Hi Du Hoa Tùng
Nành bình thản, hay tay vít lấy cổ hắn, kiều mỵ nói: “Phu quân, chỉ cần tronglòng chàng yêu thiếp là được, thiếp chỉ cần như vậy là đủ rồi... Vương ĐôngĐông kia nếu chàng thích thì thiếp cũng không phản đối...” Ân Tố Tố mặc dùmiệng nói là không phản đối nhưng trong khóe mắt lại rơm rớm nước mắt. Nữ nhânăn phải dấm chua, ai mà muốn chứ.
Lưu Phong tựa như cũng hiểu được mình là nam nhân của thế kỷ hai mươi, như thếnày cũng có chút không phải, khẽ rùng mình, nghiêm mặt nói: “Tố Tố, nàng đừnghiểu lầm ta. Ta và Vương Đông Đông không phải như nàng tưởng tượng vậy. ChuTam là người như thế nào chắc nàng cũng biết. Ta chỉ không muốn nhẫn tâm nhìnthấy Vương Đông Đông rơi vào tay hắn mà thôi. Đợi chuyện này kết thúc ta vàVương Đông Đông sẽ chấm dứt quan hệ.”
Nếu là nữ nhân khác nghe Lưu Phong nói như vậy tất không dễ dàng tin nhưng ÂnTố Tố lại khác. Nàng đối với Lưu Phong đặc biệt tin tưởng. Tình yêu của nàngdành cho hắn đã làm mù quáng tất cả.
...
Phía bắc ngoại thành, tại một nơi vắng vẻ, có một tòa trang viên biệt lập unhã. Tòa trang viên này diện tích rất lớn. Ngoài trừ một cái sân rất lớn còncó một đại hoa viên xinh đẹp. Bố cục hoa viên được sắp xếp trang nghiêm hùngvĩ. Từ hành lang phòng ốc, đình viện đều tinh xảo, khéo léo vượt xa bìnhthường.
Ngay cả cánh cửa của trang viện cũng rất hoa lệ. Phía trên đại môn là một tấmbảng dày, lấp lóe kim quang nhũ vàng nổi bật lên bốn chữ-‘Thánh Môn Chi Gia’.Chữ viết từ hình dáng đến khí lực đều có đủ. Ắt hẳn là do một đại hành giaviết lên.
Lúc này đã là ban đêm thế nhưng tại đại sảnh của Thánh Môn Chi Gia vẫn rất huyhoàng lộng lẫy. Bốn phía tường đều điểm xuyến các viên dạ minh châu lớn bằngnắm tay chiếu sáng. Thực là khí sắc hào hoa quý phái.
Trong đại sảnh có hai hàng thị nữ đứng thẳng, làm ấm áp thêm gian đại sảnh.Ngồi trên ghế cao nhất tại đại sảnh chính là một nữ nhân che mặt bằng khănmỏng. Nhìn thân hình mà xét đoán thì có lẽ người này vẫn còn trẻ tuổi.
Phía dưới nàng là vài nữ nhân chừng ba mươi tuổi chia ra hai bên đứng hầu,thái độ rất nghiêm trang cung kính. Nếu Lưu Phong có mặt tại đây, hẳn sẽ khôngkhó để nhận ra đám thiếu phụ này, thậm chí đã cùng vài nàng giao thủ qua, cócả Thánh sứ Ma giáo đã dùng nữ sắc câu dẫn hắn.
“Thánh sứ, người nhiều lần hành động thất bại. Thánh giáo chủ đối với ngươirất bất mãn. Ngươi có gì để nói không?” Người thốt ra câu nói này chính là nữnhân che mặt ngồi trên cao. Mặc dù ngữ khí dường như đang nổi giận nhưng thanhâm thốt ra lại giống như hoàng oanh lảnh lót, làm cho người ta cảm thấy rất d�chịu.
Thánh sứ sắc mặt biến đổi, vội vàng cung thân nói: “Hồi bẩm đại nhân, thuộc hạphụng mệnh cướp lấy Tam Phân Quy Nguyên Đan mặc dù chưa đắc thủ, tội rất lớntuy nhiên chuyện này là do Phượng viên Lưu Phong nhúng tay vào. Người này bảnlĩnh cao cường, tu vi ít nhất đã đạt đến cảnh giới Kim Đan kỳ. Thuộc hạ quảthật không phải là đối thủ của hắn. Xin đại nhân minh giám.”
Nữ tử hừ lạnh một tiếng nói: “Hắn bất quá chỉ là một tên thư sinh nhà giàu yếuđuối. Ngươi có nói quá lên không vậy? Nâng khí thế người khác, tự diệt uyphong của chính mình. Từ hôm nay tạm đình chỉ chức vụ Thánh sứ của ngươi,giáng xuống làm Giang Nam phân đà chủ. Cho ngươi cơ hội đái công chuộc tội.Sau này sẽ khôi phục lại chức vụ cũ.”
Thánh sứ vội vàng tạ ơn.
