Hi Du Hoa Tùng
“Khoan, ta có một câu muốn hỏi ngươi.” Lưu Phong lạnh nhạt nói: “Nghe nói tổchức các ngươi chỉ hợp tác với cường giả?”
“Đương nhiên hợp tác với cường giả, đặt lợi ích lên trên hết chính là nguyêntắc cơ bản của tổ chức chúng ta. Lưu tước gia, người khác không biết nhưngchúng ta thì hiểu rất rõ tại Hoa Hạ đế quốc này, cường giả chính là ngươi.Ngoại trừ ngươi ra thì chưa ai có thể đánh lui mười người Hắc Ám võ sĩ cả. Vìngươi là cường giả nên tổ chức chúng ta muốn hợp tác, không muốn đối đầu.”
Lưu Phong hỏi tiếp: “Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, chúng ta sẽ hợp tác nhưthế nào?”
“Lưu tước gia, tổ chức đối với Thiên Thượng Nhân Gian của ngươi rất có hứngthú, không biết...” Y Đẳng còn chưa dứt lời đã thấy Lưu Phong biến sắc.
“Không thể.” Lưu Phong không đợi Y Đẳng nói xong đã cắt ngang. Trước mắt hắnchưa muốn biến Thiên Thượng Nhân Gian thành công ty cổ phần. Hơn nữa cho dù làmuốn hợp tác thì hắn cũng không muốn hợp tác với bọn Phù Tang tiểu quỷ tử này.
“Ta còn có việc khác. Thứ cho không thể phụng bồi.” Lưu Phong một trận buồnbực trong lòng. Thiên Thượng Nhân Gian quả là giống như Đường Tăng vậy. Hếtlão Hoàng đế, Thái tử phi, ngay cả tiểu quỷ tử cũng muốn cắn một miếng. Cácngươi tưởng lão tử dễ bị khi dễ lắm à.
Y Đẳng vội nói: “Tước gia, thong thả đã. Nếu ngươi không đồng ý thì ta sẽ hợptác theo cách khác.”
“Ta không thích là người chân đạp hai ba thuyền.” Lưu Phong lạnh nhạt nói.
“Bàn chuyện làm ăn, quan trọng nhất là thành ý.” Lưu Phong trầm giọng nói: “YĐẳng tiên sinh, nếu ngươi nói cho ta biết ý đồ thực sự của tổ chức các ngươitại Hoa Hạ đế quốc thì ta sẽ suy nghĩ lại chuyện hợp tác với các ngươi.”
“Ý đồ thực sự?” Y Đẳng khẽ run lên, cười nói: “Đương nhiên là vì ích lợi.Chúng ta mặc dù là một tổ chức vũ trang nhưng bản chất lại giống như thươngnhân. Ý đồ của chúng ta chỉ là ích lợi mà thôi.”
“Sợ rằng không đơn giản như vậy.” Lưu Phong cười lạnh một tiếng nói: “Nếu tađoán không sai thì mục đích thật sự của các người là thám thính tình báo HoaHạ đế quốc ta?”
Y Đẳng nghe vậy, thân thể khẽ run lên, sắc mặt đại biến. Bất quá ốăn che dấuđi rất nhanh, khôi phục lại sự bình tĩnh, nói: “Lưu tước gia, ngài nói nhữnglời này dường như không giống với tác phong của thương nhân, mà giống chínhkhách hơn”.
Ngừng một chút, Y Đẳng tiếp tục nói: “Lưu tước gia, chúng ta rất có thành ý.Hy vọng ngươi có thể hợp tác. Chúng ta biết bây giờ ngươi rất cần một tổ chứctình báo cường đại. Điểm này chúng ta sẽ giúp cho ngươi. Ta có thể nói ngay cảCẩm Y Vệ của quý quốc cũng không thể nào bằng tổ chức của chúng ta.”
“Chỉ là nói suông, ta chưa thấy chút nào thành ý của các ngươi cả.” Lưu Phonglàm ra một bộ dáng dửng dưng, nói.
