Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hi Du Hoa Tùng

Chương 264



Trương Các Lão cười nói: “Có phải vậy không? Vậy Hình đại nhân cho rằng bâygiờ quan viên Hộ Bộ đều thanh liêm?

Hình Văn Danh suýt chút nữa hộc máu: “Các Lão, trên kim điện ngươi chớ có ănnói bậy bạ, các quan viên của Hộ Bộ như thế nào, bổn quan rõ ràng nhất”. Trôngbộ dáng của hắn như hận không được đi tới đá cho Các Lão mấy cái cho hả cơngiận.

“Hình Đại Nhân xin người chú ý tới lời nói.” Trương Tử Ngưu cười lạnh nhắcnhở.

“Các Lão ngươi dối gạt người quá đáng, ta...” Hình Văn Danh tức giận hừ hừnói.

Hoa Hạ đại đế tại Long ỷ tức giận vỗ lên thành ghế nói: “Làm càn, kim điện lànơi để các ngươi cãi nhau hả, trong mắt các ngươi không còn có hoàng đế như tanữa sao?”

Trương Các Lão vội lên tiếng: “Thần không dám, bất quá lão thần chỉ nói sưthật, Hộ Bộ mấy năm nay nợ năm này sang năm khác, ngay cả quân bị cũng khôngtruy nã ra, chẳng lẽ Hình đại nhân nói không là xong sao?”. Hộ Bộ mấy năm naylàm việc ra sao, chư vị đại nhân ở đây đều biết nhưng cho tới bây giờ khôngmột ai dũng cảm đề xuất trên triều đường. Không nghĩ tới Trương Các Lão lạinói chuyện này ra.

Lời vừa nói ra, Hình Văn Danh giận giữ nói: “Trương Các Lão ngươi nói lời nàylà ý tứ gì, phải chăng ám chỉ bạc ở Hộ Bộ đều bị ta tham ô?.”

“Lời này là do ngươi nói chứ không phải ta.” Trương Các Lão hừ lạnh một tiếng,ánh mắt sắc như tử điện hướng về Hình Văn Danh.

“Các Lão, bổn quan là người quản lý Hộ Bộ, mặc dù không cúc cung tận tụy, cũnglà có chút tận tâm, mới phát sinh một chút sơ suất, mà ngươi... ngươi nóita... Hình Văn Danh trợn trừng mắt, nhưng lại bị Các Lão cắt ngang:

“Hình Đại Nhân, ngươi có phải là người tham ô hay không ta không biết, nhưngngươi phải thừa nhận, trong mấy năm nay Hộ Bộ ngày càng thua lỗ, ngươi làngười đứng đầu mà còn không thừa nhận sao?”

Hình Văn Danh tức giận đến độ mặt xám xịt: “Các Lão, ngươi... Hình Văn Danh tatự hỏi ngày thường không hề đắc tội với ngươi, vì sao hôm nay ngươi lại hãmhại ta trước mặt bệ hạ như vậy, ngươi rốt cuộc có ý gì?”

“Bệ hạ!” Trương Các Lão la lớn: “Lão thần tuyệt không có ý muốn hãm hại Hìnhđại nhân, chỉ là trước nay không muốn nói tới nhưng để Hộ Bộ tiếp tục như vậythì không được. Trước mắt là ở vấn đề quân viễn chinh và lương thảo, Hộ Bộ cóvấn đề thì phải sửa đổi mạnh mẽ, nếu không chúng ta căn bản là vô lực chinhphạt Cao Lệ và Phù Tang. Tuy lời nói ra có phần ác độc nhưng câu nói này đãlàm lộ ra mấu chốt nơi Hộ Bộ, cũng nói ra vấn đề Hoa Hạ đại đế đang suy nghĩ.Đúng là Hộ Bộ lúc này không ra sao cả, làm cho hắn đau đầu không ít. Chuyệnnày cũng là một nguyên nhân để hắn xuống tay với Hộ Bộ.

