Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hi Du Hoa Tùng

Chương 252



“Các vị thái thái, tiểu thư, Tât cả hôm nay đều khỏe chứ? Hôm nay đúng là mộtngày tốt lành. Hôm nay ta rất cao hứng. Nói thật ra, tất cả các vị nữ bằng hữuđều thích mình trở nên xinh đẹp, đều là theo đuổi sự khỏe mạnh, xinh đẹp vàthông minh... mọi người cũng đều biết, Đại An Phân chúng ta có một nguyên tắc,chính là quan tâm đến sự xinh đẹp và khỏe mạnh của các nữ bằng hữu... có thểnói, các vị nữ bằng hữu chọn Đại An Phân chúng ta cũng có nghĩa là đã lựa chọnsự xinh đẹp và khỏe mạnh...” Lưu Phong cảm thấy thỏai mái, cũng bất kể nhữngnữnhân cổ đại này nghe không hiểu câu nào. Đông một câu, Tây một câu, đã nóihết thời gian một nén hương.

Sau khi bài diễn giải chấm dứt, theo sựan bài của Lưu Phong, bắt đầu tiến hànhtrả lời thắc mắc.

Trong sân, các nữ nhân hào khí nhiệt liệt, không ngừng đưa ra các thắc mắc,Lưu Phong đều nhất nhất cẩn thận trả lời.

Một số nữ tử thanh lâu lớn mật, thậm chí đưa ra yêu cầu nhờ Lưu Phong mặc tânnội y dùm họ. Đối với yêu cầu như vậy, Lưu Phong rất có phong độ, nhất nhấtđều đáp ứng. Hơn nữa bản thân vì các nàng thắt từng nút áo ngực cho họ, vốn dĩLưu Phong muốn giúp tới nơi tới chốn, giúp mặc nội khố dùm các nữ tử này,nhưng Thanh Âm đã lên tiếng nhắc nhở, khiến Lưu Phong không thể tiếp tục mắcsai lầm nữa. J

Trong suốt buổi đại hội, dưới sự chỉ dẫn của Lưu Phong, đã đạt được thành côngvô cùng mỹ mãn.

Sự thật chứng minh, nữ tử cổ đại theo đuổi sự xinh đẹp khỏe mạnh có phần cònhơn cả nữ tử hiện đại. Tại hiện trường, cơ hồ tất cả nữ nhân đều muốn mua chomình tân nội y xa hoa đắt tiền. Một số quý phụ thậm chí mỗi người còn muanhững hơn mười kiện.

Đối mặt với thành công rực rỡ, tất cả nhân viên của Thiên Thượng Nhân Gian đềucảm thấy cao hứng. Đều hướng Lưu Phong nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ như hắn làmột thiên thần vậy...

Hôm nay xúc tiến đại hội quảng cáo, bán sản phẩm thành công, cũng có nghĩa làtiền thưởng của bọn họ trong tháng này được đảm bảo.

Đại hội bán hàng chấm dứt vài ngày sau đó, đơn đặt hàng tân thức nội y chấtcao như núi. Tất nhiên đây chỉ là đơn đặt hàng, tuy nhiên có thể coi là thànhquả của đại hội bán hàng.

Sự thật chứng minh, sách lược của Lưu Phong là hoàn toàn chính xác. Thị trườngtân nội y quả thật rất lớn, đã từng bước tiến tới kỳ vọng của Lưu Phong làphát triển ở Kinh Đô.

Dưới sự hướng dẫn phục vụ dành cho giới cao cấp, tôn quý của Lưu Phong, lợinhuận của Thiên Thượng Nhân Gian ngày càng cao. Đang tiến tới một tầm cao mới.

Trong phút chốc, hơn hai mươi ngày ngày đã trôi qua.

Hôm nay, Vương Bảo Nhi cao hứng chạy tới báo tin cho Lưu Phong, vừa thấy từ xađã hô lên: “Đại ca, đã xong rồi, đã xong rồi...”

Lưu Phong tưởng rắng hắn đã được cưới Thanh Âm, thầm mắng tên gia hỏa này, chỉlà dẫn dụ nữ nhân lên giường, có gì mà cao hứng thế.

“Đại ca, Di Hồng Viện, Tân Di Hồng Viện của người ta đã cho tiến hành tu sửaxong, đại tẩu rất nóng lòng cả nửa ngày nay, người bây giờ cùng ta đi xemsao.” Vương Bảo Nhi chạy tới, thở gấp nói.

