Hi Du Hoa Tùng
“Ta không thể thất bại. Ta tuyệt không thể thất bại.” Hắc ảnh cố gắng ổn địnhlại tinh thần, khuôn mặt thống khổ hét lên một tiếng, hai tay kết ấn, ngưng tụlực lượng chung quanh mình lại thành một hỏa cầu, ném về phía Lưu Phong.
“Công tử cẩn thận, hắn đang thiêu đốt linh hồn của chính mình.” Trương ThiênSư sợ Lưu Phong lâm địch chưa có đủ kinh nghiệm, vội lên tiếng nhắc nhở.
Lưu Phong khóe miệng nhếch lên mỉm cười, nét mặt không chút sợ hãi, cho đếnbây giờ hắc ảnh căn bản vẫn chưa thể uy hiếp được hắn.
Mắt thấy hắc sắc hỏa cầu ập đến. Lưu Phong hét lớn một tiếng, nhuyễn kiếm giơcao quá đầu trảm xuống, kiếm quang chói mắt tựa như lưu tinh phát ra bạchquang bắn về phía hắc ảnh.
Bạch quang chói lọi, soi sáng cả một vùng không trung rộng lớn. Một âm thanhtựa tiếng sấm nổ vang lên.
Lưu Phong thu hồi nhuyễn kiếm, vẻ mặt bình tĩnh, mái tóc đen bay lãng đãngtheo từng cơn gió, hai mắt bắn ra tinh quang.
Nhìn lại hắc ảnh đã không còn tỏa ra hắc sắc khí tức nữa. Mặc dù vẫn chi trìđược một chút nhưng gân mạch trong cơ thể đã đứt đoạn, cũng không còn duy trìđược bao lâu nữa.
“Tố Nhã... Tố Nhã...” Hắc ảnh giơ tay về phía nam, không ngừng thảm thiết kêulên tên ai đó. Giây phút sau từ từ rớt xuống mặt đất... tử vong.
Trương Thiên Sư cẩn thận khám xét thi thể, hắc ảnh không phải vì trúng mộtkiếm của Lưu Phong mà tử vong. Người này quả thực là đã giấu độc dược trongđan điền, kích thích lên bộc phát mà chết.
Phùng Nguyệt và Bạch Thọ mang theo nhân mã của Cẩm Y Vệ đến nơi thì mọi chuyệnđã kết thúc, thấy Lưu Phong vô sự cũng yên tâm rất nhiều.
“Phùng Nguyệt, điều tra cho ta một người tên là Tố Nhã.” Trương Thiên Sư bìnhthản phân phó.
Phùng Nguyệt cũng không dám chậm trễ, vội hỏi: “Thiên Sư yên tâm, hạ quan sẽphái người truy tìm ngay lập tức.”
Lưu Phong lại nói: “Hai vị đại nhân, bằng mọi giá phải tìm được nữ tử Tố Nhãkia. Chúng ta có thể từ nàng mà tìm ra được người đứng sau vụ việc ngày hômnay.”
Bạch Thọ gật đầu đáp lời: “Công tử yên tâm.” Xưng hô với vị Tuần Sát Sử nàyPhùng Nguyệt và Bạch Thọ vẫn xưng hô là Lưu Phong công tử. Lưu Phong cũng cảmthấy cách xưng hô này thuận tiện hơn rất nhiều.
“Nếu có tin tức gì xin hai vị đại nhân báo cho ta biết.”
“Công tử, việc này là bản sự của bọn họ, họ làm sẽ rất tốt.” Trương Thiên Sưhướng ánh mắt nhìn Lưu Phong nói: “Thời gian cũng đã quá trễ để nghỉ ngơi, haylà công tử cùng bần đạo vừa đi vừa nói chuyện phiếm nhé.”
Lưu Phong gọi Phi nhi trở về đậu trên vai, gật đầu nói: “Được rồi, vừa hay tạihạ cũng có chuyện muốn hỏi Thiên Sư.”
...
