Hi Du Hoa Tùng
Một thanh âm kỳ diệu, không khỏi làm cho trong lòng Lưu Phong rung động.
Hướng theo âm thanh vọng ra, Lưu Phong lập tức nhìn về phía cuối phòng cạnhtường, thấy một chiếc giường lớn bị che phủ bởi chiếc rèm lụa màu phấn hồng,không thể nhìn rõ, nhất thời làm thần trì không thể ổn định.
Nghê Thường tú lệ kiều diễm, mặc một chiếc quần dài màu hồng, nằm nghiêng trênchiếc giường lớn, đôi mắt đẹp nhìn Lưu Phong đi tới, má phấn trở nên lấp lánh,hiện ra thần sắc hạnh phúc.
Lưu Phong có chút tâm động, đi tới trước giường, trong mắt không khỏi bừngsáng, một mỹ nhân yêu kiều, quyến rũ nằm nghiêng trên giường, toát ra mộtphong tư ung dung, thanh nhã, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ đầy mơ mộng làmngười khác thấy e thẹn, mi như xuân sơn, đôi mắt mông lung, kiều mỵ động lòngngười, đích thực là một vưu vật tuyệt thế khuynh quốc khuynh thành. Nếu khôngphải e ngại danh phận thầy trò, Lưu Phong thậm chí muốn cúi xuống, âu yếm vuốtve.
Nghê Thường cười quyến rũ, mị nhãn khêu gợi, ôn nhu nói: “Phong nhi ngồi đi.Vốn muốn cùng Nhị sư tôn ngươi cùng đi tìm ngươi nói chuyện, ai ngờ tối hômqua ta tu luyện có chút vấn đề, hôm nay hơi nặng đầu, cho nên mới gọi ngươiđến phòng một chuyến.”
Lưu Phong sắc mặt đại biến, vội vàng hỏi: “Tam sư tôn, thân thể của ngườikhông có việc gì chứ?”
Nghê Thường khẽ cười một tiếng, nói: “Nhìn ngươi lo âu kìa, chỉ là một chút sơsuất nhỏ, sáng nay đã cho hai vị sư tôn ngươi đã xem qua, không có gì ái ngại.Hôm nay nghỉ ngơi một ngày, ngày mai là vô sự thôi. Lại đây ngồi xuống đi?”
Lưu Phong lúc này mới đi tới ngồi xuống bên giường, xoay người lại, con mắtcủa hắn không tự chủ được dò xét trên thân hình xinh đẹp của Nghê Thường, nhẹgiọng nói: “Tam sư tôn, không thể lưu thêm vài ngày nữa sao?”
Nghê Thường mơ mộng mở to đôi mắt, nhãn tình trong suốt nhìn Lưu Phong, nhẹgiọng nói: “Sư tôn cũng muốn ở lại thêm vài ngày, bất quá Đại sư tôn ngươigiục về ngay, sáng mai ta và Nhị sư tôn ngươi phải trở về. Chúng ta không ởđây, ngươi nhất định phải tự chiếu cố bản thân mình, còn chúng ta đã nói vớiTứ sư tôn ngươi rồi, sau này nàng sẽ đối với ngươi tốt một chút...
Cảm nhận được sự ân cần từ trong con mắt của Nghê Thường, Lưu Phong trong lòngrun lên, cười tươi, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười như ánh sáng mặt trời: “Tamsư tôn, cám ơn người, cám ơn người đã quan tâm đến ta như vậy.”
Nghê Thường liền ngồi dậy, theo sự chuyển động của thân thể mềm mại, nhữngđường cong uốn lượn hiển hiện càng kích thích mãnh liệt, làm Lưu Phong tim đậpdữ dội.
Một cơn gió nhè nhẹ mang theo một cỗ u hương say lòng người, thấy Lưu Phongsay mê nhìn mình, Nghê Thường đột nhiên trở nên nghiêm túc, lẳng lặng nhìn LưuPhong, nói: “Phong nhi, nghe nói ngươi và Thái tử phi, Hoàng thái tôn căm thùnhau? Người hẳn là biết Phiêu Hương cốc chúng ta có quan hệ với Đông Cungchứ.”
