Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hi Du Hoa Tùng

Chương 179



“Ngươi sai rồi, thần điểu ở lại bên người ngươi, ta rất yên tâm.” Trung niênnam tử thản nhiên nói.

Lưu Phong hơi kinh hãi, nghĩ thầm cao thủ trách cứ như vậy, nói chuyện lạikhông có lý lẽ, nhưng lại vẫn có chút ý tứ huyền diệu mơ hồ. Đầu tiên là nóikhông tin nhân phẩm của mình, bây giờ lại có thái độ biểu dương, nói có thầnđiểu bên mình rất yên tâm. Người gì đâu mà lạ lùng. Quả nhiên là một thời đạibiến thái.

“Ngươi nghĩ rằng ta nói rất mâu thuẫn.” Trung niên nam tử giống như con sâutrong bụng Lưu Phong, hắn luôn có thể biết rõ ý nghĩ của Lưu Phong.

Lưu Phong gật đầu khiêm tốn: “Không sai, vãn bối quả thật là nghĩ như vậy.”

Trung niên nam tử lạnh nhạt nói: “Vốn ta định xem xem cuối cùng thần điểu sẽrơi vào tay ai, nếu nhân phẩm của kẻ này bất chính, ta nhất định sẽ ra tayđoạt lấy thần điểu. Nói thật nhé, nhân phẩm của ngươi làm cho ta rất là hoàinghi...”

Bất mãn vì trung niên nam tử nghi ngờ nhân phẩm của mình, Lưu Phong khôngkhách khí cắt đứt lời nói của hắn, nói vẻ khiêu khích: “Đại thúc, những lờinói nhảm của ngươi thực ra cũng không ít.”

Trung niên nam tử hừ nhẹ một tiếng khinh thường trong mũi, mặc dù ngữ khí nhẹnhàng, nhưng ý tứ trong câu nói lại lộ ra một cơn giận: “Tiểu tử, nếu theo nhưtính cách trước kia của ta, ngươi bây giờ đã là một người chết rồi.”

Lưu Phong có chút kinh hãi, tinh thần nhất thời đề phòng cao độ, lập tức luivề phía sau một bước, toàn bộ tinh thần đề phòng nhìn chằm chặp cao thủ thầnbí khó lường này phía đối diện.

“Ngươi không cần phải khẩn trương.” Trung niên nam tử đột nhiên cười nói: “Tacòn tưởng rằng ngươi là kẻ không sợ trời, không sợ đất, không ngờ ngươi cũngrất sợ chết.”

“Người sai rồi, vãn bối không phải sợ chết, mà là vãn bối không thể chết được,cũng không muốn chết.” Lưu Phong lạnh nhạt nói.

“Không sai.” Trung niên nam tử lại nói một câu không sai, nhưng dù là ai cũngkhông rõ câu không sai đó có ý nghĩa gì. Ngừng một chút, hắn nói tiếp: “Bâygiờ ta có thể nói cho ngươi, nguyên nhân ta thay đổi chủ ý.”

“Trước tiên ngươi trả lời ta đã, có đúng ngươi tu luyện Thái Âm thất tinhhuyền hay không?”

Người ương ngạnh, cao nhân. Lưu Phong không khỏi có chút bội phục người trướcmắt, hắn chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra pháp quyết tu luyện của mình, công lực vàkiến thức bực này, cho dù là Tần Thủy Dao lợi hại nhất trong bốn vị sư tôncũng không bì được.

“Tiền bối, làm sao người biết?” Vì bội phục, cách xưng hô của Lưu Phong lạiphát sinh thay đổi lần nữa.

Trung niên nam tử thản nhiên nói: “Ta vẫn thích ngươi gọi ta là đại thúc.”

“Thực ra vãn bối cũng thích gọi người là đại thúc.” Lưu Phong linh cơ rungđộng, vẻ mặt tán đồng nói: “Gọi người là đại thúc, vãn bối có một loại cảmgiác rất thân thiết.”

“Ha ha... !” Trung niên nam tử đột nhiên cười lớn một tiếng rồi nói: “Khôngnghĩ tới bốn nữ nhân của Phiêu Hương cốc lại dạy ra một cái bảo bối sống độngnhư ngươi. Không sai, không sai.”

