Hi Du Hoa Tùng
Trư Tam đắc ý cười cười, trong lòng thầm nghĩ chỉ là một nam tước nho nhỏ,trước mắt Chu Tam ta không coi ra gì. Vốn Chu Tam và Lý Hoành cũng không phảithân thiết, bất quá khi Lý Hoành tìm đến hắn nói cùng nhau đối phó Lưu Phong,hắn liền đáp ứng. Chu Tam mặc dù ngu ngốc, nhưng địch nhân là địch nhân, bằnghữu là bằng hữu, đạo lý này hắn hiểu được. Cho nên hắn chẳng những xuất lực,mà còn xuất tiền, giúp đỡ Lưu Hoành.
“Tước gia, ngươi nói cái gì, đừng quên ta là người văn minh” Trư tam cười mộttiếng”Ngươi là người kinh doanh, miễn sao là có tiền, ngươi cần gì phải khôngthoải mái như vậy?”
Lưu Phong cười lạnh một tiếng nói: “tiền này ta không muốn” nói xong lại nằmtrên ghế, một bộ dạng thật nhàn nhã.
Lý Hoành sắc mặt hơi đổi, trầm giọng nói: “Tước gia, cuối cùng là có được haykhông?”
“Không được” Lưu Phong dũng mãnh đứng dậy, bàn tay vỗ trên bàn một cái nói:“Lý Hoành, Chu Cao Phi, đừng tưởng ta không biết tâm tư các ngươi. Nói thiệtcho ngươi biết, chổ ta không chào đón các ngươi. Cút cho ta”
“Ngươi...” Chu Tam vạn nhất không ngờ Lưu Phong trở mặt như vậy, hơn nữa hắncũng không rõ việc kinh doanh của Lưu Phong cho lắm, không biết tại sao LưuPhong không đồng ý. Phải biết rằng Lưu Phong mua các cô nương này cũng chỉkhoảng 300 lượng, đại bộ phận là 50 lượng. Hôm nay Lý gia xuất ra 5000, đốivới lịch sử đế quốc đã là kỷ lục rồi.
“Ta cái gì... ta cái gì...” Lưu Phong không để cho Trư tam nói hết, cười lạnhnói: “Thật không rõ yến Vương sao lại sinh ra một tên ngu ngốc như ngươi, bịngười ta lợi dụng, còn ở nơi này dương dương đắc ý. Loại ngu xuẩn như ngươi,cũng muốn đòi cùng ta tranh đoạt đàn bà... thật nực cười...”
“Còn Lý Hoành ngươi, đừng tưởng rằng có nãi nương thì không biết trời cao đấtrộng” Lưu Phong đôi mắt hiện ra một đạo sát khí nói: “Đừng nói là mẹ ngươi lànãi nương, cho dù Thái tử phi đến đây, lão tử cũng không buông tha” Lưu Phongquả thật có chút bội phục trí tuệ Thái Tử Phi, cư nhiên nghĩ được một diệu kếnhư vậy. Nếu là người bình thường, việc ngon ăn như vậy không lý do gì cựtuyệt. Nhưng mà Lưu Phong không giống như vậy, hắn biết rõ tầm quan trọng củanhân tài. Thiên Thượng Nhân Gian từ khi khai nghiệp đến nay, đã đạt đến caođiểm, cho nên Lưu Phong không có tiếc tiền, hắn chỉ tiếc nhân tài. Nhân tàimới là nhân tố quyết định nhất. Đừng xem 5000 lượng bạc lớn, chỉ cần ThiênThượng Nhân Gian còn tồn tại, một vị cô nương mấy năm sẽ kiếm được không ít.Huống hồ, biểu diễn kích tình liên quan đến những cơ mật buôn bán, tuyệt đốikhông thể truyền ra ngoài. Đặc biệt là phải kiên quyết cấm chỉ.
Lý Hoành sắc mặt hơi đổi, do dự một chút nói: “Tước gia, ngươi không đáp ứngthì thôi, ngươi không thể mắng người nha...”
“Mắng chửi ngươi?” Lưu Phong cười lạnh một tiếng nói: “Chọc giận ta, lão tửcòn muốn đánh ngươi” hai người này giết còn chưa được, nhưng mắng vài câu cònkhông thành vấn đề. Mặc dù đều là hạ nhân, nhưng phía sau hai người này đều làtử địch. Nếu người khác là đã toi mạng rồi. Cho nên, đánh chó phải nể mặt chủ,dù trong lòng rất căm hận, nhưng về phần giết thì còn phải tính sau.
