Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hi Du Hoa Tùng

Chương 197



Lưu Phong giờ phút này cũng minh bạch được sự tình thật sự nghiêm trọng, nhưnghối lại cũng đã muộn, Hạo Thiên Kiếm tựa hồ đã dính vào tay hắn, muốn buông racũng không được. Thiên Tâm bên cạnh nhìn thấy có chút hả hê, có điều không dámlớn tiếng cười mà thôi. Bộ dạng của ngươi như thế, ngươi còn không chết sao.

Quái tăng Đạo Diễn tâm tình cũng dị thường khoái trá, đến Giang Nam lần nàynhiệm vụ trọng yếu của hắn chính là tìm cơ hội trừ khử Lưu Phong. Bây giờ cóthể nhìn thấy Lưu Phong chết đi, thật sự là một việc may mắn.

Máu không ngừng chảy ra, sắc mặt Lưu Phong trắng như tờ giấy, đôi mắt sángngời lúc này giống như đám tro tàn. Vẻ mặt Kiếm Tiên bỗng trở nên ảm đạm, nếukhông phải hắn suy đoán sai lầm, sự tình sẽ không tới nước này. Lưu Phong màchết, hắn thật sự không biết phải làm thế nào đối mặt với cố hữu (bạn cũ).

“Tiền bối, cầu xin người cứu đệ đệ.” Đình Nhi ngã quỵ trên mặt đất, vẻ mặt đầymong chờ.

Kiếm Tiên ngạc nhiên một hồi, đưa tay xuất ra một đạo kình khí vô hình đỡ ĐìnhNhi đứng lên, lạc giọng nói: “Xin lỗi, ta cũng có khả năng.”

Lời này vừa nói ra, cơ hồ mọi người đều nghĩ rằng Lưu Phong chắc chắn phảichết.

Đúng lúc đấy, kỳ tích xuất hiện, trên cổ Lưu Phong hiện lên một đạo bạchquang, rất nhanh, đạo bạch quang nọ hóa thành nhất đạo Đồ Đằng (một cỗ khí tứchình dạng một lá cờ trong đó có hình các loại muôn thú).

Kiếm Tiên thoáng kinh hãi, lập tức dùng điểu ngữ (tiếng chim) nói với Phi nhivài câu.

Phi nhi kêu lớn một tiếng, nhất thời biến thân, giương cánh bay lượn, từ giữakhông trung phóng Đồ Đằng nọ, ngay sau đó, Đồ Đằng liền trở thành một cái bóngPhi nhi.

Mọi người ở đây trợn mắt há hốc mồm, trong khi đấy không thấy từ miệng LưuPhong lại xuất ra một đạo bạch quang, Phi nhi hóa thành Đồ Đằng, đột nhiênnhập vào Hạo Thiên Kiếm.

Rất nhanh, phản lực trên Hạo Thiên Kiếm bắt đầu tiêu thất, khí sắc Lưu Phongkhôi phục một ít, trong mắt thần sắc trở nên cực kỳ phức tạp.

Một lúc lâu, hắn hai tay giơ cao Hạo Thiên Kiếm lên, nói một câu: “Cám ơnngươi, Phi nhi.”

Tận mắt nhìn thấy Lưu Phong sẽ hết đường, nhưng bây giờ lại sống lại, ThiênTâm vừa tức vừa sợ: “Sao lại thế, sao lại thế, rốt cục là chuyện gì đã xảyra?”

Lưu Phong hừ lạnh một tiếng, nói: “Đại tượng huynh ta không chết, ngươi rấtthất vọng phải không?”

Thiên Tâm quả thật là mong Lưu Phong đi tìm chết, nhưng là lời này không thểnói ra. Nhất là không thể trước mặt Trương Mỹ Nhân và Đình Nhi mà nói ra. Khẽcười một tiếng: “Lưu huynh sao lại nói thế. Ta đương nhiên hy vọng Lưu huynhcó thể thu phục Hạo Thiên Kiếm thành công.”