Lưu Phong vội vàng hỏi: “Đại thúc, người biết bốn vị sư tôn của vãn bối sao?”

“Không sai, ta biết bốn tiểu nha đầu đó, có điều các nàng chưa chắc đã biếtta. Tiểu tử, nếu Thái Âm thất tinh huyền đã lựa chọn ngươi, ngươi nên biết quýtrọng. Tiết lộ câu này cho ngươi, tiền đồ của ngươi không thể đong đếm được.”Lần đầu tiên trung niên nam tử lộ ra khuôn mặt tươi cười.

Tiền đồ không thể đong đếm? Dụng ý là ở tu chân giới sao? Lưu Phong ngẩng đầulên đang chuẩn bị để hỏi cho rõ, nhưng không ngờ người đó đã sớm mất dạng rồi.

“Ồ, còn đây không? Lên tiếng đi” Lưu Phong kêu lên một tiếng thật lớn.

“Mẹ kiếp, không đáp lại gì cả!” Lưu Phong cảm thấy câu hỏi của mình cũng giốngnhư là phần mềm chat online YM ở kiếp trước vậy. Còn biểu hiện của đối phươngcũng giống như biểu tượng im lìm vậy.

Trên đường đi, Lưu Phong đều tự hỏi thân phận của người đó. Tuy không dámkhẳng định, nhưng có một điểm Lưu Phong đúc kết lại được, người này đúng làmột lão bất tử. Ngẫm lại bốn vị sư tôn đều là những người nhiều tuổi rồi,người đó dám nói các nàng là tiểu nha đầu, có thể thấy được người nầy là cựcphẩm trong các Lão bất tử.

Ngoại trừ đúc kết lại đó là lão bất tử, Lưu Phong còn có một phát hiện trọngđại.

Trước kia, đều nói lợi hại nhất tu chân giới chính là chưởng giáo của HuyềnTâm chính tông, bởi vì hắn đã đạt đến tu vi Nguyên Anh kỳ. Nhưng từ cuộc gặpgỡ đêm nay mà nhìn lại, Nguyên Anh kỳ tựa hồ cũng chẳng là gì cả, chưởng giáocủa Huyền tâm chánh tông cũng không phải là thiên hạ đệ nhất nhân. Ít nhất Lãobất tử đêm nay nếu so với hắn vẫn mạnh hơn rất nhiều.

Lưu Phong nghĩ như vậy, hiểu được mình nên mau kiếm Bạch Khiết để nói chuyện,thứ nhất nghĩ biện pháp tăng cường tu vi bản thân, thứ hai, tìm nàng để hỏi vềthân phận của Lão bất tử. Nếu dựa theo tuổi tác mà tính toán, lão bà BạchKhiết đó phỏng chừng không dưới Lão bất tử.

Trở lại Di Hồng viện, Lưu Phong cố gắng liên hệ với Bạch Khiết lần nữa, nhưnglà lão bà đó vẫn như cũ không có phản ứng gì.

Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, cảnh giới tu luyện không có giớihạn.

Hôm nay Lưu Phong ngoại lệ không có đi kiếm Liễu Thanh Nghi để hoan ái, lạicòn ngồi xuống tu luyện từ rất sớm.

Thái Âm thất tinh huyền từ sau khi được Bạch Khiết bổ sung, công pháp trở nêncàng thêm huyền diệu và thần kỳ, tu luyện chỉ cần dụng công một nửa trước kianhung, tốc độ lại tăng lên so với trước kia tới mấy lần.

Dần dần, trong đầu Lưu Phong đã bày ra trước mắt một màu đen huyền bí, khổnglồ tinh vi, bước vào thế giới tu luyện thần bí vô hạn.

Nhập định một thời gian dài, Lưu Phong đã dần dần đắm chìm rất sâu vào thếgiới cấu trúc của Thái Âm thất tinh huyền, hắn kinh ngạc phát hiện mình giờphút này lại không ở trong phòng của Di Hồng viện, mà là đang ở trong một nơithế giới vũ trụ hư ảo, xung quanh tựa hồ tinh tú đầy trời, chiếu ra ánh sángmê người.