Lưu Phong hơi kinh hãi, hiệu quả làm việc của Vương Bảo Nhi quả thật xuất sắc,chỉ hơn hai mươi ngày mà có thể tìm được địa phương tốt, còn hoàn thành tu sửatheo yêu cầu của hắn. Thật sự là quá cao hứng.

“Làm tốt lắm.” Lưu Phong vỗ vỗ vai Vương Bảo Nhi nói: “Dẫn ta đi xem nào.”

Tân Di Hồng Viện kỳ thật cách Phượng Viên không xa, nơi này vốn là dinh thựcủa một quan viên. Cũng không biết Vương Bảo Nhi dùng thủ đoạn gì, bỏ ra mườihai vạn lượng bạc mua cả dinh thự này.

Ở từ rất xa, Lưu Phong đã có thể thấy ba chữ vàng rất to ở cửa vào: “Di HồngViện.”

“Đại ca, những chữ này là do Tề Thạch-thư pháp gia nổi tiếng đế quốc đích thânviết.” Vương Bảo Nhi đắc ý nói.

Lưu Phong mặc dù không hiểu gì về thư pháp, cũng có thể nhận ra bút pháp củangười này hữu lực, quả thật không có nhiều người có thể viết được. hai bên lốivào được đặt hai con sư tử bằng đá khí thế uy vũ. Bên cạnh mỗi con sư tử bằngđá là hai tên Cẩm Y Vệ thân hình lực lưỡng. Nhìn thấy Lưu Phong và Vương BảoNhi tới, bốn gã liền vội vàng cúi người hành lễ.

Đi vào đại môn Di Hồng Viện, Lưu Phong mới biết được Di Hồng Viện diện tíchthật lớn, nhìn xung quanh đều là cây cối um tùm. Theo hướng dẫn của Vương BảoNhi, một lúc sau có thể thấy một tiểu hồ trong xanh, xung quanh tiểu hồ phânbố mười tòa tiểu lâu tinh xảo, Lưu Phong cảm thấy mình như đang đứng trong mộtbức tranh sơn thủy xinh đẹp, nước xanh biêng biếc, hoa cỏ muôn màu, lầu cáctinh xảo, tất cả hoà quyện lại làm cho ánh mắt người xem không thể rời khỏi.

Xuyên qua một cây cầu bạch ngọc, Lưu Phong và Vương Bảo Nhi mới tiến tới mộttoà lầu các hai tầng. Lưu Phong âm thầm tán thưởng, cho dù tại kiếp trước mộtđịa phương như vậy cũng không nhiều lắm. Mình quả nhiên là có phúc khí.

Trong hoa viên trước mặt lầu các, Đóa Đóa đang dẫn vài tên nha hoàn cắt tỉahoa, dưới hoa cả thanh xuân càng phát ra những tia kiều diễm động lòng người.

Xuyên qua từng khóm hoa, hương thơm ngào ngạt làm say đắm lòng người.

“Đại ca, bên trong lầu các này đã được bố trí theo ý tứ của đại tẩu, sau nàysẽ là chỗ ở của các người.” Vương Bảo Nhi giới thiệu.

Lưu Phong đang định nói, nhưng lại không nghĩ là Ân Tố Tố đã tiến từ trong lầucác ra nghênh đón, khi đã đến gần thì bước chân chậm lại, làm cho cả ngườicăng thẳng.

Lưu Phong mỉm cười nói: “Tố Tố, có thích chỗ này trong Di Hồng Viện không?”

Ân Tố Tố trên mặt lộ ra một nụ cười thuần khiết, nhẹ giọng nói: “Thích. phuquân, thiếp đã chuẩn bị thức ăn cho người.”

Lưu Phong xoay người lại hướng Vương Bảo Nhi cười nói: “Vương huynh, khôngbằng ngươi cũng lưu lại dùng bữa cùng bọn ta.”

Vương Bảo Nhi mặc dù có chút ngu đần, nhưng với điểm ấy lại cơ trí hơn người,vội vàng chối từ: “Đại ca, đại tẩu, các người ăn đi, ta còn rất nhiều chuyện,vả lại ta cũng không đói.” Nói xong không đợi Lưu Phong phản ứng, vội vàngxoay người rời đi.

