoa Hạ đế quốc còn ai dám mà hắn phải kiêng kị chứ. Vạn nhất có chuyện gì thìcứ báo lên lão hoàng đế là xong. Lão hoàng đế bây giờ hơn ai hết chính làngười muốn Thiên Thượng Nhân Gian nhanh nhanh phát triển. Tất cả những vật cảnđường đều phải dẹp bỏ.
“Đại ca, có những lời này của người, thì đệ an tâm.” Vương Bảo Nhi mỉm cườinói.
“Được rồi, thiếu chút nữa quên nói cho ngươi một việc hỷ sự. Bệ hạ đã vì changươi rửa oan, hơn nữa còn phong cho ngươi làm Phó thống soái binh mã tại kinhđô hoàng thành. Phỏng chừng vài ngày nữa phụ thân ngươi và muội muội của ngườisẽ đến kinh đô nhận chức.”
Vương Bảo Nhi nghe xong, đầu tiên là ngẩn người ra, chuẩn bị quỳ xuống tạ ơnnhưng bị Lưu Phong ngăn cản: “Ngươi với ta cũng như huynh đệ trong nhà. Ta còncòn có việc đi trước. Nơi này giao lại cho ngươi.”
Vương Bảo Nhi cố nén xúc động trong lòng lẩm bẩm: “Đại ca, đời này ta sẽ sốngvì ngươi, chết làm quỷ cho ngươi.”
Từ biệt Vương Bảo Nhi, Lưu Phong một mình tản bộ trên đường cái, suy nghĩ.Chuyện Thiên Thượng Nhân Gian khai trương đã tạm ổn nhưng chuyện của Hộ Bộ vẫnlàm cho hắn cảm thấy có chút lo âu. Nhất là ngay cả Mã hoàng hậu cũng liênquan đến.
Cây to gió lớn. Lưu Phong bây giờ chính là mục tiêu của rất nhiều thế lực. Tạikinh đô ai cũng nhìn chăm chăm vào khối sản nghiệp khổng lồ của hắn.
Bây giờ Thiên Thượng Nhân Gian cũng giống như Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnhkinh vậy. Các lộ yêu quái khắp nơi đều nhìn vào thèm thuồng nuốt nước bọt. CònLưu Phong lại giống như Tôn Ngộ Không bảo vệ Đường Tăng, phải có nhiệm vụthanh tảo hết đám yêu quái.
“Lưu Phong, theo ta đến đây.” Đang suy nghĩ thì bên tai hắn vang lên một thanhâm.
Thanh âm này rất quen thuộc. Lưu Phong đang đau hết đầu vì suy nghĩ thì độtnhiên nhớ đến một người, hai mắt lộ ra vẻ vui mừng: “Kiếm tiên tiền bối, làngười phải không?”
“Bớt nói nhảm đi, theo ta đi đến đây.”
Lưu Phong lần này đã chắc chắn thanh âm này là của Tuyệt Sắc kiếm tiên. Khônghề do dự vội vàng thi triển Thất Tinh bộ truy theo khí tức của Tuyệt Sắc kiếmtiên phóng đi.
Một lát sau hắn đã đến một chân núi không người. Tuyệt Sắc kiếm tiên đang cùngmột nữ tử xinh đẹp sóng vai đứng sẵn.
Mặc dù không nhìn thấy rõ dung mạo của nữ tử nhưng Lưu Phong cảm thấy bóngdáng này hết sức quen thuộc.
“Tiền bối, vãn bối đã đến.” Lưu Phong phi thân nhanh như chớp tiến đến saulưng Tuyệt Sắc kiếm tiên, ôm quyền, cung kính nói.
Một lúc sau, Tuyệt Sắc kiếm tiên xoay người lại nhìn Lưu Phong nói: “Bổn tôntìm ngươi chỉ muốn xem tu vi của ngươi tiến bộ thế nào?”
Lưu Phong cung kính: “Tiền bối thật hao tâm. Không lẽ lại muốn so chiêu vớivãn bối?”
Tuyệt Sắc kiếm tiên nhìn chăm chăm lên không trung, hai mắt bí ẩn không thểbiết được hắn đang nhìn cái gì, lạnh nhạt nói: “Hôm nay không cần ta ra tay.”
Lưu Phong nao nao, lập tức nhìn về phía lưng nữ tử kia, thầm nghĩ không lẽ hômnay sẽ cùng nữ tử này giao thủ? Mình bây giờ đã là cao thủ Nguyên Anh kỳ, nữtử yếu đuối này sao có thể cùng mình giao thủ.
Trong lúc Lưu Phong đang kinh ngạc thì nữ tử đột ngột quay người lại, khuônmặt rất quen thuộc nhìn hắn: “Tiểu tình nhân nhìn thấy ta, rất kinh ngạc đúngkhông?”