Nhìn xuống dưới, Lưu Phong phát hiện thân thể của mình đã trở nên hoàn toàntrong suốt, chỉ có thể nhìn thấy chân khí đang lưu động trong kinh mạch.

Trong bầu trời đầy tinh tú, Lưu Phong thấy được rõ ràng nhất chính là chùm saoThất tinh Bắc đẩu. Thất tinh có hình dạng như cái môi, phát tán ra ánh sángrực rỡ, hướng về thân thể Lưu Phong hội tụ lại.

Lưu Phong kinh ngạc phát hiện, những mảnh vụn nhỏ li ti của sao Bắc đẩu bấtngờ thấm xuyên vào trong gân mạch của mình.

Theo sự vận chuyển của pháp quyết, những mảnh vụn của sao Bắc đẩu ngày cànghội tụ nhiều tới trên người hắn, năng lượng của những mảnh vụn đó càng tích tụcàng nhiều, nhanh chóng căng đầy kinh mạch của hắn, rất nhanh ngay cả đan điềntrong cơ thể cũng không cách nào dung nạp.

Áp lực những mảnh vụn của sao càng lúc càng cường đại, khiến cho Lưu Phong cảmgiác được một trận thống khổ. Hắn cảm giác thân thể của mình phảng phất bị đènén bởi một cổ trọng lực, kinh mạch cũng lần lượt bị rửa sạch, ngay cả tinhthần cũng cảm giác thấy một luồng thống khổ khó có thể biểu đạt bằng lời.

Cùng lúc đó, tốc độ của năng lượng những mảnh vụn sao Bắc đẩu càng trở nênkinh người mãnh liệt tiến vào trong cơ thể hắn.

Lưu Phong cật lực chịu đựng sự đau đớn thoát thai hoán cốt, tinh thần và ý chícơ hồ đã rơi vào hôn mê.

Cũng không biết trải qua bao lâu, thống khổ của Lưu Phong từ từ giảm bớtxuống, hắn có thể chứng kiến rõ ràng gân mạch của mình đã lớn hơn lúc trướckhông ít.

Năng lượng cường đại của những mảnh vụn sao Bắc đẩu trong kinh mạch mới sinhra của Lưu Phong bắt đầu chạy như điên, càng ngày càng sáng ngời, càng ngàycàng chói mắt, dẫn thẳng về phía đan điền.

Rốt cục, khi đã đem toàn bộ năng lượng các mảnh vụn sao Bắc Đẩu toàn thân nénlại vào đan điền, Lưu Phong cảm thấy toàn thân cực kỳ thoải mái.

Cẩn thận quan sát, hắn mới phát hiện, viên kim đan bên trong đan điền, tronglần tu luyện này đã lớn hơn một chút.

Lưu Phong hai mắt chậm rãi mở ra, trong con ngươi khi sáng thì tinh quang điệnthiểm, tối thì âm trầm khó lường, một hồi lâu mới hồi phục bình thường, nhưngánh mắt này đã khác với lúc trước, tràn ngập mị lực gần như hồ ma, thực quỷdị. Da thịt hắn lập lòe phát sáng, giống như bị dính một lớp lực lượng câu hồnnhiếp phách người khác vậy, tướng mạo khuôn mặt tràn ngập hào hùng, lộ ra lôngmày thô cùng vầng trán rộng cương nghị bất khuất...

Không biết bao nhiêu nữ tử lại sắp bị khuynh đảo.

Sự thật chứng minh Thái Âm thất tinh huyền được bổ khuyết, quả nhiên khônggiống bình thường, khó trách ngay cả Lão bất tử rất ương ngạnh đó cũng nóimình có tiền đồ.

Tâm tình sau khi tu luyện thật khoái trá. Lưu Phong mang theo Tiểu Linh nhiđến thị sát Thiên Thượng Nhân Gian. Toàn bộ công việc đều tiến hành trật tự nềnếp. Công việc được Vương Bảo Nhi ưa thích say mê bởi đắt khách, bận rộn trướcsau, không thấy nửa điểm khí tức của một công tử chỉ quen ăn chơi nữa.