Nhất thời, toàn thể bá quan văn võ trên triều đường nhìn nhau, ai cũng im lặngchỉ còn nghe thấy tiếng thở hổn hển của Hình Văn Danh.

Khuôn mặt Hoa Hạ đại đế như dài thêm ra, khuôn mặt thêm vài phần uy nghiêm,ánh mắt chuyển hướng tới Trương Tử Ngưu, trầm giọng nói: “Các Lão, ngươi còngì nói nữa không?”

Nghe hoàng thượng hỏi, Trương Tử Ngưu cất cao giọng nói: “Bệ hạ, lão thần nghĩnếu muốn giải quyết vấn đề bây giờ của Hộ Bộ trước tiên phải thay máu, phảithu hút nhân tài. Ngàn vạn lần không thể nhân nhượng chuyện Hộ Bộ nếu không sẽảnh hưởng tới đại kế viễn chinh của bệ hạ.”

Hình Văn Danh đang không vui, lại nghe Trương Tử Ngưu nói, tựa hồ gán việc củaHộ Bộ vào với viêc viễn chinh của bệ hạ.”Trương Các Lão, ngươi nói nãy giờ đềulà nhắm vào Hộ Bộ, vậy bây giờ ngươi muốn thế nào?”

Bá quan văn võ xung quanh nhìn nhau, tự hỏi hôm nay Trương Các Lão làm sao màngay đến cả mặt mũi của Hoàng Thái Tôn cũng không để ý đến, quyết tâm đem vấnđề của Hộ Bộ ra nói đến cùng. Chẳng lễ hắn được bệ hạ ám chỉ hay là cái gì?

Đương nhiên, nghi vấn như vậy không ai dám nói ra. Chỉ cá biệt những cao thủquan trường có thể thấy từ trong mắt bệ hạ một chút gì đó.

“Hình đại nhân, nếu ngươi muốn hỏi ta muốn làm cái gì? Thì để ta nói chongươi” Trương Tử Ngưu bước tới phía trước, trầm giọng nói: “Lão thần hôm naynguyện hi sinh tánh mạng để nói lên việc này, không phải là để vì mình, cũngkhông phải vì một người nào đó, mà là vì tương lai của Hoa Hạ đế quốc chúngta. Đường đường là Hộ Bộ, quản lý tài chính, thuế trong cả nước vậy mà ngay cảquân lương truy cũng không ra, chẳng lễ ngươi không cảm thấy buồn cười haysao?

Ngươi thân là chủ quản Hộ Bộ mà không cảm thấy có vấn đề gì hay sao? Chả lẽngươi không thấy hổ thẹn với bệ hạ, thẹn với dân chúng thiên hạ hay sao? Tỉnhlại đi Hình đại nhân, vấn đề của Hộ Bộ đã tới lúc này, nếu tiếp tục còn đixuống ta thật sự không tưởng được...” Trương Tư Ngưu một phen dãi bày xong,đem Hình Văn Danh trở thành kẻ tội thần họa quốc ương dân.

Hoa Hạ đại đế nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, miệng khẽ quát”Hình Văn Danh ngươicòn gì lời nào muốn nói không?”

Hình Văn Danh hơi kinh hãi, ”A” một tiếng, nhưng không biết nên nói gì.

“Đế quốc nuôi dưỡng ngươi, cho ngươi đứng tại triều đường, vậy tại sao ngươikhông lên tiếng?” Hoa Hạ đại đế nói lời này trên mặt thể hiện sự đả kích cựclớn, hiển nhiên là nói Hình Văn Danh, kỳ thật đều mắng luôn cả đám văn võ báquan. Trên đại điện, ngoại trừ Trương Tử Ngưu còn suy tư, đại bộ phận quanviên đều là”Gió chiều nào xoay chiều ấy”, không đưa ra được ý kiến nào mangtính kiến thiết.

“Bệ hạ minh giám, lão thần đang suy nghĩ vấn đề này, sẽ nhanh chóng có lờigiải cho bệ hạ...” Hình Văn Danh cúi đầu cứ vâng vâng dạ da suốt.

