Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hi Du Hoa Tùng

Chương 164



Đương nhiên ta nói rồi, ta trước giờ chưa từng thử qua người nào ngàn tuổi nhưngươi cả. Lưu Phong vỗ vỗ vào mỹ đồn của Bạch Khiết vài cái, đột nhiên đẩynàng ra, xoay người ngồi dậy, mỉm cười nói: “Ta không rõ vì sao ngươi biểuhiện lần trước và lần này lại khác nhau như vậy?” Nếu không phải hắn phát hiệnra trong ánh mắt của Bạch Khiết có chút gian xảo thì phỏng chừng đã cùng nànglên đỉnh Vu Sơn rồi. Nhưng bây giờ hắn phải cẩn thận một chút. Hắn cũng khôngmuốn vì sắc tình mà hại thân.

Bạch Khiết trong lòng chấn động, nàng đã hết lòng câu dẫn dụ hoặc hắn nhưngLưu Phong vẫn có thể thản nhiên kìm chế, sự thật này quả thật làm cho nàng khócó thể tin được.

Sự thật thì hắn cho đến bây giờ vẫn giữ được sự tỉnh táo cũng chính là nhờBạch Khiết ban cho. Bản đầy đủ của Thái Âm Thất Tinh Huyền chẳng những khiếncho tốc độ tu luyện của hắn nhanh hơn mà còn làm cho tinh thần lực trở nênmạnh mẽ hơn. Tinh thần mạnh mẽ hợp cùng lí trí đã khiến cho Lưu Phong có thểtrong tình huống này đè nén dục vọng trong lòng.

“Ta không hiểu, công tử nói rõ hơn đi.” Bạch Khiết khẽ cười một tiếng, giốngnhư u linh, thân thể mềm mại nhu nhuyễn, phảng phất như không xương, áp sátngười Lưu Phong, hơi nóng thơm ngát, phả ra đầy mặt hắn, ánh mắt sâu thẳm lảlơi nói: “Công tử, phải chăng là người sợ hãi nên kiếm cớ thoái thác chăng?”

Lưu Phong khẽ cười một tiếng, đưa tay kéo sát nàng vào ngực mình, để cho nàngngồi lên đùi nói: “Thực ra cuối cùng ngươi có ý đồ gì?”

Bạch Khiết liếc mắt nhìn Lưu Phong, tiếp tục gắt giọng nói: “Công tử, ngươi vàta bây giờ là cùng hội cùng thuyền. Ngươi nghĩ ta muốn hại ngươi sao?” Nóixong ôn nhu liếc mắt, cặp mắt trong suốt vũ mị tỏa ra tình ý liên mien khôngdứt.

Lưu Phong cũng có chút động tâm. Hắn suy nghĩ cũng thấy đúng như nàng nói.Bạch Khiết không cần phải làm hại mình. Tình huống bây giờ nếu Bạch Khiết táchrời hắn ra thì cũng rất dễ gặp nguy hiểm.

Có ý nghĩ này, tà niệm trong lòng hắn lại nổi lên. Hắn ôm lấy thân thể củanàng, đặt lên giường.

Bạch Khiết ngượng ngùng dựa nhẹ đầu vào ngực hắn. Khe khẽ thở nhẹ ra hươngthơm của thục nữ thực làm say động lòng người.

Lưu Phong cảm thấy kích động, hai tay ôm lấy mặt nàng cúi đầu hôn lấy BạchKhiết.

Bạch Khiết do dự một chút nhưng đôi môi của hắn không để cho nàng suy nghĩ,lập tức khóa chặt lấy miệng nàng, một sự kích thích, ấm nóng từ đầu lưỡi LưuPhong tràn sang, quấn lấy lưỡi nàng.

Tịch mịch đã lâu lắm rồi cho nên thân thể Bạch Khiết thật sự rất mẫn cảm, bịLưu Phong kích thích nhất thời hai má ửng hồng, hơi thở trở nên gấp gáp. Đôimắt phát tán ra quang huy tràn đầy nhục dục.

Hai tay của Lưu Phong bắt đầu chu du trên thân thể nàng, xoa miết, cấu véo,vuốt ve đủ mọi loại thủ pháp. Nguyên thần thể của Bạch Khiết trước đây LưuPhong chưa hề được hưởng thụ, nay phải hảo hảo thi triển chân công phu trêngiường. Hai tay hắn rốt cuộc đã di chuyển dần xuống dưới, đặt lên cặp môngxinh đẹp tròn trĩnh của nàng.

Nhẹ nhàng cởi bỏ hết xiêm y của Bạch Khiết ra. Một thân thể tuyệt mỹ lồ lộhiện ra trước mắt Lưu Phong. Chỉ thấy thân thể nàng đầy đặn, eo thon, hạ thântrơn láng mịn màng, cặp chân thon dài xinh xắn, hợp với vùng tam giác đàonguyên nhô cao... Lưu Phong không khỏi cảm thán thốt lên tại sao lão thiên lạicó thể tạo ra vưu vật như vậy.

