Hi Du Hoa Tùng
Mọi người nghe vậy, tựa hồ như bầy ong vỡ tổ, ào ào tứ tán chạy đi, tốc độthật là nhanh chóng, ngay cả Lưu Phong cũng cảm thấy chóng mặt.
Con người dưới tình thế bị uy hiếp, tiềm lực trong cơ thể lập tức được khởiphát thật vô cùng mạnh mẽ.
Nhìn đám lưu manh lúc nãy còn hùng hùng hổ hổ, nay đang lăn lộn kêu la trênmặt đất, Lưu Phong bỗng có chút cảm thấy xấu hổ. Không nghĩ mình lại lợi dụngdân chúng thuần phác thiện lương để hạ độc thủ. Nhìn bộ dạng của mấy tên lưumanh này tuyệt đối trong vài năm nữa sẽ không thể sử dụng võ công, nặng hơnnữa cũng có tên sẽ bị tàn phế suốt đời.
“Hắn chính là anh em của Trương bộ đầu.”
Cũng không biết là người nào đó hô lên một câu, đám người đi đường lập tứcbiến mất, chỉ còn trơ trọi lại một mình Lưu Phong.
Lưu Phong thấy vậy, thuận tay tóm lại một người chưa kịp chạy xa hỏi:
-Trương bộ đầu là ai, người này nổi danh lắm hay sao?
Người nọ tựa như rất sợ Trương bộ đầu, không nói câu nào, gạt tay của LưuPhong ra, ba chân bốn cẳng chạy mất.
Lưu Phong bất đắc dĩ, ngao ngán nở một nụ cười, sau đó nói:
-Trương bộ đầu không lẽ là ba đầu sáu tay? Ta là đại thiếu gia của Phượng viên, có bản lãnh cứ việc tìm ta báo thù.
“Đại thiếu gia của Phượng viên?” Hán tử cầm đầu đám lưu manh nghe vậy, thânthể run lên bần bật, thầm nghĩ trong lòng mình có mắt mà không tròng. Phượngviên là nơi nào chứ, cho dù là Tổng đốc đại nhân cũng phải nhân nhượng vàiphần, còn mình thì là ai cơ chứ chẳng qua là chỉ dựa dẫm vào một tiểu bộ đầumà thôi.
Lưu Phong nói xong thản nhiên tiếp tục đi về phía trước.
Có chỗ để trút giận lên, lúc này tâm tình của hắn đã cảm thấy thoải mái hơnrất nhiều. Đáng tiếc là vừa rồi hắn quả là có chút mạnh tay. Nhưng cũng thú vịlắm. Nghĩ vậy Lưu Phong quyết định tản bộ, vừa có thể tìm kiếm con mồi, vì dântrừ hại, lại vừa có thể phát tiết bực bội trong người. Coi như là tích chút ânđức cho mai sau.
Nghĩ đến mai sau, Lưu Phong không khỏi cảm thấy nhớ nhung Đình Nhi và tam sưtôn Nghê Thường, thậm chí còn nghĩ đến cả nhị sư tôn. Nếu sau này bản thânmình có thể cùng các nàng sống chung với nhau thì tốt biết mấy.
Nghĩ đến việc này, Lưu Phong bỗng cảm thấy đau đầu. Đình Nhi thì đã cùng ngườikhác đính ước. Tam sư tôn và nhị sư tôn lại không hợp với cuộc sống nơi thếtục, hơn nữa hai người này vốn là thần tiên, mình chỉ là phàm nhân, không biếttrong lòng họ nghĩ gì nữa.
Quên đi, không nghĩ nữa... cứ từng bước mà đi, xe đến trước núi ắt có đườngđi. Hắn bây giờ còn chưa muốn kết hôn. Mười tám tuổi tại kiếp trước vốn chỉ làtuổi đủ để kết hôn mà thôi. Cứ đợi vài năm nữa hãy tính. Đến lúc đó thì ĐìnhNhi, tam sư tôn, nhị sư tôn cũng đừng hòng chạy thoát ra khỏi bàn tay ta. Đạođức lễ nghi là cái rắm thối gì chứ. Cho dù Đình Nhi đã kết hôn thì sao, ta sẽtranh đấu cho bằng được. Nếu thật sự thương yêu nhau thì ai quản được chúng tacơ chứ.
Đang ngẫm nghĩ thì từ phía trước chợt truyền lại tiếng ồn ào. Lưu Phong ngẩngđầu lên quan sát, chỉ thấy phía trước có một đám đông xúm xít lại, hình nhưcòn có tiếng nữ nhân đang khóc nữa.
Trong lòng hắn âm nhạc lại nổi lên, trong lòng như nở hoa. Ngày hôm nay thậtlà đặc biệt, lại có thể gặp được nhiều chuyện bất bình như vậy. Ngày thườngthì không nói làm gì nhưng xui cho các ngươi là hôm nay bổn thiếu gia tâm tìnhđang bất hảo.
Lưu Phong mừng rỡ, không động thanh sắc, lập tức thi triển thân pháp như mộttia chớp hòa nhập vào đám đông trước mắt.
“Bán thân nuôi con!”
Đập vào mắt hắn là là một chiếc bảng gỗ, trên đó biết mấy chữ màu đỏ rất tochính là:
“Bán thân nuôi con!”