“Có đúng không?” Khóe miệng Lưu Phong nhếch lên, tươi cười: “Như ngươi mongmuốn, ta không có chết, đồng thời cũng thu phục Hạo Thiên Kiếm thành công.”

Đối mặt với Lưu Phong kiêu ngạo, Thiên Tâm cũng như như người câm ngậm phảithuốc đắng muốn nói cũng không nên lời.

“Chúc mừng Lưu huynh, chúc mừng Lưu huynh!” Rõ ràng muốn giết người, nhưngkhông thể không chúc mừng người ta, Thiên Tâm cố nén hơi giận đang oanh tạctrong lòng.

Đình Nhi thấy Lưu Phong không có việc gì, liền bước lên phía trước chúc mừng:“Đệ đệ, ngươi không có việc gì a, thật tốt quá, vừa rồi quá nguy hiểm, thiếuchút nữa dọa ta chết mất.”

Mắt Lưu Phong vừa xoay vừa chuyển, tiện thể đảo qua ngực Đình nhi, nhân cơ hộigiả vờ tạo ra bộ dáng rất khó chịu: “Đình tỷ tỷ, ai nói đệ không có việc gì,đệ bây giờ đứng cũng không xong, người mau đến giúp đệ...” Trong lúc Đình Nhilơ đãng, ma trảo Lưu Phong đã khe khẽ đặt trên mỹ đồn.

Đình Nhi thấy sắc mặt Lưu Phong có chút tái nhợt, trong lòng cũng lo lắngkhông thôi, mặc dù trên đồn bộ cảm giác có nóng lên một cách bất thường, nhưnglà không nghĩ đến Lưu Phong đang nhân cơ hội lợi dụng.

Lưu Phong trong lòng cũng thầm hô quá đã, thậm chí còn lớn mật khe khẽ miếtnhẹ mỹ đồn Đình Nhi một cái.

“Tuyệt, rất đàn hồi.” Lưu Phong trong lòng nao nao, nuốt một ngụm nước bọt.

Nhưng Đình Nhi lại hoàn toàn không biết Lưu Phong này đang xấu xa nhân cơ hộichiếm tiện nghi, ngược lại ân cần hỏi: “Đệ đệ, ngươi không thoải mái chỗ nào?”

Lưu Phong không thoải mái chỗ nào?

Đương nhiên là phía dưới, ngay khi kích thích mỹ đồn Đình Nhi, cây bổng LưuPhong đã có chút bành trướng.

“Tỷ mau ôm đệ, ôm chặt đệ, đệ không sức để đứng vững...” Lưu Phong vừa nóixong, lại càng thêm dùng sức cùng thân thể Đình Nhi dán sát một chỗ, hai taynhẹ nhàng vuốt ve hương đồn Đình Nhi, Phía dưới cây bổng càng hung hăng chốnglên tiểu phúc Đình Nhi.

Trương Mỹ Nhân thấy Lưu Phong suy yếu không đứng nổi, còn tưởng hắn bị nộithương gì nghiêm trọng, vội vàng tới xem. Ai ngờ đến gần một chút nàng mớinhìn thấy hai tay Lưu Phong chính là đang đặt trên đồn bộ Đình Nhi, nhưng lạithỉnh thoảng miết vài cái. Trương Mỹ Nhân nhất thời hiểu được, tiểu quỷ này làđang nhân cơ hội giở trò.

Trong lúc này, Đạo Đức chân nhân và Thiên Tâm cũng phát hiện ra quỷ kế của LưuPhong.

Nếu không phải Đạo Đức chân nhân giữ chặt Thiên Tâm, phỏng chừng Thiên Tâm đãsớm ghen ghét nổi giận. Đình Nhi toàn thân trên dưới, hắn thích nhất chính làhương đồn màu mỡ kia (vốn là”phì mĩ”, nhưng tại hạ dịch thế này cho nó hìnhtượng, hi hi) Thiên Tâm đến nằm mơ cũng muốn sờ soạng hương đồn co dãn ấy,nhưng không ngờ giờ phút này, hương đồn lại đang ở dưới tay một nam nhân khác.