Lưu Phong thu hồi nụ cười, nghiêm chỉnh nói: “Tam sư tôn, ngươi trước tiênđừng lo lắng, trước hết nghe ta nói, ta và nữ nhân Đông cung quả thật có chútxích mích, nhưng chuyện do hắn làm ra như vậy, hắn muốn xâm chiếm Thiên ThươngNhân Gian của ta. Hơn nữa, nàng đã nhiều lần phái người ám sát ta, nếu khôngphải ta nhờ tới Hạo Thiên kiếm, nói không chừng sớm đã chết.”
Nghê Thường nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tú lệ kiều diễm trở nên lạnh lùng,đôi mắt đẹp nhìn hắn, ôn nhu nói: “Phong nhi, là ta không tốt, không nên khôngcó tìm hiểu chân tướng rõ ràng mọi việc đã vội trách cứ ngươi. Nếu là như vậy,nữ nhân kia cũng thật quá đáng, yên tâm, có Đại sư tôn ngươi, ta và Nhị sư tônngươi ở đây sẽ làm chủ cho ngươi.”
Lưu Phong ngưng thị nhìn chằm chằm mắt Nghê Thường, do dự một chút, nói: “Tamsư tôn, ngươi thật sự tin tưởng Hoàng thái tôn sẽ bảo vệ Phiêu Hương cốc bìnhyên vô sự sao?”
Nghê Thường sắc mặt khẻ biến: “Phong nhi, sao ngươi lại nói những lời vô nghĩavậy.”
“Tam sư tôn, hãy tin ta, ta tuyệt đối không có nói bậy bạ, Hoàng thái tôn vịtất đã là Chân long thiên tử... Ta...” Lưu Phong dưới tình thế cấp bách, thiếuchút nữa đã nói ra chân tướng sự việc.
Nghê Thường nhẹ giọng nói: “Phong nhi, ta nhớ lúc đầu tại Vân Mộng trạch,ngươi cũng nói với ta như vậy. Ngươi có thể nói cho ta biết, rốt cuộc tại saokhông? Ngươi dựa vào cái gì nói như vậy? Căn cứ vào cái gì?”
Lưu Phong run sợ một chút, cũng không biết nên nói như thế nào. Hắn có lý do,nhưng là không thể nói rõ. Thứ nhất, hắn là căn cứ Hoa Hạ đế quốc và lịch sửcủa vương triều Đại Minh nên kết luận là tương tự nhau. Thứ hai, hắn nhất địnhlà muốn lật đổ Hoàng thái tôn. Nhưng hai nguyên nhân này, một điều cũng khôngcó thể nói ra. Ít nhất, không phải là thời điểm này.
“Tam sư tôn, người hãy nghe ta nói, mặc dù ta bây giờ cũng không thể nói rõnguyên nhân gì, nhưng sớm muộn chuyện cũng phát triển theo hướng ta tiên đoán,bây giờ Hoàng thái tôn tuyệt đối không phải Chân long thiên tử. Ta hy vọng Tamsư tôn có thể thuyết phục Đại sư tôn thay đổi sách lược Phiêu Hương cốc củachúng ta. Trước mắt tạm thời không nên manh động, đợi khi mọi chuyện sáng tỏsẽ quyết định...” Lưu Phong thật sự không hy vọng tương lai mình và sư môn làđịch.
Nghê Thường cau mày, cắt đứt lời Lưu Phong nói: “Phong nhi, ngươi nói nhữnglời này, người khác khẳng định sẽ không tin tưởng, nhưng sư tôn tin tưởngngươi. Bất quá ta phải nói cho ngươi biết, Đại sư tôn ngươi sẽ không thay ýđịnh, ngay cả khi Hoàng thái tôn không phải chân mệnh thiên tử, nàng cũng sẽkhông từ bỏ việc ủng hộ Đông cung.”
