Hi Du Hoa Tùng
Vương Đông Đông làn mi dài khẽ chớp, đôi mắt to tròn xinh đẹp chầm chậm mở ra,không chút tức giận cười mắng: “Đại sắc lang, ngươi chỉ biết khi dễ nhân gia,nhưng lại không biết nhân gia cả ngày chờ đợi lo lắng cho ngươi, khiến chongày quên ăn, đêm quên ngủ... ngươi nghĩ ta không gầy sao?”
Nhìn Vương Đông Đông hai má gầy xọp đi, trên hàng mi dài còn vương giọt nướcmắt trong suốt, Lưu Phong có chút động tâm, không kìm lòng được, ôm nữ nhântrong lòng chặt hơn vài phần.
“Đại ca...” Vương Đông Đông thẹn thùng không chịu nổi cúi đầu, hai má nhẹ ửnghồng, thân thể không tự chủ được có chút run rẩy.
“Đông Đông, ngươi còn chưa trả lời ta? Sao ngươi lại ở quân doanh?” Lưu Phonghướng nàng nháy mắt đưa tình, cười hỏi.
Vương Đông Đông chớp chớp đôi mắt đẹp nhìn Lưu Phong, hàng mi dài run run,trong mắt dâng lên một màn hơi nước nhàn nhạt, gắt gao ôm lấy đôi vai rộng củahắn, nhẹ giọng nói: “Đại ca, ta vì lo lắng an nguy của ngươi, cho nên đặc ýcầu cha mang theo ta, vốn là muốn cùng ngươi ở một chỗ, ai ngờ ngày khởi binhngươi lại một mình mang binh, khiến mấy ngày nay ta lo lắng muốn chết.”
Mặc dù nàng nói không rõ, nhưng Lưu Phong thông minh, tự nhiên nghe ra ý tứtrong đó. Rõ ràng đây là ý của Vương Đức Vọng, muốn cho Vương Đông Đông nhâncơ hội ở chung với mình.
Lưu Phong cười nói: “Đông Đông, không nghĩ tới ngươi lại quan tâm ta như vậya?”
Vương Đông Đông chu cái miệng nhỏ nhắn, làm bộ giận nói: “Đại ca, ta biết mấyngày nay ngươi không có nghĩ tới ta phải không?”
Lưu Phong nhẹ nhàng, vuốt bờ mông Vương Đông Đông, cười xấu nói: “Như thế nàolại không nghĩ, đại ca chính là mỗi ngày nghĩ tới sờ mó mông của Đông Đông?”
Ai gia, mẹ ơi. Tên đại sắc lang này chẳng kiêng kỵ điểm gì sao? Đối mặt với sựtrắng trợn của Lưu Phong, Vương Đông Đông không khỏi thẹn thùng. Huống hồ nàngvới Lưu Phong hiện giờ vẫn chỉ là đóng kịch.
Đã là đóng kịch, tự nhiên phải thể hiện chút công phu, Vương Đông Đông lẳnglặng y ôi trong ***g ngực Lưu Phong, ôn nhu nói: “Đại ca, ngươi đúng là đángghét.”
Lưu Phong cười ha ha, hai tay từ phía sau ôm lấy nàng, một đôi ma trảo chuẩnxác đặt lên trên bộ ngực đầy đặn của nàng, cười nói: “Nữ nhân luôn thích nóingược, lúc nàng nói nàng đang chán ghét, thực chất trong lòng lại là lúc hoanhỉ nhất.”
Vương Đông Đông chu cái miệng nhỏ nhắn, bật thốt lên: “Muội yêu huynh.”
“A a, Đông Đông muội cuối cùng cũng nói thật lòng rồi.” Lưu Phong dùng sức xoanắn bộ ngực của nàng, cười nói.
Vương Đông Đông giờ mới biết mình đã ở thế thua.