Hoa Hạ đại đế nhíu mày nói: “Vậy ngươi nói cho ta biết kế hoạch của ngươixem?”

Hình Văn Danh ngẩng đầu tâu: “Lão thần nghĩ rằng, kỳ thật lời của Trương CácLão không phải là không có lý, có lẽ Hộ Bộ thật sự phải có sự thay máu toàndiện, cần phải có người trẻ tuổi tài cao... Bất quá Lưu Phong người này khôngthích hợp lắm.”

“Hình đại nhân, rốt cuộc là ngươi sợ cái gì? Vì sao cứ một mực ngăn cản LưuPhong tiến kinh”. Trương Các Lão cười lạnh.

Hình Văn Danh biến sắc, căm hận liếc nhìn Trương Tử Ngưu.

“Các Lão, cứ nghe Hình đại nhân nói tiếp đã.” Hoa Hạ đại đế có chút tức giận,hắn vẫn muốn xem Hình Văn Danh có thể nói ra được đạo lý gì.

“Lão thần nghĩ rằng Lưu Phong cũng có điểm tốt đáng nhớ, việc hắn nghĩ ra tânthức nội y kia thực sự là táo bạo và mới mẻ, có thể xem là nhân tài, thần nghĩrằng, Lưu Phong về mặt thiết kế và chế tạo đúng là tài giỏi, là công tượng(thợ thủ công) tài ba, người này rất đáng được trọng dụng, không bằng trướctiên để cho hắn phát huy sở trường của mình tại Công Bộ trước. Cứ để cho hắnhọc hỏi kinh nghiệm tu dưỡng tâm tính, cũng là điều tốt, tự xây dựng uy tín,người trẻ tuổi còn nông nổi và nóng vội. Để cho hắn đến Công Bộ làm việc chothoải mái thời gian đầu, sau này có cơ hội sẽ điều sang Hộ Bộ cũng không muộna...”

Trương Các Lão hừ khẽ, lão già này nói một hồi thật ra là một chủ ý, Hộ Bộ củangươi đều là phe cánh của Hoàng Thái Tôn, ngươi không muốn người khác tiến vàonhưng lại đẩy sang Công Bộ do Yến vương nắm giữ.

Hoa Hạ đại đế đang cân nhắc, lão già này đúng là chưa thầy quan tài chưa đổlệ, mình đã nói rõ ràng, hắn còn muốn đẩy Lưu Phong ra xa, nghĩ tới đây hắnnhất thời động nộ quát lên một tiếng: “Hình Văn Danh, ngươi nghĩ ý kiến củangươi như thế nào?”

Hình Văn Danh ngập ngừng nói: “Lão thần làm mọi việc hoàn toàn là quan tâm tớiLưu Phong mà thôi”.

“Nhưng mà ngươi không có quan tâm tới đất nước tới triều đình”. Hoa Hạ đại đếbực mình, vung tay lên nói: “Chuyện về Lưu Phong trẫm sẽ tự xử lý, hôm nay tảotriều đến đây thôi, bãi triều”.

Bá quan văn võ nhìn nhau, bọn họ đều rõ ràng cả, việc Lưu Phong tiến vào Bộ Hộlà chuyện không tránh khỏi. Bởi vậy có thể thấy được Hoa Hạ đại đế lần nàythật sự điều tra tỉ mỉ Hộ Bộ. Thậm chí ngay cả Hoàng thương cũng điều tra. Cóngười còn lớn mật đoán Đông cung có thể sẽ thất thế.

Người trong phe cánh của Hoàng Thái Tôn đều buồn bã đi ra khỏi đại điện, cònquan viên bên Yến Vương đương nhiên là cao hứng không thôi. Bất quá một sốquan viên nghĩ từ thái độ của bệ hạ có thể nhìn ra một cái gì đó, Bệ hạ đơngiản chỉ là”Đối sự bất đối nhân-quan tâm tới sự việc chứ không để ý tới conngười”. Điều tra Hộ Bộ ngay lập tức vị tất Hoàng Thái Tôn sẽ mất đi sự sủng áicủa bệ hạ.