Phòng xưởng của Thiên Y Vô Phùng đã dựa theo ý đồ chỉ dạy mới nhất của LưuPhong làm ra yếm đeo và quần ngắn mê người được các nữ nhân trẻ của giới trẻthời hiện đại rất ưa chuộng. Đương nhiên, những vật phục trang của thời đạimới này, đợt hàng đầu tiên vẫn cung cấp trước hết cho đám người biểu diễn nghệthuật của Thiên Thượng Nhân Gian.

Mặc dù ý tưởng thiết kế của quần áo này và cách ăn uống nơi đây không tươngthích, nhưng Lưu Phong tin rằng chỉ cần các cô nương của Thiên Thượng NhânGian biểu diễn sau một khoảng thời gian, khẳng định sẽ có người đến đây bàn vềviệc đặt hàng.

Thói quen là do nuôi dưỡng mà thành, ý tưởng cũng do ấp ủ mà thành. Lưu Phongbây giờ chính là muốn làm cho nữ nhân thời đại này được nuôi dưỡng để vượtkhỏi ý tưởng mặc quần áo như trước. Chỉ có như vậy, cơ hội buôn bán của hắnmới có thể càng ngày càng đỏ lửa, bạc của hắn mới có thể càng ngày càng nhiều.

Vương Bảo Nhi và Thanh Âm trước đó cũng không sao thấy được cơ hội buôn báncủa yếm đeo và quần ngắn, dù sao những món đồ này và nội y không giống với ănmặc ở bên ngoài. Ăn mặc như vậy, sự thật là cho dù là thanh lâu nữ tử cũngkhông dám mặc ngoài đường.

Nhưng quan điểm của Lưu Phong không giống vậy, cho tới giờ hắn không hề nghĩtới muốn nữ nhân của thời đại này mặc yếm đeo và quần ngắn ra ngoài đường. Hắnchỉ nghĩ rằng bán loại quần áo này cho những nữ nhân nào muốn giữ chặt ánh mắtnam nhân của mình. Từ trình độ nóng bỏng của Thiên Thượng Nhân Gian mà xem ra,nữ nhân như vậy tin rằng sẽ có rất nhiều.

Sau khi gạt bỏ cách nhìn của Vương Bảo Nhi và Thanh Âm, Lưu Phong nói thế này:“Trên đời vốn không có đường, nhiều người đi rồi sẽ thành đường. Tập quán củamọi người là do nuôi dưỡng mà thành, cái lõi ý tưởng kinh doanh của ThiênThượng Nhân Gian chính là nuôi dưỡng xong rồi mới tiêu thụ...”

Trên đường về, có vẻ Lưu Phong ***ng phải vật cản đường bất ngờ chính là VươngĐông Đông.

Mấy ngày nay là những ngày chán chường của Vương Đông Đông, nói chính xác hơn,là rất chán. Tam đầu heo tựa hồ quyết tâm tự tay chinh phục Vương Đông Đông.Mỗi ngày dẫn theo một đám đông trợ giúp gọi là tình thánh tham mưu đoàn, trămphương ngàn kế để lấy lòng Vương Đông Đông.

Nhưng chính cách làm của Tam đầu heo, lại làm cho Vương Đông Đông càng thêmcảm thấy ác tâm với cách vì người của hắn.

Trái ngược với Tam đầu heo, Lưu Phong thì đã mấy ngày không liên lạc với nàngrồi. Hôm nay, Vương Đông Đông rốt cục ngồi không yên, nàng chủ động chặn đứngLưu Phong ở trên đường.

“Là Đông Đông à, thật là trùng hợp!” Đối mặt với sự hạ mình tìm đến của VươngĐông Đông, Lưu Phong hơi cảm thấy có chút áy náy. Dù sao thời đại này cũngkhông giống với kiếp trước của Lưu Phong, nữ nhân tìm đến nam nhân cũng cầnphải có dũng khí rất lớn. Mặc dù sự hạ mình tìm đến của Vương Đông Đông là cómang theo mục đích nào đó, nhưng Lưu Phong cũng hiểu rằng tiểu nha đầu đãkhông dễ dàng chút nào.

Vương Đông Đông thở dài, ánh mắt có chút ai oán, khẽ hỏi: “Lưu Phong, có đúnglà ngươi không thích ta một chút nào không?”

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...