“Vậy theo ý Tước gia thì phải như thế nào mới thể hiện được thành ý?” Y Đẳngvẫn kiên nhẫn hỏi.
“Giết Yến Vương, mang đầu của hắn đến gặp ta.”
Y Đẳng nghe vậy cũng phải bật cười. Người này quả nhiên là to gan, lại dám nóinhững lời đại nghịch bất đạo như vậy. Yến Vương là ai? Ở Hoa Hạ đế quốc thìngoài Hoa Hạ đại đế ra thì Yến vương chính là nhân vật nhiều quyền lực nhất.
Đưa tay mân mê chòm râu dưới cằm, Y Đẳng liếc mắt nhìn Lưu Phong hỏi: “Tướcgia không sợ ta báo quan sao?”
“Sợ cái rắm, Yến Vương đã vài lần sai sát thủ giết ta, ai mà chả biết lão tửvới hắn là tử địch.” Lưu Phong cười lạnh một tiếng nói: “Y Đẳng tiên sinh, hảoý của người ta tâm lĩnh. Bất quá chuyện hợp tác thì phải xem lại.”
Y Đẳng nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia thất vọng. Bất quá hắn vẫn nhưtrước, nhanh chóng phục hồi: “Lưu tước gia, nếu hợp tác không được thì cũng làbạn hữu. Sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Không biết ngươinghĩ sao?”
“Được, đề nghị này ta chấp nhận.” Lưu Phong gật đầu cười nói.
“Quân tử nhất ngôn.” Y Đẳng vội vàng nói.
“Yên tâm đi Y Đẳng tiên sinh, chỉ cần các ngươi không đến trêu chọc thì tacũng sẽ không ***ng đến các ngươi. Hết thảy đều tùy thuộc vào thái độ của cácngươi.”
“Tước gia yên tâm, sau này tổ chức chúng ta sẽ tuyệt đối cự tuyệt những nhiệmvụ liên quan đến người.” Y Đẳng suy nghĩ một chút, đoạn nói: “Tước gia, vì đểcho ngươi thấy thành ý của chúng ta. Ta sẽ tặng miễn phí cho ngươi một tintức. Trung Nghĩa Hầu ngươi hẳn đã biết. Theo tin tức tình báo của chúng ta thìdường như hắn định xuống tay với ngươi.”
“Địch Nguyên Xuân?” Lưu Phong cười hắc hắc nói: “Đa tạ.”
Tước gia, đại môn của tổ chức luôn rộng mở đón ngươi. Chúng ta lúc nào cũnghoan nghênh cùng ngươi hợp tác.” Y Đẳng cung thân chào Lưu Phong, sau đó xoayngười rời khỏi.
Khi trời tối thì Lưu Phong quả nhiên nhận được lời mời của Trung Nghĩa Hầutước phủ.
Lưu Phong biết rõ đó là một Hồng Môn Yến nhưng vẫn quyết định sẽ đối phó. Hắncũng muốn nhanh chóng chấm dứt mối phiền toái này.
Mặc dù là đang ở tại kinh đô phồn thịnh thế nhưng nơi này vẫn thuộc về thếgiới cổ đại, khi mặt trời lặn thì cảnh vật đều tối tăm, ngoài đường xá cũngtrở nên yên tĩnh. Ngoại trừ một số thanh lâu, đổ trường thì không nơi nào cóánh sáng.
Đi đến trước cửa Hầu tước phủ, Lưu Phong phát hiện toàn bộ trạch viện cũngchìm trong bóng tối. Ngay cả đèn ***g treo trước cửa cũng đã bị cất đi.
Cười lạnh một tiếng, Lưu Phong đi vào Hầu tước phủ, không gây ra một tiếngđộng. Hắn muốn nhìn xem cuối cùng là con khỉ đột kia muốn bày trò gì.
Lúc này Địch Nguyên Xuân và Hộ vệ đội trưởng đang ngồi ở đại sảnh chờ con mồichui vào rọ.
