Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hi Du Hoa Tùng

Chương 307



Nghe nói ở đây ngươi thậm chí còn có thể ngủ với nữ nhân trong cung. Bất quáchỉ có thể là cung nữ, tuyệt không có khả năng là phi tần của hoàng đế. Tuynhiên chỉ là cung nữ thôi cũng đã là tuyệt phẩm nhân gian rồi. Cho nên ban đêmtại nơi này ngoài các phú thương có tiền ra còn có quan viên bỏ ra kim tiềntới đây mua vui.

Đi vào đại sảnh, vô số Oanh Oanh, Yến Yến vây lấy Lưu Phong.

Nữ nhân tại thanh lâu ở đây so với Giang Nam còn chủ động hơn rất nhiều, ngaykhi tiến vào đại sảnh các nàng đã bắt đầu phục vụ.

Trong khi Lưu Phong còn đang quan sát khung cảnh nơi đây thì kiều nhũ, mỹ đồncủa nữ nhân đã cọ xát trên người hắn, dục hỏa tràn ngập cả không gian nơi đây.

Nếu là nam nhân bình thường thì với sự hấp dẫn như vậy đã không còn kìm chếđược nữa. Bất quá hôm nay là Lưu Phong, hơn nữa hắn tới đây là để tìm nhânlực. Cho nên với sự khiêu khích của nữ nhân, hắn vẫn bất động.

Mấy vị cô nương khiêu khích hắn thất bại khiến cho lão bản của chú ý. Hắn tựmình đi xuống lầu, chỉ vào mấy nữ tử đó mắng: “Vô dụng tiện nhân, ngay cảkhách nhân cũng không làm cho người ta hài lòng.” Lão bản từ trang phục củaLưu Phong đã đoán ra hắn nhất định là có rất nhiều tiền. Tiểu tài thần như vậysao có thể bỏ qua được.

“Tiện nhân các ngươi còn không cút mau.” Lão bản quay sang chửi một câu, sauđó nhìn Lưu Phong nói: “Tại hạ là Đỗ Nguyệt, là lão bản của Nam Nhân ThiênĐường. Nhìn bộ dáng của công tử dường như không hài lòng với các cô nương củata?”

Lưu Phong lạnh nhạt nói: “Nguyên lai là Đỗ lão bản, ngưỡng mộ đã lâu.”

“Đỗ lão bản, là như thế này, tại hạ không phải không hài lòng đối cô nương nơiđây mà do tại hạ mới lần đầu đến đây, chưa quen với cánh thức đón khách nơiđây.”

Đỗ Nguyệt âm trầm mỉm cười, gật đầu: “Nguyên lai là thế, cô nương nơi đây đãlà nhất lưu tại kinh đô. Chẳng biết công tử xưng hô như thế nào? Hẳn là khôngthường xuyên đến các nơi vui chơi ở kinh đô?”

“Tại hạ Lưu Phong, quả nhiên là lần đầu tiên đến những nơi như thế này. Có chỗthất lễ, mong Đỗ lão bản bỏ qua.” Lưu Phong ôm quyền nói.

Đỗ Nguyệt cười hắc hắc nói: “Lưu công tử, ngươi xem như may mắn rồi. Hôm naychúng ta có một vưu vật bán đấu giá. Nếu công tử có hứng thú thì đợi lát nữacó thể cạnh tranh với các khách nhân khác.”

Lưu Phong âm thầm nghĩ, chẳng lẽ đấu giá nữ tử trong một đêm?

“Tại đối với quy củ nơi này hoàn toàn không hiểu, thỉnh xin Đỗ lão bản chỉgiáo thêm.” Lưu Phong thầm nghĩ có lẽ đêm nay hắn sẽ có thu hoạch.

Đỗ Nguyệt thấy Lưu Phong có ý tham gia đấu giá, vội nói: “Lưu công tử, kỳ thậtphương thức đấu giá rất đơn giản. Chỉ cần công tử có đủ ngân lượng thì hoakhôi đêm nay sẽ là của ngươi.”

“Ngân lượng?” Lưu Phong cố ý nói: “Hôm nay ta xuất môn chỉ mang theo có nămvạn lượng ngân phiếu thôi, không biết có đủ không?”

Đỗ Nguyệt nghe vậy nhất thời mừng rỡ. Năm vạn lượng ngân phiếu mà ít ư?

“Công tử, ngươi đem theo năm vạn lượng ngân phiếu? Ta cam đoan hoa khôi đêmnay sẽ là của ngươi.” Đỗ Nguyệt mỉm cười nói: “Công tử, có điều ngươi còn chưabiết. Hoa khôi đêm nay là nữ nhi của một vị quan, vẫn còn là xử nữ. Không ítvăn nhân sĩ tử đều ham muốn. Bất quá nếu công tử bỏ ra năm vạn lượng này thìta cam đoan là không ai có thể cướp được nàng từ tay của ngươi.”

Ta khinh, ta là kẻ ngu hay sao mà nói như thế. Xử nữ thật ra có gì đâu chứ,kiếp trước còn có giá một chút chứ tại thời đại này, tư tưởng nữ nhân còn bảothủ, xử nữ thật không hiếm.