Lý Hoành bị Lưu Phong chỉnh vài lần, vốn trong lòng đã có chút sợ hãi LưuPhong, bây giờ thấy Lưu Phong mắng to, ngôn tử tựa hồ còn đem cả... vị...kia... của Đông cung vào... , không xem mình ra cái gì cả.
Chu Tam vốn muốn trợ chiến, nhưng thấy Lý Hoành cũng đã bắt đầu khiếp sợ,chính mình cũng không cần phải to đầu nữa. Có lẽ Lưu Phong nói đúng, chínhmình thật sự bị người ta lợi dụng rồi.
“Lưu huynh, đa tạ ngươi cảnh tỉnh ta khỏi mộng, ta cáo từ...” Chu Tam hậnkhông cắn chết được hắn, nhưng noài miệng làm ra vẻ cảm kích nói.
“Không tiễn” Lưu Phong hừ nhẹ một tiếng.
Lý Hoành thấy Chu tam biến rồi, trong lòng có chút luống cuống, chắp tay nói:“Tước gia, ta cũng xin cáo từ”
“Lý hoành, ngươi đứng lại” Lưu Phong gọi Lý Hoành lại, nói với hắn”Ngươi chorằng muốn đến là đến, muốn đi là đi sao?”
“Đánh cho ta”
Một tiếng ra lệnh, binh lính tiến lên, quyền đấm, cước đá, một trận nhừ tử.
“Đánh phải có phân lượng, đừng có đánh chết” Lưu Phong nhắc nhở.
Sau khoảng một tuần trà, binh lính được lệnh Lưu Phong ngừng đánh, giờ phútnày Lý Hoành cũng không còn hình dạng người nữa, con mắt đỏ bầm, miệng chảyđầy máu, mũi cũng đỏ thẳm, tay phải bị ngãy, chân trái cũng vậy.
Không chịu nổi sự thống khổ hành hạ, Lý Hoành chết ngất.
Vương Bảo Nhi âm thầm trách thiệt, bọn lính này cũng thiệt tình, ai cũng lòngdạ độc ác, nếu không phải có cảm tình, ra tay thật nặng a.
“Các ngươi mấy ngươi mang tên này đến chức tạo phủ cho ta”
Lưu Phong âm thầm cười lạnh”Lý gia thật sự là ngu ngốc, chỉ dựa vào một mụ nãinương mà đã nghĩ có thể cùng mình đối kháng. Hoàng Thái Tôn cũng được, mẫuthân hắn cũng không sao, nhưng hắn cũng không có khả năng vì một tên Lý Hoànhmà trở mặt với mình.”
Một hồi náo nhiệt tại chổ Lưu Phong, trong nháy mắt đã trở lại bình thường.
Từ sự kiện hôm nay có thể thấy được mụ đàn bàn Đông Cung kia đối với ThiênThượng Nhân Gian không có buông tha. Lưu Phong phỏng chừng, trong tương lai,nàng dám chắc còn có thể dùng biên pháp khác để ra tay với mình.
Kỳ thật, có chuyện Lưu Phong nhầm lẫn, chuyện hôm nay không phải do thái tửphi sai xử mà là do người cùng hắn đàm phán thất bại, là Hoàng Thái Tôn.
Thái Tử Phi những ngày này rất bực mình, người muốn gặp không được gặp, tronglòng vừa nhớ đến câu nói của Lưu Phong, mỗi đêm đều bị ác mộng làm cho thứctỉnh.
Nàng vốn muốn đích thân nói chuyện cùng Lưu Phong, muốn hỏi hắn cuối cùng là ýtứ gì, nhưng lại sợ bị người ta phát hiện ra cái gì... nghĩ tới nghĩ lui cuốicùng đánh bỏ ý niệm nói chuyện với Lưu Phong trong đầu đi. Bây giờ nhiệm vụgấp rút nhất là nghĩ biện pháp để nhanh chóng gặp hắn... để xem chủ ý của hắn.
Nếu câu nói của Lưu Phong có ý nghĩa... là... đứa nhỏ năm đó không có chết đi,hắn rất có thể còn sống tại nhân gian.
Thái tử phi bây giờ lo lắng chính là chuyện năm đó đứa nhỏ kia rốt cuộc biếtchút nào không? Hắn bây giờ đang ở địa phương nào? Hắn rốt cuộc muốn làm cáigì?
Ban đêm, Thái Tử Phi bí mật triệu Lãnh Nguyệt tiên sinh vào lãnh cung gặp mặt.Mặc dù nàng rất chán ghét Lãnh Nguyệt, nhưng lại vừa khâm phục trí tuệ và lòngtrung thành của Lãnh Nguyệt đối với thái tử.