Hộ vệ đội trưởng tươi cười, đang hồi báo với chủ nhân của mình các loại bố trícủa mình. Theo lời hắn nói thì Hầu tước phủ hôm nay đã giăng đầy thiên la địavõng, chỉ cần ngươi là một con ruồi chui vào hầu tước phủ thì cũng không cóđường ra.
Địch Nguyên Xuân ngồi một bên nghe thủ hạ trình bày, đối với sự an bài của Hộvệ đội trưởng cực kỳ hài lòng.
“Đội trưởng thân ái, nếu hôm nay có thể giết chết tên Nam tước chó má kia thìta sẽ ghi công đầu cho ngươi, sẽ thưởng cho ngươi hai trăm lượng hoàng kim, mỹnữ mười người.” Địch Nguyên Xuân đích thị tâm tình lúc này đang rất cao hứng.
Hắn thậm chí còn nghĩ sau đêm nay Lưu Phong chết đi thì ngày mai sẽ tán tỉnhĐình Nhi như thế nào. Tóm lại phải nhân cơ hội ***c nước béo cò, sấn vào tántỉnh mới là vương đạo.
“Đa tạ Hầu gia ban thưởng. Chỉ cần Lưu Phong dám đến thì ta chắc sẽ không chohắn có thể quay lại được nữa...” Hộ vệ đội trưởng vốn là cũng có chút bất annhưng sau khi bố trí một ngàn người mai phục thì hắn đã trở nên bình tĩnh. Chỉmột ngàn người thường thôi thì đã là cường hãn. Huống chi một ngàn người nàyđều là một thân võ nghệ cao cường. Hơn nữa còn có vị luyện khí sĩ kia tronglúc vô tình thỉnh mời được.
Đáng tiếc là hắn không biết thân phận chính thức của Lưu Phong. Một tu chângiả Nguyên Anh kỳ đối phó với một phàm nhân thì cũng giống như đối phó với mộtcon kiến vậy, không có gì khác nhau.
Nghĩ mà xem, một người giết một ngàn con kiến thì có khó khăn không?
Về phần cái vị luyện khí sĩ kia phỏng chừng cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng.Với tu vi của Lưu Phong bây giờ kết hợp với Hạo Thiên Kiếm thì trừ phi làNguyên Anh trung kỳ cao thủ, nếu không thì không ai có thể là đối thủ của hắn.
Rất hiển nhiên một tu chân mà tiếp nhận kim tiền để giúp đỡ thì cũng phải làcao nhân dị sĩ gì.
Bất quá Lưu Phong là người hiện đại, hắn cũng không nghĩ sẽ giết hết một ngànngười. Hắn chỉ muốn giết tên cầm đầu kia mà thôi.
“Hộ vệ đội trưởng, ngươi nói cho huynh đệ của ngươi biết. Chuyện hôm nay thànhcông thì mỗi người sẽ được thưởng mười lượng bạc. Nếu ai chặt đầu được LưuPhong thì ta thưởng một vạn lượng bạc. Chặt bỏ tứ chi của hắn, thưởng hai ngànlượng. Lấy được một miếng thịt trên người hắn thưởng hai trăm lượng...” ĐịchNguyên Xuân hào phóng nói. Trong đầu hắn thì Lưu Phong bây giờ giống như cánằm trên thớt vậy.
Hộ vệ đội trưởng vội vàng đem mệnh lệnh của Hầu tước đại nhân truyền xuống. Hộvệ và gia đinh nhất thời hân hoan không thôi, thậm chí còn lấy cương đao trongtay lau cho sáng. Hy vọng lát nữa kiếm được miếng thịt trên người Lưu Phong.
“À, vị đạo sĩ kia như thế nào?” Địch Nguyên Xuân đối với vị đạo sĩ này rất tintưởng. Ngày hôm qua người đó dưới sự chứng kiến của Địch Nguyên Xuân đã đánhchết một lúc mười tên thuộc hạ hắn. Lực lượng như vậy thì tuyệt đối không thuagì tên Nam tước chó ám kia.
“Hầu gia yên tâm, Bồng Lai cư sĩ đã sớm chuẩn bị rồi.” Hộ vệ đội trưởng hồibáo.