Theo Ân Tố Tố đi lên lầu hai, nhìn thức ăn tinh mỹ, Lưu Phong không khỏi cảmthấy kinh hãi: “Tố Tố, tất cả thức ăn là do nàng làm sao?”

Ân Tố Tố ngượng ngùng cười: “Phu quân, tất cả thức ăn đều do thiếp làm.”

“Ta còn tưởng nàng không hề biết nấu nướng.” Lưu Phong vui mừng cười cười. Nữnhân của mình đều nấu ăn ngon, mình thật sự là hạnh phúc mà.

Ân Tố Tố khuôn mặt bạch khiết liếc mắt nhìn Lưu Phong nói: “Thiếp biết nấunướng, nhưng là ngày thường người vẫn chưa có cơ hội thưởng thức.”

Nhìn vẻ mặt giận yêu của Ân Tố Tố, Lưu Phong trong tâm tràn ngập cảm giác ấmáp.

Ân Tố Tố ôn nhu nói: “Phu quân, Tố Tố nấu nướng không giỏi, hy vọng có thể làmvừa lòng người.”

Lưu Phong haha cười nói: “Sao lại vậy được? Tố Tố lão bà nấu ăn rất ngon, chỉnhìn thôi đã muốn ăn thật nhiều.” Nói xong liền gắp thức ăn, chỉ cảm thấy thứcăn thật tuyệt, có thể so sánh với tay nghề của Liễu Thanh Nghi, thật là nhìnkhông ra vị thiên kim tiểu thư này lại là một cao thủ nấu ăn.

Ân Tố Tố thấy bộ dáng thích thú khi ăn của Lưu Phong, thỉnh thoảng lại lộ ramột nụ cười hạnh phúc. Lưu Phong thật ra cũng không mười phần hiểu rõ Ân TốTố, với ảnh hưởng của phong kiến lễ giáo, nàng kỳ thật cái gì cũng biết, nấucơm, giặt giũ, may vá... tóm lại là tất cả những gì nữ nhân cần có.

Sau khi ăn xong, trời cũng đã tối, đèn đã được thắp, Lưu Phong kéo tay Ân TốTố nói: “Phu nhân, chúng ta trở về thôi. Bắt đầu từ ngày mai chúng ta sẽ trởlại chính thức ở tại đây.”

“Đêm nay chúng ta có thể ở đây, không cần phải trở về Phượng Viên.” Ân Tố Tốđỏ mặt, thấp giọng nói: “Thiếp mấy ngày nay cũng không dám lớn tiếng rên, đêmnay chúng ta lưu lại đây, thiếp có thể rên lớn, người có chịu không?”

“Đương nhiên là chịu rồi.” Lưu Phong trên mặt lộ ra tia tiếu ý, vội vàng nói:“Tố Tố, chúng ta sẽ không đi đâu hết.”

“Phu quân, người thật tốt.”. Ân Tố Tố đi tới, ôm lấy Lưu Phong từ phía sau,nhẹ giọng nói: “Phu quân, đêm nay nơi này là thế giới của hai ta.”

Khuôn mặt mỉm cười áp sát vào lưng của Lưu Phong.”Người...”

Mỗi lần nghe câu này. Lưu Phong đều có vẻ kích động, hắn đột nhiên xoay ngườilại, dùng sức ôm lấy Ân Tố Tố trong ***g ngực, môi không chút khách sáo hôntới làn môi anh đào ướt át của nàng.

Hai môi chạm nhau, Ân Tố Tố thân thể mềm mại chấn động, khuôn mặt mỉm cườimang theo hai nét ửng hồng, nhẹ nhàng khai mở để lưỡi của Lưu Phong tiến vàotrong miệng nàng.

Ân Tố Tố lông mi chợt động, đêm nay thật sự là thế giới mà hai người chờ mong,cũng tràn ngập kích tình.

Một lúc lâu, môi hai người mới tách rời, Ân Tố Tố mở cái miệng xinh xắn, thởnhẹ nhàng kiều mị nói: “Phu quân, chúng ta sẽ hưởng thụ trọn đêm nay, đượckhông?”

“Chỉ cần nàng nguyện ý, cho dù là làm mãi không ngừng ta cũng sẽ đáp ứngnàng...” Lưu Phong môi dán chặt vào trên tai của nữ nhân, hơi thở nóng hổi,làm cho nàng không kiềm chế được khuôn mặt đỏ bừng lên, thân thể khẽ run rẩy.