Kinh đô hoàng thành tại một cung điện vắng vẻ, hẻo lánh. Một vị mỹ phụ mặccung trang, hai tay nắm chặt, khẽ dựa vào một cột nhà, hướng ánh mắt vào trungniên nam tử cách đó không xa, ôn nhu nói: “Lãnh Nguyệt tiên sinh, người nóibổn cung đối phó với Lưu Phong bằng cách nào đây?”
Lãnh Nguyệt chính là tiến sĩ năm thứ mười ba của Hoa Hạ hoàng triều. Nổi danhlà học rộng tài cao. Sau đi theo thái tử điện hạ trở thành mưu sĩ thân cận củathái tử. Sau khi thái tử mất, hắn tiếp tục phò tá cốt nhục của thái tử làHoàng thái tôn. Ngày thường vẫn thường cùng Thái tử phi thương nghị đại sự
Lãnh Nguyệt sắc mặt không hề thay đổi nhưng trong ánh mắt hiện lên vẻ thậntrọng nói: “Điện hạ, người vì sao phải đối phó với Lưu Phong? Người này thựckhông dễ đối phó.”
Thái tử phi khinh thường, lạnh lùng cười: “Ta đã điều tra ra tứ cô nương củaPhượng viên cũng không phải là muốn tốt cho Lưu Phong. Không được Phượng viênủng hộ, hắn căn bản chẳng là gì. Lãnh Nguyệt tiên sinh sợ rằng hơi đề cao hắnquá.”
Lãnh Nguyệt vẫn như trước, sắc mặt không chút thay đổi: “Điện hạ, người sairồi. Lưu Phong mặc dù không có Phượng viên hậu thuẫn thì hắn cũng không phảingười thường. Tiểu nhân được biết hắn so với những người tuổi trẻ khác rấtcách biệt, có thể nói là thiên tài... theo ý của thuộc hạ thì người tạm thờikhông nên cùng hắn tranh đấu.
Thái tử phi không nghĩ như vậy, hừ một tiếng: “Lãnh Nguyệt, sau khi thái tửmất đi, lá gan của ngươi hình như càng ngày càng nhỏ, làm việc e trước sợ saunhư vậy thực không thể làm được chuyện đại sự. Khơi khơi chỉ là một tên tiểutử Lưu Phong có là gì. Ta muốn hắn sống thì hắn sống. Ta muốn hắn chết thì hắnchết.”
Lãnh Nguyệt âm thầm thở dài: “Điện hạ, tứ cô nương và Lưu Phong cho dù khônghòa hợp lắm nhưng nàng cũng không ngồi yên giương mắt nhìn Lưu Phong chết.”
“Ta biết, cho nên bây giờ ta cũng chưa muốn giết hắn. Ta chỉ muốn giáo huấnhắn một chút. Thu lấy Thiên Thượng Nhân Gian của hắn.” Thái tử phi lãnh đạmnói.
“Điện hạ, thứ cho thuộc hạ nói thẳng. Người thực sự không phái người giết hắnsao?” Lãnh Nguyệt nhíu mày hỏi.
Thái tử phi sắc mặt đại biến: “Tiên sinh, đây là ý gì? Chẳng lẽ ngươi nghĩrằng ta lừa ngươi hay sao?”
Lãnh Nguyệt trầm giọng nói: “Điện hạ có điều chẳng biết. Thuộc hạ vừa mới nhậnđược tin tức Lưu Phong bị ám toán. Cẩm Y Vệ bắt đầu truy tìm tung tích hungthủ. Có người nghĩ rằng sát thủ đó là điện hạ sai phái.”
Thái tử phi kinh hãi hỏi: “Lưu Phong thế nào? Hắn có chết không?”
Lãnh Nguyệt bình thản hỏi ngược lại: “Điện hạ muốn hắn chết hay muốn hắn cònsống?”
Thái tử phi trầm tư một chút nói: “Ý của tiên sinh là sao?”