Lưu Phong nấp tại một nơi gần đó nghe hai tên rác rưởi đối thoại với nhau, rốtcuộc đã không còn nhẫn nhịn được nữa: “Hầu tước đại nhân không phải là mời tauống rượu hay sao? Như thế nào mà ngay cả đèn cũng không thắp lên?”
Thấy Lưu Phong hiện thân, Địch Nguyên Xuân nhất thời quát to cho bọn hộ vệnghe thấy.
“Ngươi là Lưu Phong? Tại sao lại phải dấu mặt?” Địch Nguyên Xuân nhìn nam tửche mặt đang đứng trong sân quát hỏi.
“Ngươi sao mà ngu thế không biết. Giết người đương nhiên là phải che mặt. Nếukhông có người nhận ra thân phận của ta thì sao?” Lưu Phong cười nói.
“Hừ. Lưu Phong, ngươi giả thần giả quỷ làm gì, đừng tưởng ta không nhận rangươi.”
“Trong lòng ngươi biết ta thì đã sao? Khi ta giết ngươi thì hộ vệ của ngươicũng vô phương biết ta là ai.” Lưu Phong cười ha ha nói.
Địch Nguyên Xuân cười lạnh một tiếng nói: “Hôm nay ngươi phó ước đến đây chínhlà đã đi vào tử lộ.”
“Thật sao?” Lưu Phong nhìn Địch Nguyên Xuân mỉm cười, rút nhuyễn kiếm ra, chỉmặt Địch Nguyên Xuân nói: “Nói thật cho ngươi biết ta cũng muốn hôm nay giảiquyết cho xong.”
“Người đâu, bảo vệ Hầu gia.” Hộ vệ đội trưởng vốn bình tĩnh nhưng khi thấy LưuPhong xuất hiện thì lại cảm thấy bối rối sợ hãi. Chằng biết tại sao hắn thấyLưu Phong liền có một dự cảm bất an.
Theo tiếng gọi của Hộ vệ đội trưởng, phủ Hầu tước nhất thời hỗn loạn, hộ vệ vàgia đình từ tứ phương tám hướng ùa ùa chạy ra.
Không biết không sợ. Đám hộ vệ và gia đinh này, ai ai cũng muốn cắt một miếngthịt của Lưu Phong lãnh thưởng.
Chính vì nhận số quá đông, sợ mình chậm chân mà thành ra ta chen ngươi, ngươiđẩy ta. Tạo thành một trường hồ đồ hỗn loạn.
Tóm lại Hầu tước phủ giờ này đã trở thành một đống hỗn loạn.
Lưu Phong khẽ nhếch miệng cười lạnh, quay về Địch Nguyên Xuân nói: “Hầu tướcđại nhân, ngươi không phải dựa vào những người này mà lấy lấy mạng ta đấychứ?”
Địch Nguyên Xuân thấy hộ vệ và gia đinh hỗn loạn thành một đám hồ đồ, nhấtthời tức giận đến nỗi không thốt nên lời.
“Rác rưởi, phế vật. Dừng lại hết cho ta...” Địch Nguyên Xuân tức giận hét lênnhư sấm, chỉnh đốn lại trật tự. Đáng tiếc là thanh âm của một mình hắn khôngthể nào đấu lại thanh âm của một ngàn người nhao nhao. Trong lòng đám nhaonhao này bây giờ chỉ có hai chứ”thưởng ngân”, mà thân thể Lưu Phong chínhlà”ngân”. Càng ngày càng nhiều người bao vây bên người Lưu Phong, thậm chí cònđánh lẫn nhau để giành vị trí tốt.
Hộ vệ đội trưởng không nghĩ tới chuyện lại trở thành thế này, khẽ kéo tay ĐịchNguyên Xuân hỏi: “Hầu gia, chúng ta bây giờ chạy đi?”
“Chạy? Mẹ kiếp ngươi mau đi mời tên luyện khí sĩ kia tới nhanh lên. Nếu hắn loviệc ổn thỏa thì lão tử sẽ chi cho hắn năm trăm vạn lượng hoàng kim.”