“Xú lão công, làm mãi không ngừng? người muốn giết chết ta sao?.” Ân Tố Tố hôhấp trở nên gấp gáp, nhũ phong không ngừng phập phồng theo hơi thở.

Lưu Phong thầm cười, loại chuyện này, nếu làm mãi không ngừng thì nam nhân làngười chết đấu tiên.

Trút bỏ ngoại y của Ân Tố Tố, ngón trỏ của Lưu Phong nhẹ nhàng dọc theo nhũphong trước ngực nàng vuốt ve, hai tay khe khẽ xoa xoa cặp nhũ phong trong áongực màu trắng của nàng.

Tố Tố dưới sự vuốt ve của Lưu Phong, hạ thể đã cảm thấy bay bổng, trước ngựccảm giác tê tê truyền đến.

“Phu quân, chúng ta lên giường đi” Mặc dù Ân Tố Tố lớn mật nhưng cũng chưa tớimức làm tình trên mặt đất.

Lưu Phong cười hắc hắc bế Ân Tố Tố tiến tới giường.

Ân Tố Tố giúp Lưu Phong cởi bỏ áo ngoài, sau đó không ngần ngại trút bỏ nộikhố của Lưu Phong, đưa tay nắm lấy tiểu đệ đệ nóng bỏng của Lưu Phong.

Lưu Phong cũng không chịu yếu thế, liền cởi bỏ nội y trắng tinh của Ân Tố Tố,thân thể trong suốt hoàn mỹ của nàng hoàn toàn hiện ra trườc mắt hắn.

Nhục bổng bên dưới của Lưu Phong dưới sự kích thích của bàn tay nhỏ nhắn xinhxắn của Tố Tố huyết mạch đã bành trướng, thậm chí còn chảy ra một ít nướcnhờn...

Chịu không được dục hỏa hành hạ, Lưu Phong một tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn củaTố Tố, từ trên trán của nàng hôn dần dần xuống.

Tố Tố thân thể mềm mại, bị Lưu Phong kích thích mãnh liệt, không nhịn đượctrong miệng phát ra những tiếng rên nho nhỏ, khuôn mặt lộ ra vẻ kiều mị độnglòng người.

“Phu quân, ta muốn rên rỉ lớn tiếng cho người nghe.” Có lẽ do biết Lưu Phongbị kích thích mạnh bởi tiếng rên rỉ, nên mỗi lần hai người mây mưa, Ân Tố Tốcũng không nhịn phát ra những tiếng rên rỉ lớn.

“Tố Tố, rên đi...” Nghe tiếng rên rỉ của nữ nhân là sự kích thích lớn nhất đốivới Lưu Phong.

Ân Tố Tố hai môi khép chặt, khuôn mặt đỏ bừng, một tiếng rên rỉ kiều mị phátra từ miệng nàng kích thích trực tiếp vào thần kinh của Lưu Phong.

Cuối cùng, hai người cũng không thể nhịn được lửa dục hành hạ, hai thân thểxích lõa gắt gao dung hợp cùng một chỗ.

Rời khỏi lầu các thì lúc này mặt trời đã lên cao ba sào, Ân Tồ Tố vẻ mặt hồngnhuận, tay nắm tay Lưu Phong, khuôn mặt lộ ra bộ dạng hạnh phúc rạng ngời.

“Phu quân, người đi chậm chút đi, thiếp theo không kịp...” Ân Tố Tố kiều mịliếc mắt nhìn Lưu Phong một cái nhẹ giọng nói: “Sắc lang lão công, người cũngthật là xấu, không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết, làm thiếp thân thể rãrời.”

Lưu Phong ah ah cười nói: “Tố Tố, thật là oan uổng cho ta mà, ngẫm kĩ lại đi,tối hôm qua là chính nàng đòi mà, thiếu chút nữa người chết đã là ta rồi.”

Ân Tố Tố đôi mắt đẹp ẩn hiện xuân tình, không khỏi nhớ tới khoảng thời giantối hôm qua, lớn tiếng rên rỉ, quả nhiên thật sự sảng khoái.