“Lát nữa tại hạ sẽ xem sao.” Lưu Phong giả ra một bộ dáng thờ ơ nói.

“Công tử có nhìn thấy cô nương trên lầu kia không? Đó chính là hoa khôi TiểuĐiệp. Cha nàng nguyên là Hộ bộ thị lang Trương Trạch Toàn, các khách nhân hômnay rất có ý muốn sở hữu nàng. Ta cũng là tốn hao rất nhiều ngân lượng mới cóthể mua nàng từ Giáo Ti phường của triều đình.” Đỗ Nguyệt đắc ý giới thiệu.

Vừa dứt lời, vị Tiểu Điệp kia đã đi xuống lầu.

Lưu Phong chuyển ánh mắt nhìn theo, chỉ thấy nữ từ này mặc hồng sắc y phục rấtmỏng manh, lộ ra áo ngực màu đỏ bao vây lấy hai vú vun cao. Trên mặt che bởimột khăn màu đỏ, chỉ để lộ ra hai mắt. Gió mát từ ngoài cửa thổi vào, khẽ làmquần áo nàng tung bay, thân thể thật sự là vũ mị. Bất quá trong mắt nàng lạicó chút bi thương.

Lưu Phong âm thầm gật đầu, vị hoa khôi này nếu dùng để đào tạo làm kích tìnhbiểu diễn giả thì dám chắc là sẽ trở thành đại minh tinh.

Ngay lúc này thì Đỗ Nguyệt cũng nhìn chăm chăm nàng, hai mắt không ngại ngùngbắn ra dục vọng.

Tiểu Điệp xuất hiện nhanh chóng làm cho hiện trường trở nên sôi động. Văn nhânsĩ tử... đều biến sắc, trên mặt nhất thời trở nên vặn vẹo, hai mắt đều tỏa raánh mắt của sắc lang.

Tiểu Điệp giờ này đã được dẫn đến khán đài tại trung ương. Ngoài ánh mắt bithương thì nàng ở trước mặt nhiều ngươi như vậy cũng cảm thấy ngượng ngùng.

Bi thương, đi kèm với ngượng ngùng vô tình lại tạo thành một sự hấp dẫn cực độđối với các sắc lang tại nơi đây.

Nếu không có mấy tên hộ vệ canh giữ khán đài thì e đã có người tiến tới độngtay động chân với nàng. Đỗ Nguyệt đứng bên Lưu Phong, không biết từ lúc nào hôhấp đã trở nên khẩn trương. Hiển nhiên mặc dù là lão bản nhưng Đỗ Nguyệt đốivới Tiểu Điệp cũng bị kích động hỏa dục không thôi.

“Công tử, đừng xem Tiểu Điệp là nữ tử mà xem thường. Nàng từ nhỏ đã đọc thithư, cầm kỳ thi họa đều tinh thông. Đêm nay ta đặc ý an bài cho Tiểu Điệp đànmột khúc nhạc để mọi người có thể đại khai nhãn giới.” Đỗ Nguyệt lúc này đãquyết định phải tìm mọi cách moi lấy năm vạn lượng bạc của Lưu Phong mới thôi.

“Các vị khách quý, Tiểu Điệp sẽ đàn một khúc nhạc, hy vọng mọi người sẽthích.” Ngay lúc này thì tiểu nhị của thanh lâu đã cầm một cây đàn và một cáighế lên khán đài. Tiểu Điệp khẽ ngồi xuống.

Đỗ Nguyệt mỉm cười quái dị nói với Lưu Phong: “Công tử mới lần đầu đến thanhlâu mà có thể gặp được Tiểu Điệp, thật là may mắn.”

Lưu Phong cũng có chủ ý đêm này nhất định phải mang nàng rời đi. Bất chấp nàngcó phù hợp với kích tình biểu diễn giả hay không thì hắn cũng phải cứu nàng,nàng chính là con của Hộ bộ thị lang Trương Trạch Toàn.

Lưu Phong suy đoán hẳn là Trương Trạch Toàn đang ở đại lao. Chắc cũng khôngbiết tình cảnh của nữ nhi mình. Nếu mình cứu con gái lão, sau này nếu lão biếtchắc sẽ cảm kích lắm. Đương nhiên hắn cũng phải tìm hiểu rõ nguyên nhân tạisao Trương Trạch Toàn bị nhốt trong đại lao. Muốn lợi dụng Trương Trạch Toànđiều tra Hộ Bộ thì trước hết phải cứu lão ra đã.

Lần trước nghe Kim Vận phu nhân nói Đông cung đối với Trương Trạch Toàn rấtbất mãn, chỉ là không nghĩ Đông cung hạ thủ nhanh như vậy.

Ngay lúc này Tiểu Điệp đã đàn xong khúc nhạc. Hiện trường vang lên tiếng hoanhô không ngớt.

Đỗ Nguyệt liếc mắt nhìn Lưu Phong một cái, cười nói: “Công tử, ngươi có hàilòng không?”

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...