Gần đây xảy ra nhiều chuyện, tâm trạng của thái tử phi rất rối loạn, nàng lolắng người kia vi phạm ước định năm đó, đối với địa vị Hoàng Thái Tôn có uyhiếp.
“Điện hạ, người tìm ta?” Lãnh Nguyệt tiên sinh vẫn thanh cao như trước, làmcho thái Tử Phi rất là có ác cảm.
“Không sai, ta có chuyện rất trọng yếu muốn cùng ngươi nói chuyện. Không nêncẩn cẩn, lại đây ngồi xuống” Thái Tử Phi mỉm cười, kiều diễm như hoa, trên mặtvài phần kiều mị.
Lãnh Nguyệt vẫn giữ thân phận người hầu, không có ngồi xuống, có vẻ lạnh lẽovô tình, giữ quy củ đứng một bên”Điện hạ, có chuyện gì cứ phân phó”
Thái tử phi thở dài nói: “Tiên sinh, ngươi và ta cuối cùng cũng không thể giaotâm. Chẳng lẽ ngươi còn đang vì cái chết của Triết Biệt mà giận ta”
“Thuộc hạ không dám” Lãnh Nguyệt cung kính nói: “Điện hạ là chủ, ta và chiếtbiệt là tớ, người nói chúng ta làm như thế nào, chúng ta làm như thế ấy, ngaycả chết, chúng ta cũng không hối hận”
“Ngươi có thể nói như vậy, chứng tỏ trong lòng ngươi còn đang oán hận bổncung. Chuyện này là do ta không chu toàn, Lưu Phong đích xác không phải nhânvật đơn giản” Thái tử Phi thần sắc rùng mình nói: “Lãnh Nguyệt tiên sinh, bấtkể ngươi trong lòng có oán hận ta hay không, nhưng ta đều nói cho ngươi nghe,bổn cung hôm nay kêu ngươi tới là có chuyện cực kỳ trọng yếu muốn nói vớingươi”
Ngừng một chút, Thái Tử Phi nghiêm nghị thành thật nói: “Lãnh Nguyệt tiênsinh, ta hy vọng ngươi nhanh nghĩ biện pháp kiếm tiền, hoàng thương và nội khốtổn hại, không thể để cho bệ hạ biết. Nếu không Đông cung sẽ gặp họa lớn đó.”
Lãnh Nguyệt tiên sinh suy nghĩ một chút nói: “Điện hạ, ngươi không phải vẫnđang suy nghĩ xâm chiếm Thiên Thượng Nhân Gian sao?”
Thái Tử Phi thân thể có chút run rẫy, trầm giọng nói: “Từ giờ trở đi, kế hoạchđối phó với Lưu Phong phải hủy bỏ toàn bộ. Chuyện tiền bạc, chúng ta sẽ nghĩbiện pháp khác”
Lãnh Nguyệt tiên sinh hơi kinh hãi”Điện hạ, đây là ý gì? Ngươi không phải cũngđều chủ trương...”
Thái Tử Phi hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi không nên hỏi tại sao? Ta làm nhưvậy tự nhiên có lý do của ta, ta bây giờ phải cùng ngươi nghĩ ra biện phápkhác?” Khi chưa có cách tiếp xúc Lưu Phong, Thái Tử Phi quyết định tạm thờiđình chỉ hết thảy kế hoạch nhằm vào Lưu Phong. Nàng bây giờ có hai phán đoán.Thứ nhất có thể Lưu Phong là đứa nhỏ... kia... Mặc dù đứa nhỏ năm đó nàng bỏđi còn rất nhỏ, nhưng nàng lại tìm thấy trên người Lưu Phong bóng dáng củahắn. Mặc dù bóng dáng kia rất mơ hồ, nhưng vẫn tồn tại. Khả năng thứ hai cóthể Lưu Phong không phải đứa nhỏ kia, hắn bất quá chỉ là thuộc hạ của đứa nhỏkia, đứa nhỏ kia đứng sau Lưu Phong, thao túng hết thảy. Bất kể khả năng nàoxảy ra, đối với Thái Tử Phi, đối với Hoàng Thái Tôn mà nói đều là uy hiếp trímạng. Thái Tử Phi bây giờ không biết chính xác tình trạng của Lưu Phong, chonên tạm thời không dám vọng động.
“Buôn lậu vũ khí, mua bán nô lệ” Lãnh Nguyệt nói: “nếu muốn phát triển tài phúvới tốc độ nhanh nhất, không có việc kinh doanh nào có thể so sánh với hailoại này”
“Ngươi nói đều là việc kinh doanh phi pháp, hoàng thương có thể làm sao?” TháiTử Phi có chút giật mình, hai dạng kinh doanh này đều phạm vào đại trọng tội.