Lưu Phong ngẫm nghĩ tại tiền thế hắn đã từng xem không ít phim, cảnh tượng nàyđã thấy không ít nhưng toàn là thấy”bán thân chôn cha.” Chứ”bán thân nuôi con”thì hắn chưa thấy bao giờ.
Bên cạnh tấm bảng gỗ là một nữ tử đang dắt tay một bé gái khoảng chừng 3, 4tuổi. Xung quanh mọi người đang đàm tiếu, chỉ trỏ vào hai người này.
Lưu Phong suy nghĩ một chút, thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là chủ nhân của tấm bảng‘bán thân nuôi con’? Nữ tử này mới nhìn thì cũng chỉ 16, 17 tuổi so với hắncòn nhỏ tuổi hơn, như thế nào lại có con lớn như vậy?
16, 17 tuổi tại tiền thế cũa hắn thì cũng chỉ là một nữ sinh đang học trườngtrung học mà thôi.
Đáng tiếc đây lại là thời đại vô pháp vô thiên, một cô bé như vậy mà đã có con3, 4 tuổi lại phải chịu để cho người khác thóa mạ, miễn sao bán được thân nuôiđược con.
Tình mẫu tử quả thật là vĩ đại!
Lưu Phong biết rằng tại thời đại này nữ tử không thể tùy tiện xuất đầu lộ diệnnhư vậy mà bán thân, hành vi này sẽ bị cho là hạ lưu vô sỉ, thậm chí so vớicác nữ tử trong thanh lâu còn hạ tiện hơn. Nhưng nữ nhân chưa trưởng thành nàyvì muốn nuôi con mình mà đứng ở đây bán thân, quả là đáng khâm phục.
Lưu Phong nhìn kỹ trên tấm biển gỗ thì thấy ghi: “Giá ba mươi lượng bạc.”
“Mẹ, con đói bụng, mẹ ơi con đói bụng.” Đang im lặng bỗng nhiên tiểu cô nươngđột nhiên khóc rống lên đòi ăn.
Đáng thương cho người mẹ trẻ tuổi kia, giờ phút này lấy gì mà cho con mình ănđây. Trượng phu của nàng mắc bệnh lao đã mấy năm nay, cơ nghiệp dành dụm bấylâu đều dành để chữa bệnh cho chồng, nhưng cuối cùng cũng không thể giữ đượctính mạng, sau cùng nhà cửa đều phải bán đi để an táng cho trượng phu. Bây giờhai mẹ con nàng chẳng còn gì nữa, đã hai ngày nay đều không có gì để ăn, nàngkhông còn cách nào khác phải đứng giữa đường bán thân, hy vọng có thể nuôisống nữ nhi của mình.
“Linh nhi, đừng khóc, mẹ sẽ nhanh chóng kiếm tiền, sẽ mua thức ăn ngon chocon, con hãy ráng nhẫn nhịn một chút.” Người mẹ trẻ cố gắng nén sự đau đớntrong lòng để khỏi rơi nước mắt, nhẹ giọng an ủi đứa con của mình.
Tiểu cô nương cũng ngoan ngoãn, mặc dù đói không chịu được nhưng nghe mẹ nóivậy cũng không khóc nữa, khẽ nhào vào lòng người mẹ trẻ.
Lưu Phong nhất thời bị cảnh tượng trước mắt làm cho cảm động.
Cũng ngay lúc này một giọng nói đầy ác ý chợt vang lên:
-Thật là không biết xấu hổ, nữ nhân mà không biết giữ thể diện, thật là hạ tiện.
Lưu Phong quay đầu nhìn lại lập tức nhìn thấy một nữ tử trung niên đang hướngtới người mẹ trẻ phun ra một bãi nước bọt, vẻ mặt vô cùng hung ác.
Nhưng điều làm cho hắn bất ngờ nhất chính là thái độ của đám đông xung quanhtựa như rất đồng tình với thái độ của nữ tử trung niên mới xuất hiện.
Tiểu cô nương mặc dù còn rất nhỏ nhưng cũng nhận biết những người này đangmắng nhiếc mẹ của mình.
Một cô gái bé nhỏ như vậy cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, nó chợt la lớn:
-Các người, các người đều là người xấu.
“Tiểu tiện tì kia, mới nhỏ như vậy mà đã hung dữ, lớn lên tất sẽ là ác phụ” nữtử trung niên tiếp tục quát mắng, đám đông xung quanh tiếp tục phụ họa.
Lưu Phong cũng không cách nào giải thích được điều này. Cùng là người dân bìnhthường, thường ngày cũng đều phải lao động khổ cực tại sao hai mẹ con đángthương như vậy mà cũng không buông tha.
“Chát!”
Một âm thanh vang lên, Lưu Phong không thể nhịn được lập tức tặng cho nữ tửtrung niên một tát.
Lần này ra tay này so với lúc nãy đánh tên mãng hán lưu manh, Lưu Phong hìnhnhư đã vận dụng khí lực mạnh hơn một chút. Trung niên nữ tử lập tức như bị rắncắn, lăn lộn trên mặt đất, kêu lên thống thiết:
-A... a, ai da.