Lưu Phong lập tức ôm lấy thân thể trần trụi, mịn màng, mềm mại vào trong lòngsay mê kích thích.

Ngay khi hắn trút bỏ quần áo của mình, chuẩn bị xua quân tiến nhập động đàothì Bạch Khiết đột nhiên đẩy hắn ra nói: “Đừng!”

Thanh âm này vang lên nhất thời làm hắn tỉnh táo lại.

“Ngươi sợ?” Lưu Phong bị hỏa dục thiêu đốt đến cùng cực, đến thời khắc quyếtđịnh laị bị cự tuyệt, trong lòng không khỏi tức giận.

Bạch Khiết thu hồi lại bộ dáng phóng đãng lúc nãy, nghiêm mặt nói: “Ta khôngphải là sợ nhưng ta muốn tốt cho ngươi.”

“Muốn tốt cho ta?” Lưu Phong lại thêm một trận buồn bực. Nếu muốn tốt cho tathì ngươi nên để cho ta thỏa mãn, lại nửa đường bỏ cuộc như vậy? Khoa học hiệnđại đã chứng minh nếu cứ liên tục diễn ra như vậy sẽ rất dễ trở thành liệtdương.

“Ta biết trong lòng ngươi đang nghĩ cái gì nhưng ta thực sự đã kịp thời thutay lại là vì muốn tốt cho ngươi. Có một số chuyện ngươi còn chưa biết. Tu vicủa người và ta cách biệt rất lớn. Nếu cùng ta giao hoan thì một thân tu vicủa ngươi sẽ bị ta hấp thu, lúc đó ngươi sẽ biến thành phế nhân.”

Bạch Khiết giải thích thật làm cho Lưu Phong chấn động.

Bất quá Lưu Phong vẫn không thể nào tin được. Vì lần trước khi hắn uy hiếpnàng thì nàng có vẻ rất là sợ hãi. Hơn nữa nếu nàng hại chết mình thì chínhnàng cũng không phải là sẽ chết sao?

“Không nên hoài nghi lời ta nói. Nói thật cho ngươi biết. Chúng ta vốn là tâmthần linh thông. Nếu ta có thể hấp thu tu vi của ngươi thì nguyên thần của tasẽ trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều. Đến lúc đó cho dù không có ngươi trợ giúpthì ta cũng có thể tùy ý đi lại. Nếu không phải gặp phải cao thủ tuyệt đỉnhthì ta cũng không có gì phải e sợ cả.”

Lưu Phong trong ánh mắt hiện lên vẻ tức giận, âm thanh lạnh lùng nói: “Tại saođã như vậy ngươi cuối cùng lại buông tha ta?”

Bạch Khiết cười cười nói: “Ngươi đừng tức giận, cứ nghe ta nói đã.”

Dừng một chút Bạch Khiết tiếp tục nói: “Ba ngày trước ta cảm ứng được một phầnnguyên thần khác của ta dao động. Nàng ta dường như bị một lực lượng cường đạiphong ấn. Ta muốn đi cứu nàng. Nếu muốn cứu nàng thì ta phải có lực lượngcường hãn. Hấp thụ tu vi của ngươi là ta có thể trong thời gian ngắn tăngcường thực lực.”

Lưu Phong nghe vậy lạnh nhạt nói: “Lý do như vậy, tại sao ngươi lại bỏ qua cơhội vừa rồi?”

Bạch Khiết hờ hững nói: “Nếu ta nói ta không muốn làm hại ngươi. Ngươi có tinkhông?”

Lưu Phong lắc đầu nói: “Ngươi đừng cho ta là kẻ ngu.”

Bạch Khiết thở dài một tiếng nói: “Ta biết ngươi không tin nhưng thực sự cómột nguyên nhân khiến ta thay đổi chủ ý. Điều này rất quan trọng.”

“Nguyên nhân gì vậy?” Lưu Phong sắc mặt không thay đổi hỏi.

“Bởi vì vừa rồi ta đã mất đi cảm ứng của nàng. Cho dù có hấp thụ được tu vicủa ngươi thì ta cũng không thể nào tìm được nàng ta nữa. Không bằng tiếp tụchợp tác với ngươi.”

Lưu Phong khó chịu nói: “Theo ngươi nói thì ta phải cảm tạ ngươi đã nhân từ?”

Bạch Khiết cười một tiếng nói: “ngươi dường như là rất tức giận. Kỳ thật ngươirất may mắn. Vừa rồi ngươi đã thoát nạn. Yên tâm. Làm cho ngươi không vui tasẽ bồi thường cho ngươi.”

Lưu Phong vội khoát tay nói: “Được rồi, đại tỷ của ta. Ta không dám nhận hậu ýcủa ngươi, bất quá ta sẽ một phen cưỡi lão bà ngươi, dày vò một phen mới hảdạ.”

Bạch Khiết hừ một tiếng nói: “Ngươi tưởng tượng cái gì vậy? Ngươi muốn cùng tagiao hoan. Ta là nguyên thần thể, hơn nữa tu vi hai ta chênh lệnh. Cho dù takhông chủ động thì cũng tự động hấp thu tu vi của ngươi.”