Hộ vệ đội trưởng vội vàng hô to: “Các huynh đệ mau cắt lấy thịt Lưu Phong, Hầutước đại nhân sẽ có trọng thưởng.”
Hộ vệ đội trưởng vừa dứt lời nhất thời mấy trăm thanh cương đao nhằm Lưu Phongbổ đến.
“Mẹ kiếp chém chết Lưu Phong cho ta.” Địch Nguyên Xuân thấy đại đội nhân mãsung mãn như vậy cũng có chút an tâm.
Hộ vệ đội trưởng cũng thở phào một hơi, vội vàng đi kiếm vị cao nhân kia, hyvọng cao nhân kịp thời xuất hiện. Nếu không thì thật là đại phiền toái.
Lưu Phong khẽ cười lạnh, thân thể xoay tròn, tản ra một trận kình phong. Mấytrăm tên hộ vệ nhất thời té lăn trên mặt đất.
“Hầu tước đại nhân, ngươi còn muốn chạy sao?” Lúc này Lưu Phong đã tiến tớitrước mặt Địch Nguyên Xuân.
“Lưu Phong ngươi muốn thế nào?” Địch Nguyên Xuân thấy Lưu Phong dễ dàng đánhngã mấy trăm tên hộ vệ, nhất thời sợ hãi, nhìn Lưu Phong nói: “Ngươi muốn thếnào? Ta đường đường là Hầu tước đại nhân của đế quốc. Ngươi dám giết ta sao?Bệ hạ dám chắc sẽ không tha cho ngươi.”
“Hầu tước chó má. Ngươi chẳng qua là công đức của tổ thượng mà thôi, làm gì cótài năng gì mà đảm nhiệm Hầu tước của đế quốc? Đêm nay ta giết ngươi, sáng mainếu bệ hạ biết được, chắc chắn sẽ cao hứng. Ngươi nghĩ rằng loại rác rưởi nhưngươi sẽ được bệ hạ yêu thích lắm sao, e là chỉ tốn lương thực của đế quốc màthôi...” Trong mắt Lưu Phong đã hiện rõ sát khí.
Thấy Lưu Phong từ từ tiến tới, Địch Nguyên Xuân bất giác cảm thấy từ thần đangcận kề. Khí thế mạnh mẽ trên người Lưu Phong đã làm cho hô hấp của hắn có chútkhó khăn.
Địch Nguyên Xuân giờ phút này mới thức tỉnh, thầm hối hận mình không nên chọcvào người này.
“Sát.”
Ngay khi Địch Nguyên Xuân đang tuyệt vọng thì một đội hộ vệ vọt lại, làm thànhmột bức tường người, án ngữ trước mặt Địch Nguyên Xuân.
Địch Nguyên Xuân khẽ thở phào một hơi, thấy đại đội tường người trước mặt, vộivàng hô to: “Giết Lưu Phong cho ta, ta thưởng hai trăm vạn hoàng kim.”
Trọng thưởng tất sẽ có dũng phu. Kim tiền làm cho quên đi sự sợ hãi tronglòng, đại đội nhân mã lại tràn tới Lưu Phong.
Địch Nguyên Xuân dùng ngón tay chỉ Lưu Phong hét lớn: ”Lưu Phong, hôm nayngười chết chắc.”
Lưu Phong bất giác thở dài, khí tức cường đại phóng ra, giam cầm đám ngườitrước mắt lại. Hắn thực sự cũng không muốn phải giết người.
“Ngu ngốc, ngươi sẽ rất nhanh chóng, biết được người phải chết chính làngươi.”
Lưu Phong không nóng vội giết chết ngay Địch Nguyên Xuân, hắn muốn làm cho tênHầu gia kia cảm nhận được cái chết một cách từ từ.
“Giết chết Lưu Phong thưởng hai ngàn vạn hoàng kim.” Tiền thưởng nâng lên mườilần, quả nhiên vẫn còn có người không sợ chết xông lên.
