Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hi Du Hoa Tùng

Chương 207



“Phong nhi chuẩn bị thành thân?” Chẳng biết tại sao, tâm tình Nghê Thường cóchút mất mát.

“Đúng vậy, Phong nhi cũng đã đến lúc phải thành thân.” Thùy Mị Nhi trầm giọngnói: “Ta đã nói với Đại tỷ, đại tỷ nói đến lúc đó chúng ta đều đến. Thành thânlà chuyện đại sự, chúng ta vừa là thân nhân duy nhất của hắn và cũng là trưởngbối. Chẳng biết ý tam muội như thế nào?”

Nghê Thường cũng không có trả lời Thùy Mị Nhi, mà là hỏi: “Nhị tỷ, Phong nhilà tu chân, mà vị hôn thê của hắn là người thường, tỷ nghĩ có hợp không?”

Thủy Mị Nhi nghe vậy, sợ run một chút, lập tức lại hỏi: “Tam muội, chẳng lẽngươi phản đối Phong nhi thành thân?”

“Không có”. Nghê Thường vội vàng giải thích: “Nhị tỷ, tỷ không nên hiểu lầm ýtứ của muội. Ý muội nói Phong nhi tương lai có thể sống mấy trăm năm thậm chítrường sinh, mà thê tử của hắn có thể sau trăm năm sẽ quy thiên. Rất khó tưởngtượng đến lúc đó Phong nhi phải như thế nào đối mặt?”

Thủy Mị Nhi gật đầu, nói: “Không sai, tam muội quả thật chúng ta cũng quên mấtchuyện này. Nếu vậy chúng ta đi tìm đại tỷ thương nghị một chút, nếu thật sựkhông được, chúng ta sẽ khuyên Phong nhi hủy bỏ hôn sự này đi. Mặc dù là hoàngđế tứ hôn, nhưng mà Tứ muội ra mặt, hẳn sẽ không có vấn đề gì.”

Nghê Thường suy nghĩ một chút, lắc đầu, nói: “Chúng ta chỉ cần nhắc nhở mộtchút là được, về phần nên làm như thế nào, có lẽ phải xem chủ ý của Phong nhiđi.”

Thủy Mị Nhi không cùng Nghê Thường nói tiếp chuyện này, mà là hỏi: “Tam muội,còn nhớ không, Phong nhi đối với tiểu nha đầu của Huyền Tâm chính tông kiadường như cũng có ý tứ. Trước kia chúng ta cố ý dựa vào thân phận hai ngườichênh lệch mà tách rời bọn họ, bây giờ không cần rồi, tu vi của Phong nhi tiếnvào Kim Đan Kỳ, chi bằng chúng ta nghĩ biện pháp tác hợp hắn với tiểu nha đầukia.”

Nghê Thường suy nghĩ một chút, nói: “Nhị tỷ nói là Đình Nhi đệ tử Thủy Nguyệtđại sư sao? Đó đúng là cô nương tốt, nhưng mà nghe nói Huyền Tâm chưởng giáođã hứa gả nàng cho đệ tử đắc ý là Thiên Tâm.

“Không sai, lần trước đại tỷ cũng nói qua chuyện này, bất quá ta nghe nói ĐìnhNhi tựa hồ không có đáp ứng. Thủy Nguyệt lão ni cô nọ hiện tại cũng vì chuyệnnày mà nổi giận. Ta thấy tiểu nha đầu hơn phân nửa là thích tiểu quỷ đầu nhàchúng ta.” Thủy Mị Nhi cười nói: “Nghe nói tiểu nha đầu kia là một trong nhữngđệ tử trẻ tuổi xuất sắc của Huyền Tâm chính tông, nếu trở thành tức phụ củaPhiêu Hương cốc chúng ta cũng rất tốt.”

Nghê Thường trầm tư một chút, nói: “Chi bằng chúng ta tìm cơ hội nói chuyệnvới Phong nhi, xem ý tứ hắn thế nào?”

“Tiểu quỷ đầu rất háo sắc, ta đoán rằng, hắn có thể muốn tất cả.”

“Hắn dám.” Nghê Thường nắm chặt tay nói: “Hắn mà quá hoa tâm, cẩn thận muội sẽthu thập hắn.”

“Tam muội, chỉ sợ đến lúc đó ngươi không đành lòng đánh hắn.” Thủy Mị Nhi cườitrêu nói.

“Ai nói muội không đành lòng, nhị tỷ chờ xem.” Nghê Thường hừ hừ nói.

“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, chúng ra trở về nghỉ ngơi sớm một chútđi. Vài ngày nữa chúng ta xuống núi một chuyến.” Nói xong Thủy Mị Nhi kéo tayNghê Thường, hai người đằng vân bay đi.

Trong lúc chia tay, Thủy Mị Nhi đột nhiên hỏi: “Tam muội, ngươi có phải làthích tiểu quỷ đầu không?”