Dừng một chút, Thánh sứ tiếp tục nói: “Đại nhân, vậy chuyện đối phó với LưuPhong sẽ do người đảm trách?”
Nữ tử do dự một chút, nói: “Chuyện đối phó với Lưu Phong ta sẽ tự mình ra tay.Không cần ngươi xen vào. Từ giờ ngươi phụ trách giám sát tình hình thế lực củaYến vương phủ tại Giang Nam.”
“Bây giờ tất cả lui ra hết đi.”
Đợi cho mọi người lui ra. Nữ tử khẽ bỏ khăn che mặt, lộ ra một khuôn mặt nonnớt, tuyệt đối không quá mười sáu tuổi. Nàng nắm chặt quyền đầu, khóe miệngxuất hiện một nụ cười khinh thường, tự thị nói: “Lưu Phong à Lưu Phong. Cho dùlà ngươi có ba đầu sáu tay cũng đừng hòng chạy thoát khỏi tay ta. Ta muốn biếnngươi thành thuộc hạ của ta.”
Tĩnh vương phủ nằm ở ngoài thành phía tây thành Giang Nam. Đừng nghĩ nơi nàylà là ngoại thành mà cho rằng nơi đây cũng vắng vẻ. Từ khi Tĩnh vương gia đếnđây, thì nơi này đã trở thành sầm uất náo nhiệt không thua gì thành thị trungtâm của Giang Nam. Các quan lại sau khi về hưu đều chọn nơi này dưỡng già.
Hôm nay trước cửa Tĩnh vương phủ khác hẳn ngày thường. Xe kêu, ngựa hý náonhiệt, không giống vẻ yên tĩnh mọi khi.
Tĩnh vương gia tại Hoa Hạ hoàng triều cơ hồ không ai là không biết đến ngài.Người này vốn là đại cữu ca của đương kim hoàng thượng. Nhiều năm trước đãgiúp hoàng thượng thâu đoạt giang sơn, chiến công hiển hách, từng mấy lần liềuthân cứu giá. Hơn nữa lại lòng dạ son sắt trung thành cho nên được Hoa Hạ đạiđế phá cách ban cho họ của mình. Sau khi Hoa Hạ hoàng triều đã ở thế vững vàngthì Tĩnh vương gia liền từ giã quan trường lui về Giang Nam dưỡng lão. Tuy nóilà từ giã quan trường nhưng môn sinh đệ tử của người vẫn còn rất nhiều ngườilàm quan trong triều chính, trong quân đội, hơn nữa lại là các quan lại cấpcao. Cho nên không ai dám coi thường Tĩnh vương gia cả. Ngày thường hoặc cácdịp lễ tết, từ kinh đô cho đến các địa phương, các châu quận khác đều có ngườitự mình đến đây hoặc phái người đến bái phỏng Tĩnh vương gia.
Bất cứ ai đến người cũng đều ân cần tiếp đãi. Chỉ đặt ra một quy tắc. Đó làkhông nhận bất cứ thứ lễ vật hoặc kim tiền của ai. Nếu không thì sẽ phái ngườitiễn khách.
Nhưng hôm nay thật là một ngoại lệ.
Bởi vì hôm nay chính là ngày mừng thọ của Tĩnh vương gia. Nếu chiếu theo quycủ của Hoa Hạ hoàng triều thì người đến chúc thọ nhất định phải mang theo l�vật.
Mấy ngày trước Lưu Phong cũng nhận được thiệp mời đến tham dự chúc thọ.
Hôm nay hắn và Vương Bảo Nhi nhàn nhã đi đến. Trong tay Vương Bảo Nhi là mộtcái hộp nhỏ hoa lệ, tinh xảo.
Quản gia của Tĩnh vương phủ Thiên Bá và vài tên gia đinh cao cấp, nụ cườithường trực trên mặt đã đứng trước cửa nghênh đón tân khách. Một tên gia đinhnhìn thấy một đám đông khách nhân chuẩn bị tiến vào trong đó có Lưu Phong, lậptức hạ giọng nói mấy câu với Thiên Bá bên cạnh.
Thiên Bá từ xa trong thấy Lưu Phong lập tức chắp tay, sau đó nghiêng ngườinhường đường cho hắn nói: “Công tử, người không cần phải chờ, xin mời vào bêntrong.”
Lưu Phong dễ dãi mỉm cười, không hề khách khí cùng Thiên Bá sóng vai đi vào.Vừa đi vừa đánh giá quan khách xung quanh, thuận miệng hỏi: “Thiên Bá, tânkhách thật không ít. Hay là người cứ đi đón tiếp. Ta tự mình đi vào cũngđược.”
Thiên Bá nhỏ giọng nói với Lưu Phong: “Không được. Lão chủ nhân của tiểu nhânđã dặn dò nếu thấy công tử đến thì nhất định phải tự thân đón tiếp, đưa côngtử đi gặp chủ nhân.”
Lưu Phong mỉm cười nói: “Vậy thì xin làm phiền.”