Đạo Đức chân nhân ho khan một tiếng, ánh mắt hướng Trương Mỹ Nhân, ý bảo nàngtiến lên ngăn cản Lưu Phong, tránh để lớn chuyện. Thiên Tâm kia ngoại trừ tuluyện là thiên tài, còn nói về phương diện này thì chính là cái đầu heo a. Nếumuốn tranh đấu cùng Lưu Phong, phiền toái quả cũng không nhỏ a.

Trương Mỹ Nhân nhìn thấy Lưu Phong bộ dáng đang ăn đậu hũ, trong lòng tức tối.

Tiểu quỷ này đúng là một đại sắc lang. Vì trách những ma phiền không cần thiếtmà bước đến, cố tình kinh ngạc, hắng nhẹ một tiếng: “Phong nhi không việc gìchứ? Để sư tôn đến xem giúp ngươi?” Nói xong, Trương Mỹ Nhân nhân cơ hội kéoLưu Phong trong lòng Đình Nhi ra.

Lưu Phong vốn còn muốn đùa thêm, nhưng thấy Trương Mỹ Nhân cố ý phá hư chuyệntốt của mình cũng không dám tiếp tục, không thể làm gì hơi là cười khổ, làm bộcho Trương Mỹ Nhân xem.

“Sư tôn, người phá chuyện tốt của đồ nhi.” Hai người đứng gần, Lưu Phong nhâncơ hội nói.

Trương Mỹ Nhân thấp giọng nói: “‘Xú tiểu tử, sờ mó chưa đủ sao, sờ xuống tínữa là có tai nạn chết người.” Trương Mỹ Nhân đưa tay chỉ Thiên Tâm đang muốnnổi điên. Lưu Phong hiểu ý, bất quá khóe miệng tươi cười coi thường. Nói vềtán gái, Thiên Tâm không phải là đối thủ của hắn.

Sự tình cơ bản cũng rõ ràng, Đạo Đức chân nhân sợ nếu nán lại thêm, Lưu Phongvà Đình Nhi lại xảy ra sự tình gì nữa, quyết định ngay tức khắc trở lại kinhđô.

Lần này dựa vào sơn môn pháp bảo-Thì Không Toa, mới có thể trong thời gianngắn quay về Giang Nam, nói đến thu hoạch cũng thật là lớn. Ít nhất hắn cũngthấy được vị Kiếm Tiên trong truyền thuyết của Huyền Tâm chính tông. Mặc dù,nhân gia bây giờ không thừa nhận thân phận ở Huyền Tâm chính tông, nhưng ĐạoĐức chân nhân cũng không để ý. Tóm lại hắn xuất thân là từ Huyền Tâm chínhtông là được. Về một trường phong ba năm đó, không có quan hệ với bọn hậu bốinày.

“Sư thúc tổ, đệ tử Đạo Đức chân nhân còn có việc riêng, không thể ở lại đây.Có thời gian, kính mời sư thúc tổ về sư môn một chuyến, chỉ điểm cho bọn đệ tửhậu bối.” Đạo Đức chân nhân sau khi nói xong thì quỳ xuống. Bối phận chênhnhau quá lớn, lễ tiết bình thường vẫn không đủ tôn kính.

Đối mặt với đại lễ của Đạo Đức chân nhân, Kiếm Tiên hừ một tiếng, nói: “ĐạoĐức tiểu tử, bổn tôn nói lại cho ngươi một lần, ta và Huyền Tâm chính tông đãsớm không có quan hệ gì.”

“Trong mắt đệ tử, người vĩnh viễn là sư môn tiền bối.” Sau khi dập đầu hànhlễ, Đạo Đức chân nhân mới đứng dậy, mang theo Đình Nhi và Thiên Tâm cáo biệtTrương Mỹ Nhân, Trương Thiên Sư mấy người.

Vừa mới gặp lại đã phải chia lìa, Lưu Phong và Đình Nhi không hề mong muốn.

“Đệ đệ, nghe nói bệ hạ đã tứ hôn cho ngươi và Ân Tố Tố, tỷ tỷ chúc mừng ngươitrước.” Đình Nhi ở kinh đô, đã sớm biết tin tức.