“Không thèm, cùng đại sắc lang ngươi nói chuyện, chúng ta nhanh lên đi báo choThanh Nghi tỷ tỷ để các nàng chuyển đến chỗ mới.” Ân Tố Tố sợ Lưu Phong lạigiễu cợt mình, liền nhanh chân rời khỏi.

Lưu Phong lạnh nhạt nói: “Nào, chúng ta cùng nhanh lên thôi.”

Hai người chạy tới Phượng Viên thông báo cho Liễu Thanh Nghi và Bạch Vũ biết.Liễu Thanh Nghi và Tiểu Linh Nhi rất là hưng phấn, bọn họ và Lưu Phong cóchung một cảm giác, Phượng Viên tuy tốt nhưng lại không thuộc về mình. Bây giờCông tử gia đã có nhà mới, cũng như hai mẹ con nàng có nhà mới. Một lớn mộtnhỏ rất là vui vẻ, trước sau thu xếp đồ đạc để chuyển đi.

Bạch Vũ mang dáng vẻ ưu tư, nàng ở Phượng Viên vốn là do ca ca nàng phó thác,hôm nay thoáng một cái đã trải qua một khoảng thời gian dài. Bạch gia kinhdoanh cũng ngày càng tốt đẹp, Bạch Vũ có chút lo lắng, vạn nhất Ân Tố Tố khôngcho mình chuyển đến nhà mới, nàng nên làm cái gì bây giờ.

Nói thật ra, Bạch gia sinh ý tốt đẹp trở lại. Thứ nhất là bởi vì nàng khổ tâmkinh doanh. Thứ hai, là do thấy được hậu thuẫn của nàng mà không ai dám dínhvào.

Vạn nhất sau này nếu thoát ly khỏi Lưu Phong, Bạch Vũ thật sự có chút lo lắng,Lưu Phong sẽ không tiếp tục tương trợ Bạch gia nữa.

“Quên đi, quản nhiều quá làm gì? đại ca chính là người hầu cho Bạch gia ta,chủ ở nhà người hầu, sao gia đình người hầu có thể đuổi chủ?” Bạch Vũ độtnhiên nhớ tới bản hợp đồng với Lưu Phong, tâm tình đột nhiên cảm thấy sảngkhoái hẳn lên.

Nàng quyết định nếu Ân Tố Tố làm khó dễ mình, nàng sẽ đem hợp đồng này ra đểnói chuyện.

Lưu Phong và Ân Tố Tố sau khi đã thông báo cho Bạch Vũ và Liễu Thanh Nghi,liền đi tìm Vương Bảo Nhi cùng tiến vào”nhân tài thị tràng” (giống như chợngười đó. hehe), tiến hành tuyển gia đinh, nha hoàn.

Chuyển đến nhà mới, Lưu Phong có một nguyên tắc, tất cả đều phải bắt đầu lạitừ đầu. Mặc dù Trương Mỹ Nhân tỏ vẻ nguyện ý cung cấp gia đinh, nha hoàn choLưu Phong. Nhưng là hắn trước sau đều từ chối. Hắn muốn bồi dưỡng một nhómngười hết lòng trung thành với hắn. Vì thế, Ân Tố Tố đưa ra chủ ý đến thịtràng để tuyển dụng.

Lưu Phong chính là lần đầu tiên biết Hoa Hạ đế quốc từ xưa đã tồn tại việcbuôn bán nô lệ. So với thời cổ đại Trung Quốc thì không có sai biệt lắm. Nhìnvào một vài phương diện, Hoa Hạ đế quốc thậm chí còn có một số chế độ xã hộiđặc biệt dành cho nô lệ như thời cổ đại Trung Quốc.

“Phu quân, người xem những ngừơi này có thể tuyển làm gia đinh được không?” ÂnTố Tố chỉ vào một đám người lực lưỡng nhưng ánh mắt có chút ngưng trệ hỏi.

“Ta xem bọn họ chỉ có thể làm lao động khổ sai.” Lưu Phong nhún nhún vai cườinói: “Ta chọn gia đinh phải là người có ý nghĩ thông minh, cốt cách thanh tân,là những người trẻ tuổi.”

Ân Tố Tố nhẹ nhàng, khe khẽ cười nói: “Người tuyển gia đinh mà giống như là võlâm sư phụ tuyển đồ đệ vậy.”

