Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hi Du Hoa Tùng

Chương 215



Cưới chứ, đương nhiên là cưới, hằng ngày nàng còn giúp ta sờ soạng, mát xa làđược. Lưu Phong cười mỉm, vẻ mặt nghiêm trang nói: “Đông Đông, chuyện tình cảmnàng nên để nó thuận theo tự nhiên đi...”

“Không được! Hôm nay ngươi nhất định phải trả lời dứt khoát cho ta, nếu khôngta sẽ đem chuyện hôm nay nói lại với cha, nói ngươi là đại sắc lang” VươngĐông Đông giọng trơ tráo nói, ra vẻ không biết sợ là gì.

Thiên địa quỷ thần ơi, chuyện riêng tư thầm kín như vậy mà nói ra, bảo ta saonày làm sao ngẩng mặt làm người nữa. Trước hết nên xoa dịu tiểu nương bì này,chuyện mai này thì sẽ tính sau.

“Cưới, nhất định cưới” Lưu Phong vội vàng khẳng định, hắn thật sự khiếp sợmiệng lưỡi của đàn bà. Về lĩnh vực này, đàn bà thật đáng sợ.

“Thật ư?” Vương Đông Đông nhất thời mừng rỡ, nhào vào lòng Lưu Phong cười nói.

“Đại ca, ngươi thật tốt bụng”

“Đương nhiên là thật” Lưu Phong ra vẻ nghiêm nghị nói, bộ dáng ra vẻ rất đứngđắn, nghiêm trang nói: “Đông Đông, nàng nghe ta nói, chuyện hôm nay nàng ngànvạn lần không nên nói cho người khác biết, nếu không ta sẽ rất tức giận đó.”Chuyện kích dục mờ ám này, nếu thật sự truyền ra ngoài thì quá nhục nhã. VươngĐông Đông không hiểu lợi hại thế nào, nhưng Lưu Phong lại biết rất rõ. Chuyệngriêng tư mình làm gì cũng không sao cả, nhưng ngàn vạn lần không thể tiết lộra. Cũng giống như kiếp trước của Lưu Phong, chuyện chinh chiến trên giườngnhư thế nào mặc kệ, nhưng nếu bại lộ, đem ra trước công chúng thì không được.Cho nên chuyện gì bí mật phải tuyệt đối bí mật.

Lưu Phong hiểu được cần phải chỉ rõ cho Vương Đông Đông điều này, một cô nươnglớn như vậy, chuyện gì cũng không hiểu, thật khiến người ta nhức cả đầu.

“Ngươi, nếu ngươi không cưới ta, ta sẽ nói cho người khác biết” Vương ĐôngĐông tựa hồ nắm được tẩy của Lưu Phong, khóe miệng lộ vẻ tươi cười.

Lưu Phong nghiêm mặt nói: “Nàng yên tâm, chắc chắn sẽ cưới”

Vương Đông Đông ỷ ôi trong lòng Lưu Phong, làm nũng: “Đại ca, ngươi chắc chắnphải nhớ lời đó. Được rồi, ngươi cưới Tố Tố trước hay cưới ta trước?”

Tiểu yêu tinh này, còn chưa đám cưới mà đã có tư tưởng tranh đua lớn nhỏ rồi.Lưu Phong nhanh chóng nói: “Đông Đông, hôn sự của chúng ta sợ rằng nên chờ mộtthời gian nữa. Nàng cũng biết ta và Tố Tố là do bệ hạ ban hôn, vạn nhất xảy rađiều gì không tốt, ta cũng không gánh vác nổi.”

Tầm quan trọng của ngự tứ hôn nhân Vương Đông Đông tất nhiên hiểu rõ, nàng vộivàng gả cho Lưu Phong vốn là vì bản thân mình, vì phiền toái của Vương gia, vìnhững rắc rối lớn hơn nữa đã bắt đầu manh nha.