Lãnh Nguyệt nghiêm nghị nói: “Điện hạ, có một số chuyện người còn chưa biết.Tứ cô nương mặc dù vị tất đã quan tâm đến Lưu Phong nhưng các vị tỷ tỷ của tứcô nương lại rất quan tâm đến hắn. Trước đó vài ngày thuộc hạ đã nhận được tintức một vị tỷ tỷ của tứ cô nương đã đến Phượng viên, đối với Lưu Phong hết mựcthương yêu. Tứ cô nương đối với tỷ tỷ của mình lại hết mực cung kính... hẳn làđiện hạ đã hiểu được ý tứ của thuộc hạ.”
Thái tử phi chấn động trong lòng: “Ý của tiên sinh... Lưu Phong chính là tâmđiểm của Phượng viên?”
“Không sai. Lưu Phong rất có thể ảnh hưởng rất lớn đến sự hợp tác của chúng tavà Phượng viên. Phượng viên cũng không phải tứ cô nương có quyền quyết địnhhết thảy.”
Thái tử phi kinh hô lên một tiếng: “Tiên sinh, ngươi còn chưa nói cho ta biếtLưu Phong cuối cùng là sống hay chết?”
Lãnh Nguyệt lạnh nhạt nói: “Hắn không sao cả. Lưu Phong thực lực rất mạnh. Sátthủ bị hắn giết chết, hơn nữa còn để lại một ít manh mối. Cẩm Y Vệ đang từmanh mối này truy tìm tung tích của chủ nhân đứng sau tên sát thủ.”
Vậy theo ý của tiên sinh thì bây giờ chúng ta phải làm thế nào?” Thái tử phikhông ngốc, trải qua sự phân tích của Lãnh Nguyệt, nàng căn bản đã hiểu đượccó người muốn giết Lưu Phong, giá họa cho Đông cung. Muốn phá vỡ mối quan hệgiữa Phượng viên và Hoàng thái tôn.
Lãnh Nguyệt trầm tư một chút nói: “Vốn tưởng rằng việc này là điện hạ làm ra.Bây giờ xem ra mọi chuyện lại phức tạp hơn một chút. Cũng may là Lưu Phongkhông hề hấn gì. Chúng ta bây giờ phải nghĩ ra biện pháp trợ giúp Cẩm Y Vệ tìmra chân hung thủ, thanh minh và củng cố cho mối quan hệ của chúng ta vớiPhượng viên.”
“Chuyện này xin cứ theo ý tiên sinh.”
Lãnh Nguyệt gật đầu nói: “Điện hạ, xin yên tâm, thuộc hạ đã phái người đi làmviệc.”
Thái tử phi nghe vậy mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút, mở miệng cười nói: “LãnhNguyệt tiên sinh quả nhiên là khiến bổn cung yên tâm.” Lời nói ôn nhu nhẹnhàng, thực là dẫn động lòng người. Ngay cả Lãnh Nguyệt khuôn mặt vốn lạnh nhưbăng lúc này cũng xuất hiện một nụ cười.
“Điện hạ, chuyện này thuộc hạ sẽ cố hết sức chu toàn. Bất quá hiện tại điện hạkhông nên gây phiền toái cho Lưu Phong nữa. Địch thủ đích thực của chúng tachính là Yến vương phủ.”
Thái tử phi do dự một lúc nói: “Được rồi, ta sẽ nghe lời tiên sinh. Chỉ đángtiếc là Thiên Thượng Nhân Gian...”
Lãnh Nguyệt lạnh lung nói: “Điện hạ vội vã cướp đoạt Thiên Thượng Nhân Giannhư vậy là muốn đưa vào vụ khố?”
Lãnh Nguyệt là người của mình, Thái tử phi cũng không muốn giấu diếm, gật đầunói: “Bổn cung đã nhìn thấy phụ hoàng dường như đã bất mãn với việc ta làm. Taphải ra tay trước, xóa mọi dấu vết, bù đắp lại thất thoát trong nội vụ khố.”