Lưu Phong hắc hắc cười, thân thể áp vào người Ân Tố Tố, hihi cười nói: “khôngsai, đúng vậy, gia đinh của Di Hồng Viện, chính là muốn tuyển người có tố chấtnhư võ lâm đệ tử... không, phải là tố chất của tu chân đệ tử.”

Ân Tố Tố đầu tiên là sửng sốt, một lúc sau gật đầu nói: “Phu quân, ta hiểuđược chàng, chàng chính là muốn...”

“Có một số việc biết là được rồi, không nên nói ra.” Lưu Phong cắt lời Ân TốTố.

“Đại ca, đại tẩu, các ngừơi lại đây một chút, nơi đây có một đám người ta nghĩsẽ phù hợp, các người đến xem thử.” Theo chỉ dẫn của Vương Bảo Nhi, ba ngườitiến đến trước một cái ***g, bên trong có mười mấy tên ước chừng mười lăm,mười sáu tuổi. Bọn họ mỗi người đều có cốt cách đặc biệt. Thấy ba người LưuPhong đi qua, bọn họ không giống như những nô đãi khác sinh ra sự sợ hãi.

“Nói ta nghe, những nô lệ này lai lịch như thế nào?” Lưu Phong tựa hồ coitrọng những nô đãi này.

Vương Bảo Nhi nhanh chóng gọi lão bản lại hỏi.

Nguyên lại những nô lệ này đều là con cái của các quan nhân phạm tử tội, theolời lão bản, những đứa nhỏ này là hắn mua từ trong tay của một vị quan lớn đếquốc. Chính vì lúc đầu bỏ ra khá nhiều ngân lương, nên giá bán các nô lệ nàykhá cao.

Hắn đã bày bán những người này hai năm nay, nhưng đến

một người cũng chưa bán được.

Lưu Phong hỏi giá, lập tức đồng ý mua.

Lão bản biết được thân phận của Lưu Phong có chút sợ hãi, thậm chí chủ động hạgiá còn một nửa: “Tước gia, người có thể để ý đến việc buôn bán của tiểu nhân,đã là vinh hạnh rất lớn cho tiểu nhân, người chỉ cần trả ta một nửa giá làđược rồi.”

Lưu Phong khẽ cười nói: ‘ không cần, ta cho rằng mỗi người giá hai trăm lượngrất là xứng đáng, sau này nếu có nhân tài như vậy, ngươi có thể trực tiếpthông báo cho Vương Thiên hộ, ta sẽ mua hết.”

Lão bản thoáng nhìn Ân Tồ Tố, thấp giọng nói: “Tước gia, người có muốn nữ nôcủa quan gia trước kia không?” nói xong lộ ra một nụ cười mập mờ. Lão bản hiểnnhiên biết Lưu Phong là một sắc lang, vẻ mặt mập mờ không cần nói cũng biết.

Lưu Phong không nghĩ vậy, lạnh nhạt nói: “Ta bất kể là con cái quan nhân haylà thường dân, chủ yếu là thông minh lanh lợi, ngươi cứ thế mà tìm cho ta.”

Lão bản vội vàng nói: “Tước gia, người yên tâm, nếu có hàng thựơng đẳng, talập tức thông báo cho qúy phủ biết.”

Lưu Phong gật đầu nói: “Nhớ kỹ, ta muốn tuyển người có ý nghĩ thông minh, thânthủ nhanh nhẹn, tuổi không quá mười tám.” Lưu Phong nghĩ nếu tuổi tác nô lệquá lớn sẽ khó chỉ bảo, không thể đào tạo thành người trung thành.

“Được rồi...” Lão bản thoáng do dự một chút nói: “Tước gia, trên lầu ta còn cómột thựơng phẩm, không biết người có nguyện ý xem qua một chút?”

“Thật không?” Lưu Phong nghe lão bản nói, hứng thú hỏi: “người ngươi nói nhưthế nào?”

“Tước gia, người nọ đã gần ba mươi tuổi, tuy nhiên thân thủ hắn thập phầnnhanh nhẹn. Có một lần hắn chạy trốn, ta phái người đuổi theo, chỉ chốc láthắn đã giết hết mười hai ngừơi của ta. Hơn nữa, sinh mệnh của hắn cũng rấtmạnh, vốn để trừng phạt hắn chạy trốn, ta đã cho hắn nhịn đói mười ngày, nhưnghắn vẫn sống tốt...”