“Yên tâm, ta cũng không phải không rõ lý sự của hôn nhân này, chờ ngươi và TốTố thành thân xong, ổn định cuộc sống, lúc đó ngươi nhất định phải tổ chức đámcưới với ta cho long trọng, nhất định phải có tám cỗ đại kiệu, 50 vạn lượngsính lễ, 1000 người trong nghi trượng đội.”

Lưu Phong bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ đều kiện nhiều và khó như vậy, đámcưới này có nên hay không đây?

Lưu Phong không ngờ tới là bởi vì một câu nói của Trương Đại Đầu lại sinh ramột hiểu lầm lớn như vậy, mọi người, kể cả Hoa Hạ đại đế cũng tưởng hắn bịthương rất nặng.

Lưu Phong còn chưa tới Giang Nam, ngự y hoàng thành đã tới trước một bước, mộtlòng muốn chữa trị vết thương cho Lưu Phong. Vì không cho Hoa Hạ đại đế hoàinghi, Lưu Phong sau khi tới Giang Nam, không thể làm khác hơn là phải dùngchân nguyên phong bế mấy cái gân mạch nhằm dấu diếm ngự y do Hoa Hạ đại đếphái tới.

Ngự y của Hoa hạ đại đế sau khi chẩn đoán xong vội vã hồi báo nên để cho LưuPhong ở nhà tạm nghỉ vài hôm, đợi vết thương lành hẳn rồi sẽ đến hoàng thànhdiện thánh để thụ phong.

“Dưỡng thương” cuộc sống thật là sung sướng, bởi vì Hoa Hạ đại đế đối với LưuPhong rất trọng thị, khiến cho quan viên địa giới khắp Giang Nam đều ân cầnđến thăm, mang theo nhiều hậu lễ. Thậm chí còn có người mang theo thần y dângian đến xem bệnh cho Lưu Phong.

Lưu Phong nguyên ủy cũng không cự tuyệt, ngươi tặng ta, ta cũng nhận. Dù saota cũng là vì quốc gia mới thụ thương. Thu chút lễ này cũng bình thường màthôi.

Lưu Phong lâm bệnh, Ân Tố Tố không rõ nên trong lòng rất lo lắng, ngay buổichiều ấy, mặc kệ Ân Nguyên Đạo ngăn cản, tự mình chạy đến Di Hồng Viện thămLưu Phong. Ngôn từ ôn nhu thể hiện sự quan tâm sâu sắc khiến cho Lưu Phonghoàn toàn cảm thấy tình yêu trong lòng thật ngọt ngào.

Sau đó, Hoa Hạ đại đế lại phái sứ giả mang theo quà cáp hậu hỉ đến để tặng LưuPhong, nói Lưu Phong một lòng yêu nước, là nhân tài của quốc gia, dặn dò hắnnhất định phải nhanh tịnh dưỡng thương thế, tranh thủ sớm ngày khôi phủ đểphục vụ, cống hiến cho quốc gia nhiều hơn nữa.

Quan viên địa giới Giang Nam nhận thấy Hoa Hạ đại đến hai lần phái sứ giả đếnthăm Lưu Phong, cũng không dám chậm trể, đều không ai bảo ai, nhất nhất mọingười đều mang theo hậu lễ tiếp tục đến thăm, an ủi, động viên. Lần đầu tiêncó người mang”Thần Y”, lần này cũng học đòi mang theo lễ vật. Đương nhiên, lúcnày bọn họ tới, Di Hồng Viện vẫn nhiệt tình tiếp đãi, thậm chí còn được LưuPhong mời dùng trà.

Liễu Thanh Nghi mấy ngày nay rất bận rộn, mỗi ngày đều phải ghi lại danh sáchai đến thăm, tặng quà gì, lại phải phụ trách tiếp đãi khách liên tục từ sángđến tối, so với trước đây còn mệt nhọc hơn nhiều. Nhưng nàng trong lòng lạirất vui vẻ, công tử gia được đối đãi long trọng như thế, cũng không phải chứngtỏ rằng người có năng lực lắm sao?