Lãnh Nguyệt tựa hồ như cảm thấy khó hiểu, vội hỏi: “Hoàng thương và nội vụ khốngay từ năm đầu đã thất thoát. Bệ hạ hẳn là đã phát hiện. Vì sao cho đến nayvẫn không có động thái gì?” Lãnh Nguyệt đi theo thái tử sớm nhất. Hắn rất rõràng Hoa Hạ đại đế đối với thái tử rất yêu thương, cho nên sau khi thái tử mấtđã chuyển tình thương này sang cho Thái tử phi. Hoa Hạ đại đế mặc dù biếtchuyện về hoàng thương kinh doanh thua lỗ thế nhưng vẫn phóng mặc. Dù sao thìThái tử phi cũng là người nuôi dưỡng Hoàng thái tôn, tiền bạc cũng là để choHoàng thái tôn thu dụng.
Thái tử phi thở dài một hơi nói: “Có một số việc ngươi chưa biết, mới đầu tacũng không tin. Sau đó từ mẫu hậu ta mới biết được phụ hoàng muốn dự trù quânbị, dụng binh đi đánh Phù Tang và Cao Lệ. Người muốn những năm còn sống thìphải tiêu diệt hết những mối uy hiếp đối với Hoa Hạ hoàng triều. Để lại chocon cháu của mình thái bình thịnh thế.”
“Được rồi, tiên sinh. Ta nhớ năm ngoái ngươi từng nói phụ hoàng không còn sốnglâu nữa thế nhưng bây giờ ta phát giác ra khí sắc của người ngày càng tốt hơnlà sao?” Thái tử phi kinh ngạc mà hỏi.
Lãnh Nguyệt cau mày thở dài: “Điện hạ, việc này cũng không biết nói như thếnào. Vốn là thuộc hạ xem thiên tượng, quả thật là bệ hạ không sống được lâunữa. Ai mà ngờ thiên tượng dị biến. Tử vi đế tinh vốn là độc lập, đột nhiênlại xuất hiện bên cạnh một ngôi sao khác không rõ lai lịch. Ngôi sao này xuấthiện mọi việc đều đảo lộn, không thể dự đoán được mọi chuyện nữa. Cho nên điệnhạ sau này làm việc phải hết sức cẩn trọng.”
Thái tử phi nhíu mày nói: “Chuyện này ta cũng có nghe nói qua. Bất quá phụhoàng có nói qua, dị tinh này có lợi cho Hoàng thái tôn.”
Lãnh Nguyệt thở dài cảm thán nói: “Chỉ mong là như thế.”
...
Trong đêm, một vị đạo nhân cước đạp phi kiếm bay đi. Bên cạnh là là một con cựđại thanh điểu mang trên lưng một vị công tử anh tuấn, đang hô to: “Hay quá,lão tử cũng có thể bay... haha... Phi nhi, không nghĩ ra ngươi có thể lớn lênnhư vậy. Rốt cuộc có thể mang theo ta bay được rồi.”
Hai người này chính là Lưu Phong và Trương Thiên Sư, con chim chính là Phinhi.
Trương Thiên Sư chứng kiến thực lực của Lưu Phong càng thêm thích thú, cùnghắn nói đủ mọi thứ chuyện trên trời dưới đất, tình cảm đối với Lưu Phong càngthêm thân thiết. Bất quá Trương Thiên Sư cũng cảm thấy ngạc nhiên. Ai mà ngờLưu Phong đường đường là Kim Đan kỳ cao thủ mà lại không biết ngự kiếm phihành.
Ngạc nhiên hơn nữa chính là Phi nhi. Nó phát ra một tiếng kêu to, biến thànhcự đại, bay thẳng lên thinh không, mang theo Lưu Phong.
Trương Thiên Sư chấn kinh hồn vía, há hốc mồm, suýt chút nữa thì từ trên phikiếm rớt xuống.
“Trương Thiên Sư này, lão có thể khép miệng lại được không? Ta cũng cảm thấyngạc nhiên chứ không riêng gì lão. Sớm biết thế này thì ta đã bay từ lâu.”