“Được rồi, ngươi trực tiếp dẫn ta đi xem, ta muốn thấy người đó.” Tuy tuổi lớnmột chút, nhưng theo miêu tả của Lão bản, hắn đích thị là một người thực lựctốt.

“không thành vấn đề, xin mời Tước gia, phu nhân cùng với vị đại nhân này cùngta lên lầu.” Lão bản nói xong liền dẫn ba người đi lên lầu theo cầu thang bêncạnh.

Đi vào một gian phòng làm bằng đá tinh cương, Lão bản mời ba người ngồi xuống,sau đó đi đến ban công trước bàn, lấy tay ấn lên một cái nút màu đỏ, một cái***g bằng thép từ dưới nền trồi lên. Sau đó, một trận tiếng gầm gừ mạnh mẽtruyền đến: “hỗn đản, mau thả ta ra, nếu không ta thoát ra được sẽ giết cả nhàngươi, bắt lão bà của ngươi sinh con cho ta... hahaha... haha...”

Ân Tố Tố nhìn nam tử trước mặt, sắc mặt không thay đổi hỏi: “Là hắn? ’

Lão bản vội vàng gật đầu nói: “Phu nhân, chính là hắn.”

Lưu phong ánh mắt nhìn nam nhân trước mặt, chỉ thấy thân thể hắn xích lõa, dacó màu đồng, hạ thân được che đậy bằng một miếng vải bố nhỏ, râu và tóc tựa hồđã lâu không được cắt tỉa, rất dài và rối, thân thể dơ dáy như đã rất lâu chưatắm, đến gần vài bước là có thể ngửi được mùi xú uế.

“Ngươi là ai? Ngươi sẽ mua ta sao?” người nọ ánh mắt chuyển hướng sang LưuPhong, tựa hồ có chút chờ mong, hy vọng Lưu Phong có thể dẫn hắn rời khỏi chỗnày.

“Ngươi rất muốn rời khỏi chỗ này đúng không?” Lưu Phong cười lạnh một tiếngnói: “Ta có thể mang ngươi rời đi, nhưng ngươi phải chứng minh cho ta xemngươi có tư cách để ta mua ngươi hay không.”

“Tư cách?” người nọ cười một tiếng nói: “những người như ngươi, ta một hơi cóthể giết cả trăm người. cái này có thể coi là tư cách không?”

“Thật không?” Lưu Phong khẽ cười một tiếng, đi lên phía trước vài bước nói:“Ta phải thử coi sao, coi ngươi có bản lãnh thế nào.”

Lão bản thấy thế, trong tâm sợ hãi, tiến lên ngăn cản Lưu Phong: “Tước gia,hắn là người điên, người không thể tiếp tục tiến lên phía trước, mau dừng lại,dừng lại...”

“Không sao, hắn không thể gây thương tổn cho ta đâu” Lưu Phong khẽ cười mộttiếng, ý nói Vương Bảo Nhi kéo Lão bản lại.

Sau khi Lưu Phong tiến lại gần ***g thép, người nọ trong mắt nhất thời lộ rasát khí, chợt quát một tiếng, đập phá ***g thép tấn công Lưu Phong. Lão bảnthấy thế cảm thấy hối hận, mình vốn không nên dẫn Tước gia lên lầu. Một nô lệthì không tính làm gì, nhưng nếu là Lưu Phong bị tên nô lệ này đả thương, hắnsẽ gặp phiền phức lớn, nói không chứng có thể vì vậy mà chết.

Ân Tố Tố cũng có chút lo lắng, vội vàng lên tiếng nhắc nhở để Vương Bảo Nhi đitiếp cứu.

Vương Bảo Nhi không nghĩ vậy, hắc hắc cười nói: “Đại tẩu, người yên tâm đi,đại ca không có việc gì đâu.” Đại ca là ai chứ, chính là nhân vật thần tiên,không thể bị một tên dã nhân bình thường đả thương.”

Ngay lúc này, hiện trường vang lên một tiếng nổ mạnh, Lưu Phong đột nhiên luitrở về sau, đồng thời người nọ cũng kêu lên thảm thiết, té lên mặt đất.

Lưu Phong trừng mắt nhìn người nọ quát: “Nói cho ta biết, ngươi vì sao trongngười lại có khí tức Hắc Ám?”

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...