Hi Du Hoa Tùng
Bạch Vũ nói xong, quả nhiên đã khiến mọi người bỏ đi rất nhiều suy nghĩ trongđầu.
Hào khí của hội nghị lập tức sôi nôi hẳn lên.
Chưởng quỹ các nơi bắt đầu báo cáo công việc cho Bạch Vũ, tổng kết công các kếhoạch trước đây và bàn về phát triển trong tương lai.
Không ai trong đám chưởng quỹ và tông thân nhân cơ hội xâm chiếm tài sản choriêng mình, thậm chí còn đưa ra các đạo lí kinh doanh của mình, mang kinhnghiệm kinh doanh của mình phổ biến cho mọi người cùng nghe. Nhất nhất theotinh thần cùng tiến bộ... muốn đóng góp công sức chính mình cho Bạch gia, xemBạch gia như là trung tâm vậy.
Bạch Vũ bĩu môi. Hiển nhiên đối với những lời nói này, nàng hoàn toàn khôngdám tin tưởng. Ai biết được bọn họ có thật lòng hay không. Đứng trước lợi ích,thật giả quả thật khó phân.
Chờ mọi người lên tiếng xong, Bạch Vũ hướng tới mọi người nói: “Các vị, chuyệnquá khứ đã qua, không nói nữa. Các ngươi nên nói Bạch gia bây giờ nên pháttriển như nào?” Bạch Vũ cảm giác nếu chính mình không nói ra, trường hội nàysẽ thành trường kể lể về quá khứ của mọi người mất. Xem ra trong đám ngườichưởng quỷ và tông thân này chỉ có trách nhiệm là cao, năng lực còn rất yếukém,
Nói đến tương lai, quả nhiên người lên tiếng rất ít, ý kiến đưa ra cũng khôngcó cái gì mới. Đơn giản chỉ là những ý kiến cũ, cái gì mà phải cố gắng, phảicúc cung tận tụy... không một câu nào nêu ra hành động cụ thể cả.
Cuối cùng cũng chỉ có Đỗ Tam lần nữa đề tới vấn đề cung cấp nội y loại mới”ĐạiAn Phân”. Nói đến nội y mới nhất thời khiến tròng mắt các chưởng quỹ sáng lên.Phải nói Bạch gia gần đây sanh ý vượt trội so với trước đây cũng là nhờ tiêuthụ tân nội y này. Các chưởng quỹ đang ngồi, thật rất muốn biết tân nội y đếntột cùng xuất xứ từ đâu? Tiến hóa như thế nào?
Bạch Vũ ánh mắt chuyển hướng tới Lưu Phong, cười nói: “Tân nội y chính là dođại ca lấy danh nghĩa Thiên thượng nhân gia ngu nhạc thành chế tạo ra, mọingười muốn biết nhiều hơn nữa, không nên ngại mà cứ hỏi đại ca đi”
Người nói vô tâm, người nghe cố ý, Thiếu gia của Phượng viên đã đủ làm cho bọnhọ cảm thấy chấn động kinh hãi, ai mà ngờ Thiên Thượng Nhân Gian nổi danh đứngđầu Hoàng triều cũng là của hắn. Vẻ mặt lúc này của mọi người chỉ có thể dùnghai chữ kính nể để hình dung.
Mới đầu có người còn tưởng rằng Lưu Phong dư hơi đi trợ giúp Bạch gia, támphần là vì muốn chiếm lấy sản nghiệp Bạch gia. Nhưng giờ nhìn lại, với sinh ýcủa Thiên Thượng Nhân Gian, hắn thật chẳng cần gì phải chú ý đến tài sản khácnữa.
Lưu Phong chậm rãi đứng dậy, đi ra phía trước, hướng tới chúng nhân thi lễ,mỉm cười nói: “Mọi người yên tâm, tân nội y vừa mới được xã hội nhiệt liệtđóng chào. Ta sẽ mau tổ chức nhân viên liên lạc cùng các ngươi bàn cách pháttriển” Trước kia hắn chỉ thăm dò ý kiến mọi người về tân nội y, mới đầu hắntưởng trừ các cô gái thanh lâu ra, các nữ nhân khác khó chấp nhận nội y hởhang như vậy. Ai biết bây giờ lại được xã hội công nhận. Thu được hiệu quả tốtnhư vậy. Xem ra có câu nói không sai, cái nào đẹp, cho dù là hiện đại hay thờixưa, đều được phụ nữ hoan nghênh đón chào.
Thật ra sự sôi động của tân nội y, còn có một nguyên nhân khác. Đó chính làcác ngôi sao biểu diễn của Thiên Thượng Nhân Gian. Thử nghĩ đám sắc lang saukhi thưởng thức các điệu múa gợi cảm thế kia, sau khi về nhà nhìn thấy cáitiểu y kín như bao bố của nữ nhân trong nhà, còn có hứng thú sao?
