Hi Du Hoa Tùng
“Phu nhân, ngươi hiểu lầm rồi.” Lưu Phong nghiêm mặt nói: “Phu nhân, không dốigạt ngươi, bí mật này có thể vĩnh viễn ngươi cũng không biết. Cho nên ta nóimỗi người đều có một bí mật riêng tư của mình, có quyền giữ lại. Ta đối vớithân phận của nàng cũng không hề quan tâm. Ta chỉ biết là nàng đối với ta rấttốt, nàng tuyệt đối sẽ không hại ta. Chỉ cần điểm này là đủ.”
Kim Vận phu nhân gật đầu chăm chú nói: “Công tử yên tâm, ta kiếp này nhất địnhsẽ không làm chuyện gì có lỗi với ngươi cả.”
Lưu Phong nhìn Kim Vận phu nhân cảm kích gật đầu, sau đó quay người rời đi.
Kim Vận phu nhân đưa mắt nhìn Lưu Phong rời khỏi, trong mắt toát ra một nỗi ưuthương.
Một lúc lâu sau, Kim Vận phu nhân quay người lại, tự nói một mình: “Hắn cóthật sự thích ta không?”
Trong phòng đột nhiên vang lên một âm thanh già nua: “Vận nhi, ngươi thật sựquyết định sau này sẽ đi theo Lưu Phong?”
“A Mỗ, là người sao? Người đến đây lúc nào?” Kim Vận phu nhân từ âm thanh phánđoán ra thân phận người này, thoáng giật mình.
“Ta ở bên ngươi đã nửa tháng nay. Chỉ là vẫn không lộ diện mà thôi.” Thanh âmgià nua mang theo cảm khái vô hạn: “Kỳ thật đôi khi ta cũng suy nghĩ, nếu LưuPhong thật tình đối với ngươi thì ngươi đi theo hắn cũng là không sai. Bất quáta có thể dám chắc một điều, đi theo Lưu Phong thì cuộc sống phía trước sẽkhông thể bình yên được.”
“A Mỗ, ý này là ý gì?” Kim Vận phu nhân không hiểu, vội hỏi.
“Ngươi không thấy sao, Lưu Phong là một hài tử không đơn giản. Mặc dù ta khôngbiết trong lòng hắn nghĩ gì nhưng ta dám chắc hắn tuyệt đối không như mặtngoài vậy. A Mỗ đã đạt đến Kim Đan hậu kỳ nhưng vẫn không thể nhìn thấu sựnông sâu trong lòng hắn.”
Kim Vận phu nhân kinh hãi hỏi: “A Mỗ, ý của người là hắn ít nhất đã là NguyênAnh kỳ?”
“Không sai, rất có thể là như vậy. Nếu ta không nhìn thấu tu vi của hắn thì cóthể có hai trường hợp. Trường hợp thứ nhất, hắn có pháp quyết che dấu tu vibản thân. Trường hợp thứ hai, tu vi hắn mạnh hơn ta. Theo ta quan sát thì cólẽ Lưu Phong thuộc trường hợp thứ hai.”
“Trước tiên không nói chuyện công tử nữa. A Mỗ, ngươi rời khỏi Thánh sơn,chẳng lẽ mọi chuyện tại nơi đó đã kết thúc?” Kim Vận phu nhân lo lắng hỏi.
Thanh âm của A Mỗ trở nên tang thương nói: “Đã kết thúc, hoàn toàn kết thúc.”
“Hoàn toàn kết thúc?” Kim Vận phu nhân vội vàng hỏi: “Có đúng là đã xảy rachuyện ngoài ý muốn?”
“Tình thế đối với chúng ta vốn là cực kỳ có lợi, không nghĩ tới Thánh nữ đãthỉnh Thái Thượng Hộ Pháp xuất sơn. Với tu vi và uy tín của Thái Thượng HộPháp thì đại đa số giáo chúng đã tuyên bố thuần phục Thánh nữ đại nhân. Nhữnghuynh đệ tỷ muội không thuần phục đều bị Thái Thượng Hộ Pháp giết hết.” Thanhâm A Mỗ mặc dù rất bình tĩnh nhưng lại tràn ngập nộ khí.