“Chán ghét, đại sắc lang, đại bại hoại... đại...” Vương Đông Đông cũng khôngngăn trở Lưu Phong xâm phạm, cái miệng nhỏ chỉ lo cười mắng Lưu Phong. Độtnhiên nhớ tới câu nói về chuyện nói ngược kia, Vương Đông Đông vội vàng ngậmmiệng. Ta không nói lời nào, coi ngươi nói như thế nào.
Một người đàn bà kiều mỵ tại trong ***g ngực mình làm nũng, thân thể nóng bỏngkhiến cho Lưu Phong trong lòng hơi ngứa ngáy, vừa hay vào lúc đêm tối tốt thếnày, hay cơ hội, có nên hay không là vài sự tình có ý nghĩa, hảo hảo an ủingười nữ nhân đã vì mình lo lắng một chút.
Vương Đông Đông vẫn còn là xử nữ, bình thường trên người xử nữ đều có một loạimùi thơm cơ thể rất đặc biệt, loại mùi thơm này của cơ thể đối với nam nhân cótác dụng kích tình rất mạnh. Giờ phút này, mỹ nữ trong ngực, hai tay lại đặttại bộ vị trọng yếu của nhân gia, thân thể Lưu Phong bỗng dưng nóng lên, vốnđịnh thừa dịp xông tới, nhưng nghĩ lại thấy không ổn, bản thân sắp đại hôn,vạn nhất đem Vương Đông Đông xơi liền, nhân gia dám chắc là muốn bắt mình chịutrách nhiệm. Mặc dù bản thân mình có thể lấy danh nghĩa tình một đêm mà đẩyđưa trách nhiệm, nhưng còn phải lo lắng tới quan hệ giữa mình và Vương BảoNhi, vả lại Vương gia đối với hắn không có tệ, Lưu Phong dần dần thu tâm tư.Lâu lâu ôm một cái còn có thể, không nên làm chuyện không nên làm, dù sao vẫncó thể nắm thóp nữ nhân.
Vương Đông Đông cũng không biết ý nghĩ trong lòng Lưu Phong, nàng như trướcmiễn cưỡng ôi y trong ngực hắn, đôi mắt mê hồn, mị hoặc long lanh, cảm giácđược trước hai trái cầu đầy đặn ngạo nghễ trước ngực mình đang bị nam nhân nắnbóp, đôi mắt đẹp hiện lên một tia mê ly khác thường.
Cảm giác thân thể tiếp xúc phát ra càng trở nên mãnh liệt, Lưu Phong rõ ràngcảm giác được bộ ngực nữ nhân tròn căng mềm mại...
Khác giới tự nhiên hấp dẫn nhau, đêm khuya gió mát lại vào cảnh cô nam quả nữhợp lại sinh ra một cảm giác khác thường, Lưu Phong thậm chí cảm giác đượcdưới tiểu phúc một cỗ nhiệt lưu bốc lên. Hơi thở trở nên gấp gáp, ma trảo cảmnhận sự nhu nhuyễn của nữ nhân gây cho hắn một cảm giác rất kì diệu, hơn nữathân thể nữ nhân đó lại còn khẽ vặn vẹo, làm hắn khó kiềm chế nổi.
Lý trí không ngăn nổi cảm giác bị kích thích mà muốn phạm tội (ai chịu nổichứ, trừ lão gay Liễu Hạ Huệ), ánh mắt Lưu Phong không còn biết nghe lời dừnglại giữa hai chân Vương Đông Đông. Lưu Phong thật muốn lấy tay thăm dò vùngthảo nguyên thần bí đó.
“Đại ca, ngươi có cái gì đâm vào ta vậy?” Vương Đông Đông khẽ kêu một tiếng,sắc mặt đỏ bừng. Bất quá, lá gan nàng rất lớn, thậm chí lấy tay đưa tới chạmkhẽ vào thứ vừa đột khởi của Lưu Phong. Nàng căn bản không biết điều đó cuốicùng lại mang đến một chút hiệu quả không thể tưởng tượng.