Vương Bảo Nhi biết được Lưu Phong bị thương, trong lòng vạn phần lo lắng, chạyđến Di Hồng Viện, yêu cầu người hầu chăm sóc, bảo vệ Lưu Phong, để tránh hắnlại phải gặp bất trắc. Kết quả bị Lưu Phong mắng cho một trận, rốt cuộc đãthông suốt Lưu Phong không bị bệnh, cũng không bị thương, không cần phải bảovệ. Hơn nữa cho dù người hầu chăm sóc, cũng không thể so với Thanh Nghi, TốTố, Đông Đông chăm sóc hắn.

Sáng sớm ngày thứ ba, ngay cả Chu Tam cũng mang theo lễ vật đến Di Hồng Việnthăm Lưu Phong.

“A... Lưu huynh thật là phúc lớn mạng lớn, dám một thân xông vào địch doanh màcòn có thể an toàn trở ra, thật sự là không đơn giản, không đơn giản” Chu Tambộ dáng cười cười, vẻ mặt hòa khí, ai không biết còn tưởng hai người là huynhđệ tình thâm.

“Đại nạn không chết, tất có hậu phúc” Chu Tam chắp tay cười nói: “Lưu huynh,bệ hạ đối với ngươi tựa hồ rất vừa lòng, sau này tiền đồ của ngươi sẽ là vôlượng, Chu Tam ta cũng chúc mừng ngươi”

Mẹ kiếp, cái thứ đầu heo như ngươi, cũng bày đặt bắt chước người ta đến quantâm, an ủi ta sao, ngươi mà tốt thế à, một lời chúc mừng, thật xem ra là muốnchê cười ta.

“Trư huynh, huynh đệ ta lần này thật là may mắn, nhờ có bồ tát hiển linh, nếukhông ngươi chắc không còn gặp được ta rồi” Lưu Phong cố ý giả bộ nói.

Nghe gọi là Trư Tam, Chu Tam trong lòng thở dài, mẹ kiếp, ông trời thật khôngcó mắt, sao không cho hắn chết tại sơn trại luôn đi cho rồi.

“Lưu huynh, hảo hảo dưỡng bệnh, có gì cần hỗ trợ, xin cứ nói một tiếng” Mặc dùtrong lòng hận Lưu Phong sao không chết quách cho rồi, nhưng mặt ngoài hắn vẫnphải giả bộ ra dáng người tốt.

Lưu Phong cũng giả bộ cảm kích, bộ dáng cảm động đến rơi nước mắt, cười nói:“Một chút thương thế, sao dám làm phiền đến Chu Tam công tử đến thăm, thật sựlà không dám. Vài ngày nữa thương thế tiểu đệ tốt lên, nhất định thiết yến mờiChu Tam công tử để đa tạ”

Không dám làm phiền, nếu ngươi thật sự áy này, thì nhường Vương Đông Đông chota đi.

Nghĩ đến Vương Đông Đông, Chu Tam công tử trong lòng mừng rỡ, tiểu tử ngươibây giờ lâm bệnh trên giường, ta nên thừa cơ hội này mà tiến lên? Chu Tam cóchút hối hận, không nên lãng phí thời gian đến đây.

“Lưu huynhh, ngươi là nhân tài của quốc gia, nhất định dưỡng thương cho tốt,người bệnh cần phải yên tĩnh, ta cũng không dám quấy rầy ngươi nữa, xin cáotừ, vài ngày nữa sẽ đến thăm ngươi” Chu Tam tâm đã quyết tiến lên, hận khôngcó cánh để bay đến bên cạnh Vương Đông Đông, vội vã cáo từ.