Cho nên phần lớn phụ nữ trong xã hội này cũng muốn mặc cái nội y mới bốc lửakia. Câu dẫn ánh mắt nam nhân của mình, kích thích hứng thú của họ.
Lưu phong quyết định sau khi quay về, sẽ đi tìm chưởng quỹ Thiên Y Vô Phùng.Xem có biện pháp gì không làm tăng sản lượng sản xuất. Nếu với tốc độ may bâygiờ, vĩnh viễn không làm thỏa mãn nhu cầu của người tiêu dùng. Đáng tiếc kiếptrước Lưu Phong không có năng khiếu với cơ học, nếu không sẽ phát minh ra mộtloại máy may, thì vấn đề trên sẽ được giải quyết.
Đương nhiên với nhu cầu của thị trường lớn như thế này, đối với Lưu Phongkhông phải chuyện xấu gì. Cùng lắm thì người nào mua được thì người đó mặc.Hắn ban đầu khi làm buôn bán, cũng không phải làm từ thiện.
Hội nghị diễn ra đến xế chiều thì một đám người tự xưng là hội trưởng GiangNam thương hội Trương Trường Khánh đến, đang ở bên ngoài đợi.
Bạch Vũ nhìn sang Lưu Phong, sau khi hội ý với hắn, nàng ôn hòa nói: “Nhân mãcủa lưỡng phủ, ta đã ra lệnh rút đi rồi” Sau đó kêu người mời đám người kiavào.
Trương Trường Khánh hội chủ của Giang Nam thương hội ánh mắt đảo bốn phía mộtvòng, sau đó rơi vào trên người Bạch Vũ, cười nói: “đã sớm nghe nói Bạch giathay đổi gia chủ, đúng là một tiểu cô nương xinh đẹp, xem ra sản nghiệp Bạchgia thật bắt đầu đi xuống rồi...” Trương Trường Khánh nói rất rõ ràng, chorằng Bạch Vũ quá nhỏ, căn bản là không để nàng vào mắt.
Bạch Vũ sắc mặt thay đổi, nhưng ngay lập tức kìm chế được ngay. Trương TrườngKhánh không phải như tam thúc hay Quế Tẩu mà có thể chửi mắng. Nói cho cùngviệc buôn bán của người Bạch gia nếu đắc tội với Giang Nam thương hội sau nàycòn có thể ở Giang Nam buôn bán sao. Nếu thuận theo Trương Trường Khánh, saunày sẽ buôn bán dễ dàng ở Giang Nam. Nếu không thì chỉ cần hắn nói một câu,phân nửa thương gia tại Giang Nam sẽ hợp lực làm khó dễ Bạch gia.
Tới đây cũng cần nói rõ một chút. Phượng viên vốn không hề tham gia Giang Namthương hội. Bằng không, chỉ dựa vào thực lực của Trương Mỹ Nhân mà áp đảo thìcó thể dễ dàng trở thành hội trưởng của Giang Nam thương hội. Giang Nam thươnghội cũng vì thế mà tránh mặt Phượng viên ra.
“Bạch Vũ ra mắt Trương hội trưởng, hôm này là hội nghị của Bạch gia, chẳngbiết tại sao Trương hội trưởng lại đến?” Bạch Vũ sau khi thi lễ liền khôngkiêng dè, mà hỏi ngay.
Bên cạnh Trương Trường Khánh là một vị công tử dáng người ẻo lả, bạch diện,bước ra nhìn chằm chằm vào ngực Bạch Vũ nói: “Ta nói Bạch gia Đại tiểu thưnày, nàng nói thế nào, phụ thân ta là hội trưởng của Giang Nam thương hội.Bạch gia cũng là thành viên của Giang Nam thương hội. Người của thương hội sẽthường xuyên tới Bạch gia nàng mà chỉ đạo công việc, nàng không chào đón sao?”
Bạch Vũ liếc mắt nhìn vị công tử kia một cái, lạnh nhạt nói: “Hội trưởng đếnchỉ đạo công việc. Bạch gia ta tự nhiên hoan nghênh, chỉ là hôm nay Bạch giata có nhiều việc nội bộ. Xin các vị thứ lỗi”.
Trương Trường Khánh cười lạnh một tiếng: “Bạch tiểu thư đúng là hôm này khôngchào đón Trương mỗ cùng các vị đồng liêu? Được lắm, được lắm, Bạch lão đại quảnhiên sinh ra một nữ nhi hiểu chuyện”
Công tử bên cạnh khuôn mặt tươi cười nói: “Ha, Bạch lão đại quả nhiên lại sinhra con gái xinh đẹp như vậy. Thật sự làm cho người ta thích thú.”
Bạch Vũ nghe vậy, sắc mặt đại biến, mắt hạnh trợn tròn, nói: “Mời ngươi tôntrọng, gia phụ đã đi về cõi tiên, chớ xúc phạm người”.