“Thái Thượng Hộ Pháp không phải đã chết sao?”
“Hắn chẳng những đã chết mà còn tu thành Tà Anh. Thái Thượng Hộ Pháp mặc dù làđứng sau Thánh nữ nhưng lại không làm khó ta. Hắn nói muốn ta chuyển lời chongươi.”
“Chuyển lời?”
“Thái Thượng Hộ Pháp nói nếu ngươi đã từ bỏ Thánh Linh thì không nên trở vềThánh sơn. Sản nghiệp của ngươi bây giờ vẫn là của ngươi.” A Mỗ cười khổ mộttiếng nói: “Vận à, kỳ thật ta cũng không đồng ý ngươi từ bỏ Thánh linh. Thánhnữ bây giờ là một người điên. Thánh sơn sớm muộn gì cũng bị nàng phá hủy.”
“A Mỗ, ngươi là người nhìn ta từ lúc nhỏ cho đến khi lớn lên. Ngươi hẳn phảibiết ta không thích quyền lực, không thích tranh đấu. Bây giờ tâm ý ta đãnguội lạnh, trước kia ta thật tàn nhẫn, vì lòng tham của mình mà khiến chothiên hạ chiến loạn... Năm đó tôn chỉ của Thánh sơn là thế thiên hành đạonhưng bây giờ đã trở thành cái gì? Bây giờ giáo đồ Thánh giáo đã trở thànhcông cụ cho người ta tranh dành đoạt lợi. Ta không muốn nhìn thấy huynh đệ tỷmuội của mình tự giết lẫn nhau, cho nên ta không thể làm gì khác hơn là tuyênbố rời khỏi.”
A Mỗ thở dài một tiếng: “Đúng vậy, ngươi là người ta chứng kiến từ khi còn nhỏcho đến lúc trưởng thành. Ta biết tâm địa ngươi rất thiện lương. Mặc dù ngươiđã bỏ đi địa vị tại Thánh sơn nhưng không có nghĩa là bọn họ sẽ bỏ qua chongươi. Vận à, trong thời gian này ngươi tốt nhất là nên cẩn thận. Ta lo Thánhsơn sẽ gây bất lợi cho ngươi.”
“Có A Mỗ bên người ta còn có gì phải lo lắng?”
“Ha ha, không sai.” A Mỗ ngạo nghễ nói: “Trừ phi Thái Thượng Hộ Pháp ra tay,nếu không thì với tu vi của ta thì không ai có khả năng đả thương ngươi... Bấtquá A Mỗ không có cách nào lúc nào cũng ở bên ngươi.
“A Mỗ chẳng lẽ còn có chuyện gì?” Kim Vận phu nhân cảm thấy kỳ quái liền hỏi.
“Chuyện thật ra không có gì... Chỉ là ta lúc nào ở bên ngươi thì cũng có chútbất tiện.”
Kim Vận phu nhân suy nghĩ, đang định đặt câu hỏi nhưng A Mỗ đã nói tiếp: “Đứanhỏ này, ngươi còn chưa rõ ràng sao. Chẳng lẽ ngươi và hài tử Lưu Phong lêngiường ta cũng phải xem sao?”
Kim Vận phu nhân nhất thời chợt hiểu ra, đỏ mặt, nhẹ giọng hỏi: “A Mỗ, thật sựngười chưa thấy qua...”
“Phì, A Mỗ lớn tuổi như vậy, ngươi nghĩ rằng ta đối với chuyện này còn hứngthú sao? Mỗi lần ngươi gặp mặt Lưu Phong ta đều giả lơ. Bất quá thanh âm củangươi quá lớn, ta không muốn nghe cũng không được. Ha ha, Vận à, ta vẫn nghĩngười là nữ nhân dịu dàng, ai mà biết khi gặp Lưu Phong thì biến thành điêncuồng như vậy...”
“A Mỗ đáng ghét, ngươi chỉ biết trêu chọc ta.”