Nghê Thường run rẩy một chút, rồi nói ngay: “Phong nhi là một tay muội nuôilớn, muội có thể không yêu mến hắn sao?”

“Tam muội, ta không hỏi chuyện này.” Thủy Mị Nhi sắc mặt đột nhiên chăm chú.

Nghê Thường sắc mặt khẽ biến, trong mắt hiện lên một đạo dị sắc, buồn bã nói:“Nhị tỷ, có phải đại tỷ bảo tỷ hỏi muội hay không. Tỷ yên tâm đi, bất kể nóinhư thế nào, muội cũng là sư tôn của Phong nhi. Những chuyện không đúng muộisẽ không làm.”

Thủy Mị Nhi đi vài bước, đột nhiên xoay người lại, đối mặt Nghê Thường nghiêmtúc nói: “Tam muội, nữ nhân tu chân cũng là nữ nhân. Là nữ nhân không nên tựmình chịu ủy khuất. Mặc kệ ngươi có quyết định gì, nhị tỷ cũng đều ủng hộngươi.”

“Nhị tỷ...” Nghê Thường do dự một chút, cố lấy dũng khí hỏi: “Tỷ cũng thíchPhong nhi sao?”

Thủy Mị Nhi cười khì một tiếng: “Tam muội, yên tâm đi, nhị tỷ sẽ không tranhgiành cùng ngươi đâu.”

“Nhị tỷ, tỷ thật đáng ghét!”

“Ha ha, tam muội, ta phát hiện mỗi lần nói đến ngươi và tiểu quỷ đầu kia,ngươi lại giống như một tiểu cô nương chưa trưởng thành vậy.”

... Lương Châu quân doanh không thể so với Di Hồng Viện, cũng vì lo cho antoàn, buổi tối Lưu Phong không có tu luyện mà ngủ như người bình thường.

Tuy nhiên giấc ngủ của hắn cuối cùng cũng bị Trương Đại Đầu sớm quấy rầy.

Lưu Phong thích ngủ lõa thể (PNT: thèng này giống mình), mặc dù ở Lương Châuquân doanh cũng không ngoại lệ, bất quá hắn mặc y phục tốc độ cũng nhanh kinhngười, từ khi nghe thanh âm Trương Đại Đầu phát ra, cho đến khi Trương Đại Đầuvào trong, Lưu Phong đã mặc quần áo chỉnh tề.

“Đại Đầu, trời còn chưa sáng, ngươi ở chỗ này gọi quái quỷ gì không để chongười ta ngủ?” Xuân mộng bị người đánh thức, Lưu Phong có vẻ cực kỳ bất mãn.Trong lúc giấc mơ, hắn đang cũng Liễu Thanh Nghi và Ân Tố Tố vui vẻ, thật vấtvả mới thoát quang quần áo hai nàng, ai ngờ lại bị Trương Đại Đầu gọi mộttiếng quỷ quái làm tan vỡ giấc mơ.

“Công tử gia, trời chưa sáng, nhưng quân doanh xảy ra chuyện lớn.”

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt Lưu Phong có chút âm trầm, vội vàng hỏi.

“Công tử gia, chi bằng để Hàn tướng quân, Trương tướng quân hồi báo vớingười?”

“Nhanh gọi đến đây a.”

Hàn Tử Vân, Trương Trì và Trương Đại Đầu có quan hệ với Lưu Phong không giốngnhau. Trong thời khắc khẩn cấp Hàn Tử Vân, Trương Trì muốn trực tiếp đến doanhtrướng hồi báo nhưng không được, phải cho Trương Đại Đầu vào trước.

Sau khi hai người được chấp thuận, lúc này mới vội vã tiến đến.

Hàn Tử Vân sắc mặt lo lắng, vào cửa hắng giọng nói: “Công tử, quân doanh đãxảy ra chuyện, tướng sĩ đội 3 đêm này mang mấy ngươi ra thôn trang phụ cậncướp bóc. Bây giờ còn đang phân chia chiến lợi phẩm.”

Lưu Phong khẽ nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Bọn họ phạm tội lần đầu?”

Trương Trì tiến lên nói: “Bẩm phó soái đại nhân, thuộc hạ Lữ Hổ đội 3 ngàythường thường xuyên đến các thôn gần đây đánh cướp. Vốn ngày hôm qua thuộc hạmuốn hồi báo, nhưng sợ phó soái không tin, đêm nay vừa lúc bắt gặp bọn họ gâyán, nên lúc này mới đến đây bẩm cáo Nguyên soái, mời nguyên soái định đoạt.”

“Còn định đoạt gì nữa, quan binh làm cường đạo, thói đời này còn làm cho ngươita sống được sao?” Lưu Phong nhất thời giận dữ, quát: “Đưa ta đến xem.”

... Doanh địa đội 3, đêm nay tham gia cướp bóc tổng cộng có ngàn người, bọn họlúc này đang chia nhau chiến lợi phẩm, trên mặt mỗi người đều tràn đầy nụ cườiphát tài.