Một cảm giác không nói lên lời nhất thời truyền khắp toàn thân, Lưu Phong hậnkhông thể đem Vương Đông Đông đè xuống mà xử quyết.
Hiện trường đột nhiên trở nên an tĩnh.
Lưu Phong trống ngực đập rất nhanh, Vương Đông Đông nép sát trong ngực hắn,thậm chí có thể nghe rõ thanh âm tim đập.
Vương Đông Đông khẽ liếc mắt nhìn Lưu Phong một cái, nàng không rõ tại sao LưuPhong tim đập lại mãnh liệt như vậy. Chẳng lẽ hắn sanh bệnh rồi? Thân là xửnữ, lại ở vào thời đại tri thức thiếu thốn như vậy, Vương Đông Đông căn bảnkhông ý thức được nguy hiểm của chính mình.
“Đông Đông, ta...” Lưu Phong càng thêm dùng sức ôm lấy Vương Đông Đông, nhụcbổng dưới hạ thân còn cách khố tử hung hăng dính tại phía trên mông của nàng,hắn hận không thể đem bổng bổng phía dưới phá tan tầng vải vóc, đâm thẳng màvào.
Động tác lớn mật của Lưu Phong làm hắn bại lộ, rốt cục khiến Vương Đông Đôngtỉnh ngộ.
“Không được, ta không thể cùng hắn như vậy...” Vương Đông Đông nhắc nhở chínhmình, nàng là đang đóng kịch, nàng cũng không chánh thức thích Lưu Phong. Nàngcó thể dễ dàng tha thứ sự vuốt ve và ôm ấp của Lưu Phong, nhưng không dám thựcsự cùng Lưu Phong phát sinh quan hệ. Ít nhất, bây giờ trong lòng nàng còn chưacó chuẩn trao sự trinh trắng của mình cho hắn.
Trong lòng đã quyết, Vương Đông Đông nhẹ nhàng không lộ vết tích đưa thân thểmình từ trong ngực nam nhân dịch khẽ một chút, bờ mông rời khỏi phạm vi hỏalực bổng bổng của Lưu Phong.
Cảm giác mất hồn dưới hạ thể không còn, Lưu Phong yết hầu giật giật, có chúttiếc nuối liếc nhìn Vương Đông Đông, giờ phút này đôi mắt đẹp của nàng hướngvề một ngôi sao xa trên bầu trời, tựa hồ cái gì cũng không chú ý tới, nhưngtrên khuôn mặt mềm mại của nàng lại mang theo một màn ửng đỏ kiều diễm, vẻ đẹpkhiến lòng người run rẩy, làm cho người ta trìu mến.
Vương Đông Đông quay đầu lại, làm bộ như chẳng có chuyện gì liếc nhìn LưuPhong một cái, ánh mắt thoáng hiện một tia bối rối, nhẹ giọng nói: “Đại ca,chúng ta đi xem cha có khỏe không?” Vương Đông Đông có chút sợ hãi, Lưu Phongvừa rồi khinh bạc, khiến cho nội tâm nàng cảm thấy một trận khoái cảm, nàngthậm chí cảm giác được tam giác nội khố phía dưới đã bị nước lũ làm ngập lụt.Nếu hai người cứ tiếp tục như vậy, nàng hoài nghi chính mình có thể không cáchnào kiên trì bảo vệ nổi dải phòng tuyến cuối cùng này.
Vào lúc này, Trương Đại Đầu vội vã như nhà cháy chạy tới, từ thật xa đã hướngLưu Phong hô: “Công tử gia, đã xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện.”
Lưu Phong dục vọng trong lòng nhất thời bị tiếng kêu của Trương Đại Đầu lậptức tiêu diệt, bước nhanh tới, vội vã hỏi: “Đại Đầu, lại xảy ra chuyện gìrồi?”