Nhìn vẻ mặt lo lắng của Lưu Phong, Bạch Khiết tiếp tục nói: “Ta đã nghiên cứuqua Thất Tinh kiếm quyết của ngươi. Từ đó hiểu được rất nhiều sơ hở. Mấy ngàynay ta đã sửa lại những chỗ không phù hợp của nó. Bây giờ sẽ truyền lại chongươi.”

Đem Thất Tinh kiếm quyết truyền lại cho Lưu Phong xong. Bạch Khiết liền chuilại vào Tam Phân Quy Nguyên Đan.

Lưu Phong cẩn thận nghiên cứu Thất Tinh kiếm quyết đã được sửa đổi. Âm thầmkinh ngạc. Lão bà này quả nhiên là kiến thức thật uyên bác.

Rời khỏi phòng thì đã là nửa đêm.

Liễu Thanh Nghi đã ngủ tại phòng của Bạch Vũ. Lưu Phong thật sự thất vọng. Hỏadục bị Bạch Khiết khơi dậy, bây giờ tìm ai để dập tắt đây chứ?

Ánh trăng đêm nay rất sáng. Lưu Phong cũng nhân tiện đi ra Di Hồng viện, do dựkhông biết có nên tìm Ân Tố Tố hay không. Bây giờ đến đó thì đã muộn. Ảnhhưởng đến giấc ngủ của nàng xem ra cũng không phải là việc tốt.

Chính là đang phân vân thì Lưu Phong nghe được từ tiếng gió đêm truyền lại cóngười gọi mình là thiếu gia.

Quay đầu nhìn lại đã thấy Tố Nương, quản gia của Phượng viên đi đến, nói:“Thiếu gia, đã trễ thế này, sao người con chưa đi nghỉ?”

Lưu Phong bước đến, cười nói: “Ra là Tố Nương tỷ tỷ. Đã trễ như vậy sao tỷ vẫnchưa ngủ?”

Tố Nương khẽ cười nói: “Gần đây chung quanh Phượng viên có chút không bìnhthường cho nên chủ nhân bảo ta buổi tối nên chú ý xem xét.”

Lưu Phong kinh hãi hỏi: “Có người đến Phượng viên làm loạn ư?”

Tố Nương lắc đầu nói: “Làm loạn thì chưa. Chỉ là xuất hiện bí ẩn ở ngoại viPhượng viên mà thôi. Chủ nhân nói những người này rất có thể vì công tử màđến.”

“Vì ta mà đến?” Lưu Phong vẻ mặt ủy khuất nói: “Ta có đắc tội với ai đâu chứ?Bọn người này là ai? Có lợi hại không?”

Tố Nương do dự một chút nói: “Ngày hôm qua có một người là Kim Đan sơ kỳ caothủ, đã bị chủ nhân đuổi đi. Ngoài ra chỉ có mấy người là Ích Cốc kỳ. Cũngkhông cần để tâm lắm.”

“Được rồi. Thiếu gia, chúc mừng ngươi nhé. Không nghĩ tới Thiên Thượng NhânGian, một sản nghiệp lớn như vậy lại do một tay người làm nên.” Chuyện củaThiên Thượng Nhân Gian Tố Nương cũng chỉ mới biết vài ngày nay. Nàng mới đầucòn không tin nhưng sau khi chính miệng Trương Mỹ Nhân nói ra thì nàng phảitin đó là sự thật. Trước đây nàng cứ tưởng mình hiểu rất rõ Lưu Phong. Xem rabây giờ nàng chỉ là hiểu một chút bề ngoài của hắn thôi.

Hơn nữa mấy ngày trước Trương Mỹ Nhân cũng đã nói với nàng chuyện Lưu Phonglần đầu hạ sơn cũng không bị Xuân Hạnh lây bệnh hoa liễu.

Nói cách khác là âm mưu các nàng xếp đặt đã bị Lưu Phong hoàn toàn phá vỡ. Từviệc này có thể thấy hắn là người cơ trí như thế nào.

Mấy ngày nay ngay cả Trương Mỹ Nhân cũng phải thay đổi cách nhìn đối với LưuPhong. Từ từ thay đổi thái độ giống như trước đây không hề có thù oán gì vậy.

Trương Mỹ Nhân thù ghét Lưu Phong, Tố Nương cũng hiểu rất rõ. Đơn giản chínhlà vị Lưu Phong chính là mẫu người mà nữ nhân rất thích.

Theo thế cục trước mắt thì Lưu Phong bên trong có Phi nhi, bên ngoài có ThiênThượng Nhân Gian. Nên Trương Mỹ Nhân cũng không còn dám coi thường hắn nữa.

“Kỳ thật cũng không có gì” Lưu Phong cười hắc hắc thay đổi chủ đề, nói: “TốNương tỷ tỷ. ta đưa nội y mới cho người, có thích hợp hay không? Ngày mai tasẽ đưa thêm cho ngươi một ít.”

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...