Công tử kia cười lớn một tiếng: “Ha ha, ta rất thích cá tính này của nàng. Bổncông tử sẽ rất hoan hỷ nếu nàng chào đón ta”.
Bạch Vũ chuyển ánh mắt sang Trương Trường Khánh, không vui nói: “Hội trưởngđại nhân, nếu là đến chỉ đạo công việc, tại sao còn mang kẻ không phải làngười đến đây?” Bạch Vũ tuổi còn trẻ, thật không thể nhịn được nữa, đối mặtvới sự vũ nhục của tên công tử kia đã quyết định đáp trả.
Bất quá lời này vừa nói xong thì cũng có chút quá đáng. Tên công tử kia đã nóiTrương hội trưởng là cha hắn. Nàng nói hắn không phải là người thì gián tiếpcũng nói Trương Trường Khánh không phải là người.
Trương Trường Khánh sắc mặt đại biến, có chút tức giận nói: “Làm càn, khônggiáo dục, Bạch lão Đại còn sống không chỉ bảo ngươi sao?”
Bạch Vũ bị Trương Trường Khánh một tiếng gầm lên, uất ức, trong con ngươi xinhđẹp, lệ chực tuôn trào.
Lưu Phong thở dài một tiếng. Bạch gia thật sự có nhiều khó khăn phải làm, vừamới bình ổn bên trong, thì bên ngoài lại gặp loạn. Cái lão hội trưởng nàykhông có vẻ gì là người tốt. Không chừng biết cha con Bạch gia chết, cố tìnhđến đây chiếm tiện nghi.
“Tiểu muội lau nước mắt đi” Lưu Phong đưa cho Bạch Vũ một cái khăn tay, quayđầu lại. Trong mắt hiện lên một tia hàn quang lạnh lùng.
“Trương hội trưởng, có đúng vị này là con ngươi không? Xem ra con ngươi cũngkhông hề được dạy bảo cẩn thận?” Ngữ khí Lưu Phong châm biếm, nhưng vẻ mặt vẫntươi cười nói.
Trương hội trưởng ngẩng đầu lên nhìn Lưu Phong một cái, lớn tiếng quát: “Ngươilà ai? Dám cùng ta nói chuyện như vậy?” Thiên Thượng Nhân Gian và Phượng viêncủa Lưu Phong không có gia nhập Giang Nam thương hội. Cho nên hội trưởng khôngnhận ra Lưu Phong. Hắn còn tưởng Lưu Phong chỉ là người nhà của Bạch gia.
Lưu Phong cười lạnh một tiếng, nói: “Ta là người như thế nào, ngươi cũng khôngcó tư cách biết, ta chỉ hỏi ngươi. Đây là thương hội của Bạch gia hay làthương hội của Giang Nam, mà dẫn nhiều người đến đây, muốn làm cái gì?”
Trương Trường Khánh nhìn Lưu Phong ra uy, có chút khiếp đảm, bất quá ỷ vàothân phận của mình, hắn không suy nghĩ nhiều mà đáp: “Bạch gia thương hội thìlàm sao? Vì làm hội trưởng của Giang Nam thương hội, ta mang người đến Bạchgia đàm phán chút làm ăn, nhân tiện chỉ đạo công việc, không phải là chuyệnrất bình thường sao?”
“Chỉ đạo công việc? Ngươi xứng sao?” Lưu Phong cười lạnh nói: “Làm ăn nhưngthật ra lại xen vào chuyện người ta căn bản đó là việc buôn bán sao? Khôngbiết ngươi muốn bàn chuyện làm ăn gì?”
Trương hội trưởng nhìn thoáng qua Bạch Vũ, trào phóng nói với Lưu Phong:“Chuyện của Bạch gia, ngươi làm chủ được sao?”
Bạch Vũ tiến lên sóng vai cùng Lưu Phong, nói với Trương hội trưởng: “Đây làđại ca kết nghĩa của ta, chuyện Bạch gia đương nhiên hắn có thể làm chủ”
Lời này vừa dứt, có rất nhiều tông thân của Bạch gia ở đây, sắc mặt không vui,nghĩ thầm chuyện của Bạch gia sao có thể tùy tiện để người khác làm chủ. Lúcđầu có vài người định lên tiếng nhắc nhở một chút, nhưng vừa nghĩ đến thânphận của Lưu Phong, nhất thời thay đổi chủ ý. Lấy thân phận và thực lực củahắn mà luận, phản đối hắn không phải là tìm cái chết sao? Bức Giang Nam chứctạo phủ, chỉ bằng mội câu nói của Lưu Phong hắn, Lý Hoành bị bắt. ‘Thức sự vụgiả vi tuấn kiệt’ (hiểu thời thế mới là hành vi của trang tuấn kiệt). Ai mạnhhơn ta sẽ theo người đó.
Trương hội trưởng nhìn thấy Bạch Vũ đối với Lưu Phong nể trọng, trong lòng cóchút cảm giác ghen ghét.