Tranh luận vài ngày về rồi cuối cùng cũng kết thúc bằng một câu nói của Hoa Hạđại đế, bất quá thánh chỉ chưa ban ra Lưu Phong giờ phút này còn chưa biết.Nhưng dù để hắn biết cũng chưa chắc hắn đã cao hứng, Ngoại lang Hộ Bộ bất quáchỉ là chức quan bé hàm ngũ phẩm, cũng chỉ ngang bằng Tuần sát sứ Cẩm Y vệ,hoàn toàn chỉ là có một không gian mới. Đương nhiên không loại trừ Hoa Hạ đạiđế có thể để cho hắn kiêm luôn cả hai chức. Dù sao chức vụ của Lưu Phong ở CẩmY vệ cũng chỉ là trên danh nghĩa, đừng nhìn vào chức vụ cao mà lầm, bất kể sựviệc nào hắn cũng không thể xen vào. Lưu Phong chỉ thuần túy là loại ăn khôngngồi rồi mà nhận lương thôi.

Hôm nay Trương Mỹ Nhân tự mình đến thăm Lưu Phong, từ khi hắn chuyển đi, thìđây là lần đâu tiên nàng tới Di Hồng Viện.

Trương Mỹ Nhân tới đúng lúc Lưu Phong đang xếp đặt phòng tắm hơi cho Di HồngViện, dưới sự cổ động của Lưu Phong, Trương Mỹ Nhân không nén nổi lòng hiếukì, đích thân tới thử nghiệm một phen. Sau nửa canh giờ, cảm giác thoải mái vôcùng, sau khi đi ra cũng muốn bảo Lưu Phong xây dựng một phòng tắm hơi tạiPhượng Viên.

“Di nương yên tâm, qua vài ngày nữa ta sẽ dẫn người đến xếp đặt cho người”.Lưu Phong cười hắc hắc, nói: “Di nương, người đã thử phòng mát xa xông hơi củata, nhưng còn có nghi thức nữa, không biết người có muốn thử không”. Lưu Phongphát huy tất cả mưu mẹo, hắn muốn để cho Trương Mỹ Nhân hưởng thụ hết mọi sựthoải mái từ mát xa, rồi sau đó nhân cơ hội rình mò xem đậu hũ, chiếm chúttiện nghi. Nếu có cơ hội Lưu Phong thậm chí còn muốn đùa giỡn nữ nhân này.

Trương Mỹ Nhân hiếu kỳ nói: “Còn có nghi thức nào nữa sao?”

“Xoa bóp bàn chân” Lưu Phong giải thích: “Bàn chân cùng với kinh mạch, tạngphủ toàn thân có quan hệ mật thiết, gánh đỡ toàn bộ sức nặng thân thể, bởi vậyngười xưa còn gọi đây là ‘trái tim thứ hai’. Kích thích huyệt đạo bàn chân cóthể điều chỉnh công năng toàn thân, trị liệu các bệnh về tạng phủ. Trong cơthể mỗi người đều có các dây thần kinh có quan hệ đặc thù với các tổ chức khíquan, nội tạng. Cho nên việc xoa bóp có thể làm lưu thông khí huyết, cườngthân kiện thể... hơn nữa mấy ngày hôm nay ta còn nghiên cứu ra một loại phươngpháp xoa bóp mới, có thể làm kích thích tu vi thăng tiến.

Trương Mỹ Nhân nghe vậy, thầm kinh ngạc, mặc dù Lưu Phong dùng nhiều từ ngữrất lạ, nhưng nàng cơ bản vẫn hiểu được ý tứ của hắn. Nhất là câu nói cuốicùng kia, làm kích thích tu vi thăng tiến, điều này đối với nàng mà nói có sứchấp dẫn rất lớn. Phải biết rằng tu vi của Trương Mỹ Nhân mấy năm gần đây bịđình trệ không hề thăng tiến.

“Phong nhi, những lời ngươi nói là sự thật?” Trương Mỹ Nhân bán tín bán nghihỏi.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...