“Mẹ kiếp, không muốn chết thì cút cho ta.”
Một cỗ khí tức lập tức đè nén đám người này. Một bộ phận lớn hộ vệ thấy vậyvội bỏ cương đao xuống, rời đi...
Bất quá cuối cùng vẫn còn mười người cầm cương đao nhìn Lưu Phong, ý đồ giếthắn.
Lưu Phong nhìn mười người trước mắt, thấy họ đã bị kim tiền làm mất đi lí trí,cười lạnh một tiếng. Nhuyễn kiếm trong tay vung lên. Một đạo bạch sắc quanghuy từ mũi kiếm, bắn ra nhắm vào mười người đó.
Huyết quang phụt cao, mười người trong nháy mắt đã biến thành tử thi.
Lưu Phong lạnh lẽo liếc nhìn thi thể nằm dưới đất, không một chút hối hận. Hắnđã cho bọn họ cơ hội, đáng tiếc là họ lại chọn con đường chết. Không thể tráchhắn được.
“Quỷ à?” Đây chính là quỷ.
Một số ít hộ vệ từ xa lén quan sát, thấy thảm cảnh của đồng liêu, nhất thờikinh hoàng hô lên một tiếng, sau đó bỏ chạy bán sống bán chết.
Bất quá tiếng hô to này cũng làm cho Lưu Phong giảm bớt được rất nhiều phiềntoái. Sau này cả triều đình sẽ biết Trung Nghĩa Hầu là bị quỷ giết, không phảilà hắn.
Địch Nguyên Xuân vốn là đang đợi Lưu Phong bị loan đao bằm thây, không nghĩ ramười tên hộ vệ trong nháy mắt biến thành mười thây ma.
“Ma quỷ, ngươi là ma quỷ...” Hai chân Địch Nguyên Xuân trở nên vô lực, nếukhông có tên Hộ vệ đội trưởng đỡ thì hắn chắc hẳn không còn đứng được nữa.
“Lưu Phong, chúng ta có quan hệ thân thích, ngươi tha cho ta được không?” ĐịchNguyên Xuân tựa hồ chợt nhớ đến vấn đề này, vội nài nỉ Lưu Phong tha cho hắnmột mạng.
Lưu Phong cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ, thân thích cái rắm thối gì. Lão tửkết hôn cũng không thấy ngươi gửi quà. Lúc nãy ngươi còn muốn giết chết ta.Bây giờ còn nhận thân thích cái gì?
“Được rồi Hầu tước đại nhân, ta chỉ là rác rưởi, không xứng đáng làm thânthích của ngươi. Mỗi người đều phải trả giá cho hành vi của mình. Mà cái giáphải trả của ngươi chính là tử vong.” Lưu Phong chậm rãi tiến tới, kẻ đầu tiênchấm dứt tính mạng chính là tên Hộ vệ đội trưởng.
Nhìn thuộc hạ trung thành nhất của mình chết đi. Địch Nguyên Xuân đột nhiên cóloại cảm giác như cá sắp bị đưa lên thớt vậy.
“Dừng tay.” Ngay lúc này thì tại không trung hiện ra một gã võ sĩ bịt mặt.
“Hầu tước đại nhân, ngươi thưởng cho ta năm trăm vạn hoàng kim, ta sẽ thu thậptên tiểu tử thúi này cho ngươi.” Người đó nói xong khẽ chuyển thân đứng trướcmặt Địch Nguyên Xuân, giơ trường kiếm chỉ Lưu Phong: “Tiểu tử thúi, ngươichính là đối thủ của ta.”
Lưu Phong khẽ cau mày, nói: “Hắc Ám võ sĩ? Ngươi là Hắc Ám võ sĩ. Y Đẳng khônglẽ đã nói sẽ không tìm ta gây chuyện nữa sao?”
“Không sai, nhị ca ta đã nói qua. Bất quá ta không đồng ý. Đại ca, nhị ca tasợ ngươi nhưng ta không sợ ngươi. Hôm nay ta muốn giết ngươi trừ hậu hoạn chotổ chức.”