Lưu Phong có chút xấu hổ: “Đình tỷ tỷ, người hãy nghe đệ nói...”

“Quên đi, ngươi không cần phải giải thích.” Đình Nhi ngắt lời Lưu Phong nói:“Ta biết, ngươi căn bản muốn nói với ta thế nào.”

“Đình tỷ tỷ, đệ viết thư giải thích rõ ràng cho tỷ được không?” Lưu Phong cóchút có tật giật mình.

Đình Nhi thở dài một tiếng, gật gật đầu, nói: “Ta đợi thư của ngươi.”

“Đình tỷ tỷ, sau khi trở về nhớ nhớ đệ nhé.”

“Đệ đệ, ngươi không phải rất hư nhược sao, như thế nào bây giờ bộ dáng lại nhưsanh long hoạt hổ vậy?” Đình Nhi đột nhiên hỏi.

“Đệ... này...”Lưu Phong nhất thời lắp bắp không biết nói cái gì.

Đình Nhi cười, đưa tay dí lên trán Lưu Phong một cái, nói: “Ngươi nha, càngngày càng giống một đại sắc lang, đừng tưởng ta không biết ngươi vừa rồi làmcái gì.” Đình Nhi không phải kẻ ngu, trái lại nàng rất thông minh, lúc trướcLưu Phong nhân cơ hội lợi dụng sờ mông nàng, nàng kỳ thật biết rõ, chỉ bấtquá, nàng cam tâm tình nguyện giúp Lưu Phong diễn cho xong một vở kịch, để hắnthoải mái một chút. Bất quá nói qua cũng phải nói lại, mỗi lần thân thể tiếpxúc với Lưu Phong, Đình Nhi đều rất kích thích, rất thoải mái.

“Đình tỷ tỷ, vậy là ngươi nguyện ý để cho ta sờ?” Lưu Phong cười hắc hắc, sauđó nghiêm mặt, đưa tay nói: “Chi bằng cho đệ sờ nữa?”

Đình Nhi tránh khỏi tay Lưu phong, làm bộ cả giận nói: “Ngươi nha, còn tranhthủ chiếm tiện nghi, ta... trước tiên chờ ngươi viết thư giải thích. Nhớ kỹ,không được dùng lời điềm ngôn mật ngữ lừa dối ta.”

Lưu Phong vội vàng gật đầu: “Đình tỷ tỷ, tỷ yên tâm, đệ nhất định sẽ giảithích rõ ràng cho tỷ.”

Đạo Đức chân nhân và Thiên Tâm thấy hai người thầm thầm thì thì không ngừng,vội vàng thúc giục.

Đình Nhi không thể trì hoãn, không thể làm gì khác hơn là cáo biệt, kỳ vọngLưu Phong có thể nhanh chóng phát triển đến kinh đô.

Trong khi xoay người, Đình Nhi thở dài một tiếng, thì thầm hỏi: “Ngươi thật sựphải cùng Tố Tố cô nương kết hôn sao? ’

Lưu Phong vô thức đáp một câu: “Ân...”

“Vậy chúng ta thì như thế nào?” Đình Nhi hỏi những lời này trong khi đã tiếnvào Thì Không Toa.

Lưu Phong nao nao, muốn mở miệng nhưng lại không biết phải nói như thế nào.Tình cảm Đình Nhi đối với hắn biết rõ, nhưng chuyện này, với thân phận và địavị của nàng, nàng có nguyện ý làm thiếp không? Cho dù Đình Nhi nguyện ý làmthiếp, Huyền Tâm chính tông có đáp ứng không?

Phiền toái a, thật phiền toái. Ngẫm lại chuyện sau này, Lưu Phong hiểu đượccũng đau đầu.

“Ngươi lo lắng Huyền Tâm chính tông phản đối chuyện ngươi và nữ oa nhi kia?”Người nói chính là Kiếm Tiên, hắn thấy Lưu Phong cau mày, chậm rãi đi tới, nhẹgiọng hỏi.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...