“Lưu Phong đáng chết, đều là tại hắn, mỗi lần đều là hắn hại ta la to nhưvậy...” Kim Vận phu nhân nói thầm một câu, vội vàng ngậm miệng lại.
“A Mỗ, người nói đại kiếp của tu chân giới phải có Tử Hư Chân Long Khí mới cóthể hóa giải được sao?” Kim Vận phu nhân chợt hỏi.
“Chuyện đó cả tu chân giới đều biết. Ngay cả các môn phái tại Vân Mộng Trạchcũng đã tiến nhập thế tục, chắc rằng tin tức đó là không sai. Bất quá tiểu nhađầu Thánh nữ kia thật vọng tưởng, nghĩ mình sẽ là hoàng đế. Thật là nằm mơ banngày. Chưa nói đến chuyện Thánh giáo ngày trước thảm bại vẫn chưa khôi phụclại được mà cho dù nàng ta có làm hoàng đế cũng không thể có Tử Hư Chân LongKhí. Thái Thượng Hộ Pháp cũng thật là, tự nhiên lại giúp đỡ tiểu nha đầu khôngbiết trời cao đất rộng kia.”
“A Mỗ, xem ra Thánh giáo lần này sẽ gặp đại nạn.” Kim Vận phu nhân thở dài mộttiếng: “Quên đi, ta ngay cả Thánh linh cũng đã bỏ qua, còn quan tâm làm gìnữa.”
“Đúng vậy, Vận nhi, tối thiểu thì bây giờ ngươi cũng không phải lo lắng nhiềuthứ nữa. Ngươi bây giờ đã có thể mưu cầu hạnh phúc cho chính mình.”
“A Mỗ, ta không biết giải thích thân phận của ta với công tử như thế nào.”
A Mỗ suy nghĩ một chút, nói: “Mấy ngày nay ta quan sát Lưu Phong, ta cảm thấyhắn đã hoài nghi thân phận của ngươi. Ta vài lần phát hiện ra hắn nhìn chằmchằm vào bóng lưng ngươi mà suy tư.”
“Xem bóng lưng của ta? Chẳng lẽ...” Kim Vận phu nhân kinh hãi nói: “Chẳng lẽhắn đã phát hiện ra thân phận khác của ta?”
A Mỗ lên tiếng: “Phát hiện thì không chắc nhưng hoài nghi thì đã là chắcchắn.”
“Ta nên làm gì bây giờ?”
“Chờ ngươi giải quyết mọi chuyện, sau đó tùy cơ hội nói hết thảy với hắn.” AMỗ đề nghị.
“Như vậy có được không? Công tử và Yến vương lẫn Thánh giáo đều coi là tửđịch. Nếu hắn biết thân phận của ta thì có thay đổi tình cảm với ta haykhông?”
A Mỗ cười nói: “Ngươi không cần lo lắng, hài tử kia nếu biết thân phận củangươi, biết ngươi nắm giữ tư nguyên và nhân lực hùng hậu như vậy thì e sẽ rấtcao hứng là khác.
“A Mỗ, ngươi sao có thể dám chắc như vậy? Ý ngươi là công tử cũng có dã tâm?”
“Hắn có dã tâm hay không thì ta không biết nhưng ta điều tra ba ngày đã pháthiện ra hắn đang tận lực phát triển thực lực của mình. Nếu ngươi có thể trợgiúp cho hắn, hắn dám chắc sẽ không cự tuyệt.”
Kim Vận phu nhân lắc đầu: “Ta đã từng đề nghị nhưng hắn cự tuyệt.”
“Vận nhi, ngươi sai rồi, Lưu Phong không phải là cự tuyệt mà hắn không muốntrước mặt ngươi đánh mất sĩ diện. Hơn nữa hắn căn bản là chưa biết trong tayngươi có bao nhiêu tư nguyên và nhân lực.”
“A Mỗ à nhưng nếu như vậy thì ta lại lâm vào cuộc sống đấu tranh như trướckia, không thể sống cuộc sống bình lặng nữa.”
A Mỗ cười nói: “Đó là do ngươi thôi.”