Lưu Phong âm thầm khó chịu, bất quá giết chết tên ngu ngốc này, cảnh cáo tổchức cũng tốt. Để cho chúng biết Lưu tước gia không phải là dễ trêu chọc.
“Lão tử không giết kẻ vô danh, mau nói tên ngươi ra.” Lưu Phong khinh thườnghỏi.
“Tiểu tử thúi, chờ ngươi chết, biến thành quỷ thì có thể tìm Y Xuyên ta báothù.”
“Tiểu tử thúi, ta bây giờ cho ngươi một cơ hội. Ở trước mặt ta tự sát. Nếukhông ta cho ngươi sống không được, chết không xong.” Y Xuyên trong mắt bắn ramột đạo sát khí.
Lưu Phong bất giác buồn bực, đều là lãnh đạo của tổ chức Hắc Ám nhưng Y Xuyênnày xem ra còn kém xa Y Đẳng.
Vừa dứt lời, một cỗ khí tức Hắc Ám từ tay Y Xuyên bắn ra, nhắm thẳng vào đanđiền của Lưu Phong.
Lưu Phong không chút sợ hãi, nhuyễn kiếm bắn ra bạch sắc quang mang nghênhtiếp.
Hai cỗ lực lượng giao nhau, bốn phía nhất thời sấm sét rung trời, không gianrung lên.
Công kích tiêu tán, hai thân ảnh lại lao vào nhau, một bên là bạch quang chóimắt, một bên là khói đen mù mịt.
Một lúc, dường như chưa phân cao thấp, hai người đều lùi lại sau.
Y Xuyên khóe miệng mỉm cười, nhìn Lưu Phong nói: “Quả nhiên là có vàn phần bảnlĩnh, trách không được lại cuồng vọng như vậy.”
“Lực lượng của ngươi cũng không kém. Đáng tiếc là đầu óc ngươi quá ngu.” Giaothủ với Y Xuyên, Lưu Phong phát hiện ra tên này khí tức Hắc Ám đã hoàn toànbộc phát, tương đương với Kim Đan hậu kỳ. Trách không được có thể ngồi ở ghếlãnh đạo của Hắc Ám tổ chức.
“Sát!” Y Xuyên quát lên một tiếng, Hắc Ám khí tức di tán, một đạo hắc mang lạibắn về phía Lưu Phong.
Lưu Phong lạnh lùng né tránh, hỏi: “Y Xuyên, ta hỏi ngươi. Ta chưa đắc tội vớingươi, tại sao ngươi phải quyết sinh tử với ta?”
“Mẹ nó, ngươi còn hỏi cái gì. Nếu không phải tại ngươi thì ta sẽ không bị đạica và nhị ca chửi mắng. Nếu không phải tại ngươi thì làm sao mất đi cơ hộidiện kiến Tông chủ. Ta muốn giết ngươi, mang đầu ngươi về cho đại ca, nhị cata xem.” Y Xuyên chính là tam đương gia của Hắc Ám tổ chức. Ngày trước Hắc Ámvõ sĩ đến Huyền Tâm các ám sát Lưu Phong chính là do hắn an bài. Bất quá sátthủ phái đi, khi về chỉ còn một tay. Đại ca và nhị ca hắn cấp cho hắn một trậnchửi mắng. Hắn trong lòng không phục nên tự mình đi tìm Lưu Phong. Vốn đang lokhông có cơ hội thì lại gặp chuyện Trung Nghĩa Phủ, nên mới giả dạng làm luyệnkhí sĩ, tiến nhập vào Hầu phủ. Hắn vốn đã ở đây từ lâu nhưng vì muốn quan sáttu vi của Lưu Phong nên giờ phút này mới xuất hiện.
“Ha ha, thì ra là ngươi tự tiện hành động. Xem ra ta có giết ngươi thì tổ chứccủa ngươi cũng không nói gì được.” Lưu Phong biết rõ hành vi của Y Xuyên làđơn phương hành động. Hắn chuẩn bị đại khai sát giới, giết chết Y Xuyên.