“Tại sao?” Lưu Phong lo lắng hỏi.
“Nguyên ủy trong đó ta mặc dù biết nhưng là ta cũng không có thể nói chongươi, đây là điều cấm kỵ của Đại tỷ.” Nghê Thường nói.
“Tam sư tôn, ta hỏi người, nếu có một ngày, vạn nhất ta và Hoàng thái tôn thếnhư nước với lửa, ngươi sẽ làm sao?” Trước mặt Nghê Thường, Lưu Phong hỏi trựctiếp.
Nghê Thường nghe vậy, mỹ mâu hiện lên một tia sáng kỳ dị, trên khuôn mặt xinhđẹp tuyệt trần diễm lệ hiện lên vẻ kinh ngạc: “Phong nhi, chẳng lẽ ngươi muốnlàm chuyện có lỗi với sư môn?”
Lưu Phong tâm tư thay đổi nhanh chóng, trầm giọng nói: “Tam sư tôn, người đừnghiểu lầm, Phong nhi do bốn vị sư tôn dưỡng dục, bồi dưỡng, ta sao dám làm rađiều ngỗ nghịch với sư môn. Chỉ là có một số việc, ta cũng không mong muốn,nhưng ta bắt buộc phải làm. Nếu có ngày như vậy, ta hy vọng Tam sư tôn có thểđứng về phía ta. Ta có thể thề với trời, việc làm của ta, về bản chất mà nói,chỉ muốn điều tốt đối với sư môn, không có gì sai trái.” Mấy năm sau, tu chânthoát khỏi kiếp nạn, chính là nhờ Tử Hư chân long khí của Đế vương, nếu đếnlúc đó Lưu Phong có thể thuận lợi đăng cơ, Phiêu Hương cốc tự nhiên có thểhưởng lợi. Cho nên nói, từ quan điểm lâu dài, Lưu Phong chưa bao giờ muốn làmchuyện có lỗi với sư môn.
Nghê Thường nghe vậy, mỹ mục hiện lên một tia sầu lo, lạnh nhạt nói: “Phongnhi, mặc dù ta không biết ngươi vì sao nói như vậy, nhưng là ta có thể nói chongươi, Tam sư tôn ngươi cho tới bây giờ đều là đứng về bên ngươi. Tương lainếu thật có một ngày như vậy, ta sẽ cố gắng khuyên bảo mấy vị sư tôn ngươi. Tatin tưởng ngươi, ngươi sẽ không làm ra chuyện có lỗi với sư môn.”
Lưu Phong thần sắc khẽ đình trệ, trong lòng có chút cảm động, loại tín nhiệmvô tư này, hắn hai thế làm người đều chưa gặp qua. Hắn bạo gan, ôm Nghê Thườngvào lòng, đặt môi lên trán của nàng hôn một cái, nghiêm chỉnh nói: “Tam sưtôn, sự tín nhiệm của người đối với Phong nhi, thật sự Phong nhi không biếtnói gì. Người yên tâm, bất kể lúc nào, ở đâu, bất kể xảy ra chuyện gì, ta cũngtuyệt đối sẽ không làm ra chuyện có lỗi với Tam sư tôn, có lỗi với sư môn.”
Công kích mãnh liệt bá đạo làm cho Nghê Thường cảm thấy kích thích, run rẩy vìkich động, đôi mắt to khép mở, cả người như nhũn ra, bất quá nàng rốt cuộc làđạo gia tu chân, tâm tính kiên cường, nhẹ nhàng đẩy Lưu Phong ra, nhẹ giọngtức giận nói: “Ngươi nha, đã là người lớn như vậy rồi, sao dám ôm sư tôn, nếuđể cho thê tử của ngươi chứng kiến, chắc chắn sẽ hiểu lầm.”