Trương Đại Đầu vội nói: “Công tử gia, tiễu phỉ đại quân bắt đầu đồ thành (đồsát toàn thành ý, anh em chơi võ lâm biết thừa).”
“Đồ thành?” Lưu Phong hơi kinh hãi: “Đại Đầu, này tới cùng đã xảy ra chuyệngì?”
“Nguyên soái nhận được thánh chỉ của bệ hạ, đem dân chúng tham dự phản loạncủa Sơn Mộc trấn toàn bộ chém đầu giết chết. Tôn Văn đang tìm người khắp nơi,nói là muốn cùng người liều mạng.”
“Mẹ nó. Như thế nào lại như vậy? Không phải nói chỉ cần đầu hàng thì tội khôngđáng chết sao?” Lưu Phong có chút kinh ngạc, lý lẽ luật pháp không hại số đôngcủa kiếp trước, tại đây cái thời đại phong kiến xã hội này căn bản không thểthực hiện được a. Hoa hạ đại đế vì quyền lợi của chính mình, thậm chí khôngtiếc giết chết trên vạn dân chúng, thật sự là quá sức tàn bạo a.
“Đại Đầu, ngươi mau lên dẫn người tới bắt Tôn Văn trói lại, nhớ kỹ phải để hắnsống.” Lưu Phong hơi nhíu mày, suy nghĩ một chút, nói: “Đông Đông, mau cùng tađi gặp cha nàng.”
Sơn Mộc trấn, lúc này đã thành một mảnh thi sơn huyết hải. Cứ tưởng rằng đầuhàng tất có thể nhận được khoan thứ của triều đình, ai ngờ rằng tiễu phỉNguyên soái nói lời chẳng giữ lời, quay lại đối với dân chúng vừa mới buôngkhí giới giơ lên đồ đao.
Khi hơn vạn phản quân đã đầu hàng bị tập trung vào cùng một chỗ, , bọn họ còncó ảo tưởng rằng có thể có được nhận quần áo và lương khô mà tiểu phỉ đạiNguyên soái trước đây đã hứa hẹn, nhưng lại hồn nhiên chẳng biết tai ách đãphủ xuống.
Một đội cung thủ vẻ mặt lạnh lùng tiến thẳng lên trên tường thành, một ít phảnquân thông minh mới ý thức được có chuyện không ổn, hàng loạt mũi tên lửa đanghướng thẳng về phía bọn họ.
“Bọn họ định làm gì?”
“Giết người”
một vị đầu mục phản quân cơ trí la lớn: “Các ngươi muốn làm cái gì? chúng tamuốn gặp đại Nguyên soái, tại sao các ngươi muốn giết chết chúng ta?”
Nghe tiếng kêu này, nhất thời phản quân đều tỉnh ngộ. Đám người bắt đầu bạođộng, đáng tiếc tiễu phỉ đại quân đã có chuẩn bị tốt lắm rồi, chung quanh đềulà tường thành cao cao, trên tường là vô số cung tiến thủ. Thanh âm phẫn nộmặc dù rung chuyển đất trời nhưng lại chẳng làm nên chuyện gì.
Vương Đức Vọng có các vị tướng quân vây quanh tiến lên thành lâu, con ngươi âmtrầm không chút che dấu toát ra sát khí lạnh như băng.
“Tại sao?” một vị phản quân thủ lĩnh đứng dậy lớn tiếng hô: “Cẩu quan, tạisao? Tại sao các ngươi nói lời mà không giữ lấy lời, tại sao các ngươi muốngiết chết chúng ta. Chúng ta đã buông vũ khí, tại sao các ngươi còn muốn tànnhẫn như vậy... trời ơi, mở con mắt ngươi nhìn xem đi, đây là đạo lý gì...”
Vương Đức Vọng cười lạnh một tiếng, nói: “Đừng oán ta, đây là chỉ ý của bệ hạ,tất cả những người tham dự phản loạn đều phải chịu trừng phạt này.”