“Sát!” Một tiếng sát vang ra khỏi miệng, khí tức trên người Y Xuyên nhất thờităng lên mấy lần, toàn thân cũng hình thành một vầng hắc mang nhàn nhạt.
Lưu Phong cũng hơi ngạc nhiên, Hắc Ám võ sĩ quả là có chút tà môn. Nếu mìnhchưa tu thành Nguyên Anh thì chưa chắc đã đối phó được tiểu tử này.
Lưu Phong không chút chậm trễ, ánh mắt lạnh lẽo, toản thần khí thế mạnh mẽ tỏara, nhuyễn kiếm chém xuống.
Đối mặt công kích của Lưu Phong, sắc mặt Y Xuyên nhất thời ngưng trọng, thúcgiục Hắc Ám khí tức dồn vào hắc kiếm, nghênh đón.
Bạch sắc kiếm quang và tà ác hắc khí giao nhau, nhất thời bắn ra hoa điện đầytrời.
Địch Nguyên Xuân trợn tròn mắt, quan chiến, hắn không tin hai người trên khônglà người nữa. Là ma quỷ? Là thần tiên?
Giao chiến một lúc, Lưu Phong càng đánh càng hăng. Từ khi tu thành Nguyên Anhđến nay hắn mới có cơ hội hưng phấn đánh một trận.
Trong lúc chiến đấu, Lưu Phong cũng cảm nhận được rõ ràng Nguyên Anh trong đanđiền cũng vui sướng, thống khoái.
Y Xuyên càng đánh càng kinh ngạc. Tu vi của Lưu Phong biểu hiện bây giờ hoàntoàn khác xa so với tin tức tình báo. Hắn hoài nghi Lưu Phong đã tu thànhNguyên Anh.
Song phương lúc này không còn giữ miếng nữa mà toàn lực công kích. Trong tayLưu Phong giờ đây đã là Hạo Thiên Kiếm, toàn lực chiến đấu.
Y Xuyên lúc này đã có chút sợ hãi, khí huyết trong người có chút rối loạn,cũng may là Hắc Ám võ sĩ thân thể rất cường hãn. Nếu không thì e là hắn đãxong đời.
“Tiểu tử thúi, ngươi cuối cùng là ai?” Có phải là ngươi đã tu thành Nguyên Anhtrong truyền thuyết?” Y Xuyên ngữ khí mang theo vài phần sợ hãi.
Lưu Phong mỉm cười gật đầu: “Ngươi sắp chết, ta cũng không ngại gì nói chongươi biết, ta quả thật đã tu thành Nguyên Anh.”
Y Xuyên nhất thời chấn động: “Như thế nào có thể?” Y Xuyên thực không thể tinđược Lưu Phong còn trẻ như vậy mà đã có thể tu thành Nguyên Anh trong truyềnthuyết.
“Ta không tin, ngươi gạt ta.” Mặc dù Y Xuyên trong lòng đã tin vài phần nhưngngoài miệng vẫn không chịu thừa nhận. Hắn muốn che dấu đi nội tâm đang run sợcủa mình.
Trong mắt Y Xuyên nhất hiện lên một tia hận ý. Hắc Ám quanh thân đại thịnh:“Ta muốn giết ngươi, giết ngươi...”
Lưu Phong khinh thường cười nhạo, hữu thủ toát chỉ thành kiếm, Hạo Thiên Kiếmnhanh chóng bắn ra kiếm khí, xuyên phá Hắc Ám đi tới mi tâm của Y Xuyên.
Y Xuyên sắc mặt đại biến, cấp tốc lui về phía sau, bất quá tốc độ khi dichuyển lui của hắn không thể nhanh bằng kiếm khí của Lưu Phong.
Mắt thấy kiếm khí của Lưu Phong sắp trúng mặt mình. Y Xuyên há mồm phun ra mộtngụm máu đen lên thân hắc kiếm. Trên thân hắc kiếm nhất thời toát ra một tiachớp màu đen.