Trên đường đi tới đại sảnh đã thấy khoảng một trăm khách nhân. Văn quan mộtnhóm, võ tướng một nhóm đều vui vẻ cười nói với nhau. Võ tướng ở đây phần lớnđều là môn sinh của Tĩnh vương gia. Còn quan văn thì tối thiểu cũng là ngũphẩm trở lên.
Bất quá Lưu Phong đối với đám tân khách này thực không thể nhận biết được.
Đương nhiên là đám văn quan võ tướng này cũng không hề biết Lưu Phong. Tuynhiên nếu nhắc đến thiếu gia Phượng viên, lão bản của Thiên Thượng Nhân Gianthì sẽ có hơn phân nửa đám người này sẽ biết đến. Nhưng người thật đang đứngtrước mặt họ thì bọn họ lại không nhận ra.
“Công tử, đợi một lát, chủ nhân của tiểu nhân sẽ đến ngay.” Thiên Bá nói xongcâu này liền xoay người trở ra, tiếp tục nghênh đón khách nhân.
Lưu Phong phóng nhãn nhìn qua một lần, chợt phát hiện ra hai vị nhạc phụ tươnglai của mình cũng có mặt tại đây.
Đang muốn hòa vào đám đông quậy phá một phen thì từ phía cổng truyền đến mộttrận xôn xao. Lưu Phong và mọi người đồng thời quay lại nhìn.
Chỉ thấy một vị lão giả mặc cẩm bào màu vàng cùng mấy tên gia đinh chậm rãi đivào. Lão giả sắc mặt hồng nhuận, có nét tươi cười. Đôi mắt thâm thúy khó dò,bước đi trầm ổn, thần sắc tỏa ra một sự uy nghiêm.
Lưu Phong chính là lần đầu tiên từ khoảng cách gần như bây giờ nhìn thấy ngườimà dân gian xưng tụng là Đức vương.
Tĩnh vương gia tiến vào đại sảnh, lập tức bá quan văn võ đều đứng lên báikiến, ân cần chào hỏi thành một chuỗi âm thanh vang rền.
Tĩnh vương gia mặc dù địa vị cực cao nhưng lại là người cực kỳ hòa ái, ngữ khíthập phần thân thiết. Mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ ung dung đạilượng, cười nói vui vẻ tiến lên nói chuyện với khách nhân đến chúc phúc. Ngaycả một số người đứng ở xa không nói chuyện được, ngài cũng giơ tay vẫy chào.
Thiên Bá cũng không biết từ lúc nào xuất hiện bên cạnh chủ nhân, tìm đúng cơhội Tĩnh vương gia rảnh rang, nói nhỏ với người một vài câu. Tĩnh vương gianghe xong quay đầu nhìn lại hướng Lưu Phong đang đứng, thầm dùng mắt đánh giáhắn.
Lưu Phong thấy thế, linh cơ nhất động, hít một hơi thật sâu, tiến lên vài bướcnói: “Lưu Phong xin ra mắt Tĩnh vương gia.” Cách xưng hô như thế này là hợp lýnhất. Hắn không lấy quan chức ra xưng hô là vì chức vụ Cẩm Y Vệ của hắn hoàngđế chưa hề chính thức sắc phong.
Bất quá chỉ bấy nhiêu thôi cũng khiến cho toàn thể quan viên ơ đây giật bắn cảmình... nhân vật trong truyền thuyết mà mọi người tưởng là ba đầu sáu tay. Chủnhân của Thiên Thượng Nhân Gian, đại thiếu gia của Phượng viên không ngờ lạilà một công tử phong lưu tiêu sái như vậy.
Mấy vị tiểu thư con các quan viên nhìn hắn, trong ánh mắt thậm chí nhìn hắnnhư lang như sói, dâm ý trong lòng không ngừng bốc lên. Nếu có thể cùng vịcông tử một lần giao hoan thì dù chết cũng cam lòng.
Tĩnh vương gia trong mắt hiện lên một tia tán thưởng, trong lòng thầm khen hắnquả nhiên là rồng trong loài người. Trách không được Vương Đức Vọng và ÂnNguyên Đạo đều muốn hắn trở thành con rể của mình.
Tán thưởng trong lòng nhưng mặt ngoài Tĩnh vương gia vẫn không biểu lộ thái độgì, lạnh nhạt nói: “Ngươi chính là Lưu Phong? Không sai...”
Đối mặt với thái độ của Tĩnh vương gia, Lưu Phong cũng không thèm để ý. Nóinhư thế nào thì mình vẫn là hậu bối. Tuy nhiên không vì thế mà khiếp sợ, hắnthản nhiên nói: “Tiểu tử chính là Lưu Phong.”
Tĩnh vương gia liếc nhìn Lưu Phong đang muốn nói tiếp thì lúc này một trận xônxao lại nổi lên. Một vị công tử mặc hoa phục cùng thuộc hạ tiến vào đại sảnh.
“Yến vương tam công tử Chu Phi Cao phụng mệnh gia phụ đến đây chúc mừng lãoVương gia phúc thọ an khang.” Không phải là oan gia của hắn đây sao? Đích thịngười đang nói chính là Tam đầu heo.