Lưu Phong trong lòng cười thầm, nghĩ Trư đầu heo như ngươi, đừng tưởng takhông biết ngươi nghĩ gì, tưởng thừa dịp này mà tiếp cận Đông Đông à. ĐôngĐông là ai, có thể cho ngươi cơ hội sao, hơn nữa bàn tay nhỏ bé của Đông Đôngcũng đã có quan hệ mật thiết với tiểu đệ đệ của ta. Nữ tử này nhất định là củata. Cho dù không định cưới làm vợ, nhàn rỗi không có việc gì cũng có thể đểcho nàng dùng tay kích thích, thủ dâm cho ta a...

Buổi chiều, Lưu Phong nhận được thư tín từ hoàng thành, mặc dù còn chưa mở ra,Lưu Phong cũng đoán biết là thư của ai. Một cỗ mùi thơm đặc biệt, đúng là mùithơm trên cơ thể Kim Vận phu nhân. Lưu Phong cùng Kim Vận phu nhân đã từng lêngiường, nên đối với mùi thơm của nàng, còn chưa quên.

Trong thư, Kim vận phu nhân thúc giục Lưu Phong nhanh chóng phát triển tạihoàng thành, nàng sẽ vì hắn chuẩn bị hết tất cả. Lưu Phong âm thầm bật cười,hơn phân nửa là lão bà này lại muốn chuyện đó rồi, đó mới là lý do chính.

Phát triển tại kinh đô, Lưu Phong bây giờ còn chưa nghĩ ra, hắn hiểu được mặcdù hoàng thành nhộn nhịp, phát triển, nhưng gầy dựng sản nghiệp ở Giang Namtrước, đợi khi có một thế lực nhất định rồi, phát triển ở hoàng thành vẫnkhông muộn. Sự nghiệp của nam nhân không thể chỉ vì đàn bà, có lẽ Kim vận phunhân đã thật sự vì hắn chuẩn bị tốt hết thảy, nhưng Lưu Phong cũng không muốnbám váy đàn bà. Thông qua hai lần tiếp xúc, cảm giác nói cho Lưu Phong biếtKim vận phu nhận là người có thiên hướng nữ quyền chủ nghĩa, ngay cả trongquan hệ với nam nhân, cũng thích cỡi nằm trên. Đàn bà như vậy rất nguy hiểm,nếu không có chuyện trọng yếu, Lưu Phong cũng không muốn chọc đến.

Về sản nghiệp Giang Nam, Lưu Phong thừa dịp mấy ngày bệnh, suy nghĩ vài biệnpháp kinh doanh dạ hội hiện đại để ứng dụng vào. Kích dục, rửa chân, mát-xa,... phải tiếp tục khuếch đại quy mô, mặt khác Lưu Phong cũng nghĩ chế tạotrang phục kích tình để gia tăng hiệu quả. Hiện giai đoạn này chế tạo càngthêm tính gợi cảm, nóng bỏng, trang phục phải thỏa mãn dâm nhãn của kháchhàng, phục vụ nhu cầu cao cấp hơn.

Lưu Phong nghĩ tới việc chế tạo trang phụ gợi cảm, hấp dẫn, nhưng trước khi ápdụng hắn cũng nghĩ nên làm cuộc thị sát điều tra, tối thiểu phải biết đượclòng người nam nhân thời này sẽ phản ứng như thế nào. Kiếp trước, những namnhân như Lưu Phong thích những bộ váy áo như trang phục của y tá, y phục củasinh viên... những loại đồ này, Lưu Phong đang suy nghĩ cũng là hấp dẫn, nhưngkhông biết nam nhân thời kỳ này vị tất có hiểu được ý tưởng đó hay không. Dùsao cũng có sự chênh lệch văn hóa giữa hai thời kỳ.

Trong lúc Lưu Phong lo lắng về đại kế phát triển sự nghiệp thì nửa đêm, TrươngMỹ Nhân cũng gọi Tố Nương lại.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...