“Được rồi, nói đến thê tử, Phong nhi, ta muốn hỏi ngươi một việc, ngươi vàĐình nhi của Huyền tâm chánh tông là như thế nào?” Nghê Thường sau khi nhìnqua Ân Tố Tố, đối với diện mạo và nhân phẩm của nàng đều thập phần tán thưởng.Chỉ tiếc nàng không phải tu chân, không cách nào đi theo Lưu Phong suốt cảđời. Cho nên, trong lòng của nàng, Đình nhi làm vợ là hợp nhất. Đương nhiên,bây giờ nàng cũng không biết Ân Tố Tố đã bắt đầu tu luyện.
Lưu Phong suy nghĩ một chút, nói: “Sư tôn ngươi sao đột nhiên hỏi chuyện này?”
Nghê Thường hướng đôi mắt đẹp nhìn Lưu Phong, nói: “Ta và Nhị sư tôn ngươi gặpqua Đình nhi, nàng tỏ vẻ rất thích ngươi, ta hy vọng ngươi có thể nắm giữ chotốt. Phải biết rằng Đình nhi mới là nữ nhân cùng ngươi đi suốt cả đời.”
Lưu Phong đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức liền hiểu rõ ý tứ của NghêThường, vốn định nói ra chuyện bọn ba người Ân Tố Tố tu luyện Huyền nữ quyết,nhưng lời vừa ra đến miệng lại cảm giác không ổn. Như vậy rất dễ dính líu tớiBạch Khiết.
Trên người Lưu Phong có rất nhiều bí mật, trước mắt hắn không muốn bí mật nàybại lộ, mặc dù là người thân cận của mình, kể cả Nghê Thường, Tố Tố và LiễuThanh Nghi cũng không có thể nói.
“Tam sư tôn, ngươi yên tâm, ta sẽ lấy Đình nhi làm vợ.” Lưu Phong cam đoannói.
Nghê Thường gật đầu, lập tức lại dặn dò nói: “Nghe nói lần trước ngươi đánhThiên Tâm. Nói đến đứa nhỏ Thiên Tâm kia cũng không kém, nghe Đình nhi nói,sau khi Thiên Tâm bị đánh cũng không có nói ra thân phận của ngươi. Hơn nữahắn còn lập chí muốn đích thân rửa sạch mối nhục của mình. Ta muốn ngươi khôngđược lơ đễnh. Tu chân đại hội còn có cách vài ngày, Thiên Tâm chắc chắn sẽ cốgắng tu luyện, cộng thêm thủ đoạn của sư tôn hắn, tương lai khẳng định là kìnhđịch của ngươi, ngươi nhất thiết không thể khinh địch.”
Lưu Phong nghe vậy, thầm giật mình, trách không được đến bây giờ còn khôngthấy Huyền Tâm chánh tông xuất đầu vì Thiên Tâm, quả thực Thiên Tâm bắt đầurất quyết tâm.
“Tam sư tôn, ngươi yên tâm, trên Tu chân đại hội thượng ta tuyệt đối sẽ khôngđể mất thể diện của sư môn.” Dựa theo kế hoạch của Lưu Phong, trước khi đến Tuchân đại hội, hắn nhất định phải tiến vào Nguyên Anh sơ kỳ. Chỉ có như vậy,mới có thể cam đoan thành công. Tu Chân Giới chính tuân theo đạo lý cường giảvi tôn, Lưu Phong hy vọng có thể mượn ảnh hưởng của Tu chân đại hội, nhân cơhội hiển thị một chút lực lượng, nếu có thể thì chiêu dụ được một ít tán tu.
Nghê Thường mỹ mục bắn ra quang mang vui vẻ, vừa cười vừa nói: “Phong nhi quảthật hiểu chuyện, chứng kiến ngươi mọi việc đều có chủ kiến, vi sư rất là vuimừng. Được rồi, còn có chuyện phải nhắc nhở ngươi một câu, ngươi mặc dù thànhthân, nhưng là cũng không có thể sinh con đẻ cái.”
Không có biện pháp truyền thừa nòi giống quả là chuyện lớn. Lưu Phong nhấtthời kinh hãi, vội vàng hỏi: “Tam sư tôn, chuyện gì đã xảy ra?”