Đúng lúc này thì một tiếng quát vang lên: “Vây lại hết cho ta.”

Lưu Phong mang theo hai nghìn hùng binh đội 1 vây quanh tướn sĩ đội ba. Hàn TửVân và Trương Trì cũng chi nhau mang theo một vạn nhân mã đội hai bao vây quângiới khố (kho quân giới), để tránh Lữ Long chó cùng rứt dậu mà phát sinh binhbiến.

Lưu Phong đến bên một gã binh sĩ, ánh mắt lạnh như băng dừng lại trên ngườihắn làm hắn như ngồi trên kim châm, không được tự nhiên.

Trong ngực sĩ binh là một cái bao to như cái trống, miệng bao che không kín lộra cái vòng ngọc. Lưu Phong đoán rằng cái bao lớn đó là chiến lợi phẩm mớiđược chia.

“Bên trong là cái gì?” Ngữ khí Lưu Phong rất lạnh, giống như khách địa ngụcđến, khiến cho một sĩ binh bình thường tim đập thình thịch.

“Nói, bao đồ này là ở đâu ra?” Lưu Phong rất tức giận, hậu quả rất nghiêmtrọng. Sứ mạng quân nhân là cái gì, Lưu Phong ngày hôm qua vừa mới nói qua.Nhưng đêm nay bọn họ lại trở thành cường đạo.

“Phó soái... đại nhân... những đồ này là tiểu nhân... dùng lương bổng muacho... vợ...” Sĩ binh thân thể run rẩy, ý thức mang bao đồ dấu ở sau lưng.

Cùng lúc đó, đại bộ phận tướng sĩ tại hiện trường cũng bắt đầu tìm chỗ che dấuchiến lợi phẩm của mình, đáng tiếc là đã quá muộn, tất cả đều lọt vào mắt LưuPhong.

“Đồ hỗn trướng, các ngươi là đồ súc sinh. Rõ ràng là bôi nhọ hai chữ quânnhân.” Lưu Phong ánh mắt tức giận, nhìn về phía các tướng sĩ đang kinh hoảngthất thố, gầm lên một tiếng.

Lưu Phong vẻ mặt nghiêm trọng, xoay người bước đến giữa sân, lạnh lùng nhìnqua đám sĩ binh như tặc khấu này.

Trong lúc này thì Trương Đại Đầu đi tới, thấp giọng nói: “Công tử, theo tướngsĩ đội 1 đi khám sát, đêm nay bọn họ cướp bóc như mọi ngày, chẳng những cướpđồ còn cướp đoạt cả nữ nhân. Tại hiện trường phát hiện vài tên luân phiên hiếpdâm phụ nữ...”

“Không cần nói ta cũng biết”

Lưu Phong hít sâu một hơi, trong lòng bi thương nói không nên lời. Đều nói xãhội phong kiến người ăn thịt người, trước kia Lưu phong chưa từng cảm nhậnđược điều này. Nhưng hôm nay, hắn thật sự hiểu được cái gì gọi là người ănthịt người. Quân đội biến tặc khấu, ai có thể tưởng tượng được, quân nhânchúng ta quay trở lại cướp đoạt tài sản của dân chúng không một tấc sắt trongtay. Xã hội như vây, còn có thể để người ta sống sao?

Gió lạnh vù vù thổi qua, một cổ sát khí từ đôi mắt mỹ lệ của hắn phát ra. Nhãnthần sắc bén này đảo qua người những sĩ binh tham gia cướp bóc, cơ hồ khiếncho mỗi người điều cảm thấy sợ hãi tử vong.

“Súc sinh, các ngươi là lũ súc sinh ăn thịt người, Các ngươi chẳng những bôinhọ chữ quân nhân thần thánh, mà còn bôi nhọ chữ nhân. Ta thật sự không thểnào tưởng tượng, quân đội chúng ta, quân nhân chúng ta lại như cường đạo giếthại dân chúng.” Lưu Phong trợn mắt quát to: “Con mẹ nó, đêm nay ai cường bạophụ nữ, bước ra cho ta.”

Kêu lên một tiếng đau xót, ánh mắt Lưu Phong sát khí đại thịnh, sau cái phấttay, bốn gã sĩ binh như hung thần ác sác áp giải hai gã sĩ binh hoảng sợ vạnphần tới trước mặt Lưu Phong. Trương Đại Đầu bên cạnh sớm hồi báo: “Công tử,theo những người mục kích báo lại, hai phụ nữ bị cường bạo hại chết là do haingười bọn họ gây nên. Hai người này là thân tín của Lữ Long, ngày thường trongquân doanh không để quân kỷ vào mắt, thậm chí còn giết người. Đêm nay haingười bọn hắn tham dự chỉ huy.”

“Súc sinh, mau mang ra chém.” Lưu Phong hai kiếp làm người, bình sinh đây làlần đầu tiên trong lòng bạo phát ý muốn giết người mãnh liệt như vậy. Súc sinhnhư vậy không giết, quả thực là không có thiên lý.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...