Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hi Du Hoa Tùng

Chương 137



Nghê Thường hơi kinh hãi, vội nói: “Phong nhi, xem ra Tam Phân Quy Nguyên Đannày không chịu rời ngươi, âu đó cũng là phúc phận của ngươi, ngươi hãy giữ lấynó đi. Tình huống cụ thể ta đã hiểu, đợi ta cùng hai vị sư tôn sau khi bàn bạcxong sẽ truyền tin cho ngươi.”

Lưu Phong cũng rất lấy làm kinh ngạc, Tam Phân Quy Nguyên Đan này hắn giữtrong tay đã mấy ngày, cho tới bây giờ cũng có không phát sinh chuyện kỳ lạgì. Thế nào mà hôm nay lại cho thấy không như thế. Chẳng lẽ nguyên nhân lại làTam sư tôn?

Lưu Phong thử đưa lại Tam Phân Quy Nguyên Đan cho Nghê Thường, nhưng chỉ trongchớp mắt, nó lại bay trở lại tay Lưu Phong như cũ.

Vì thế Lưu Phong cảm thấy rất kỳ quái.

Giải thích của Nghê Thường rất đơn giản: “Linh vật chọn chủ!”

Hai ngày sau đó, Nghê Thường tiếp tục nghiên cứu sự ảo diệu của Tam Phân QuyNguyên Đan nhưng vẫn như cũ không có kết quả.

Sáng sớm ngày thứ ba, Nghê Thường cáo biệt Trương Mỹ Nhân và Lưu Phong chuẩnbị trở về Phiêu Hương cốc.

Trước khi rời đi, Nghê Thường gọi một mình Trương Mỹ Nhân lại dặn dò: “Tứmuội, ta biết ngươi đối với Phong nhi có chút thành kiến, nhưng ta phải nhắcnhở ngươi, đại tỷ đã có thông lệnh cho toàn Vân Mộng Trạch chính thức thu nhậnPhong nhi trở thành đệ tử của Phiêu Hương cốc. Cho nên ta hy vọng ngươi đốivới nó tốt một chút.”

Trước mặt Nghê Thường, Trương Mỹ Nhân tất nhiên không dám có ý kiến, vội nói:“Tam tỷ, ngươi yên tâm, ta nhất định đối xử tốt với Phong nhi. Nếu Phong nhicó bất kỳ mất mát gì ngươi có thể tìm ta truy cứu...”

Nghê Thường khẽ gật đầu nói: “Tứ muội, ta hy vọng ngươi nhớ kỹ những gì đã nóivới ta ngày hôm nay.”

Sau đó, Nghê Thường lại gọi một mình Lưu Phong đến dặn dò cẩn thận một lượt,cuối cùng nghiêm túc hỏi: “Phong nhi, ngươi trốn sau lưng Tứ sư tôn thành lậpThiên Thượng Nhân Gian, có phải là muốn thoát ly khỏi Phượng viên để tự lậphay không?”

Phượng viên chính là đại biểu của Phiêu Hương cốc tại thế tục, vì vậy thoát lyPhượng viên cũng có nghĩa là thoát ly Phiêu Hương cốc, cho nên những câu hỏinày của Nghê Thườngcó chút nghiêm khắc.

Lưu Phong cũng hiểu khuất tất trong đó, không giấu diếm, lạnh nhạt nói: “Tamsư tôn, Tứ sư tôn đối với ta như thế nào thiết nghĩ người trong lòng cũng hoàntoàn hiểu rõ. Lúc trước Tứ sư tôn vội vã gọi ta xuống núi nói là có đại sựmuốn ta làm, nhưng sau khi ta xuống núi, Tứ sư tôn lại không hề đề cập đến,mặc kệ ta cả ngày nhàn rỗi vô sự. Phượng viên tuy lớn nhưng cuối cùng cũngkhông phải là mục đích của ta. Đàn ông chí tại bốn phương, Phong nhi khôngmuốn làm một cậu ấm, ta cũng muốn phải tạo lập một sự nghiệp riêng... Tuynhiên Tam sư tôn người yên tâm, hành động này của Phong nhi, cũng chỉ là muốnnhằm vào Tứ sư tôn, không hề có ý muốn thoát ly Phiêu Hương cốc.

Nghê Thường thở dài một tiếng nói: “Phong nhi, không cần nói nữa, ta cũng biếttâm tư của ngươi. Tứ sư tôn đối với ngươi quả thật có chút... Được rồi, ngươimuốn tự tạo sự nghiệp, ta sẽ giải thích cho đại tỷ. Ngươi làm như thế nào tacũng mặc kệ, nhưng ngươi phải nhớ kỹ một điểm, ngàn vạn lần không thể phản bộiPhiêu Hương cốc. Đương nhiên, Tứ sư tôn cũng không thể đại biểu cho PhiêuHương cốc.

Thâm ý của Nghê Thường, trong lòng Lưu Phong hoàn toàn hiểu được. Tam sư tônđang nói cho hắn, nếu Trương Mỹ Nhân đối với hắn bất lợi, thì hắn hoàn toàn cóthể đối phó với nàng ta.

“Tam sư tôn, tạ ơn người!” đối mặt với sự ủng hộ của Tam sư tôn, Lưu Phongkhông khỏi cảm kích.

“Ngươi là do ta nuôi nấng lớn lên, trong lòng ta hiểu rất rõ con người ngươithế nào, yên tâm mà làm đi, có chuyện gì Tam sư tôn sẽ bảo vệ cho ngươi.”

“Tam sư tôn...” Thanh âm Lưu Phong có chút nghẹn ngào, hắn nhào vào trong lòngNghê Thường, tựa như đứa trẻ đang làm nũng: “Tam sư tôn, người đối với ta thậttốt!” Hai tay Lưu Phong phía sau lưng Nghê Thường đã nhẹ nhàng lướt dọc xuống,chạm vào bờ mông mỹ miều của nàng.

“Tiểu quỷ đầu, muốn nhân cơ hội ăn đậu hủ của sư tôn ư!” Ngay khi Lưu Phongvừa mới đặt tay tới tiểu phúc của Nghê Thường, nàng liền phát giác ra ý đồ củaLưu Phong, mắng một tiếng, đẩy hắn ra rồi nói: “Tiểu quỷ đầu, ngươi bây giờthực là càng ngày càng háo sắc, nếu không phải mấy hôm trước ở trên ThiênThượng Nhân Gian đã chứng kiến tình cảnh nọ, ta thực hoài nghi ngươi đã trởthành người xấu rồi!” Mặc dù ngoài miệng trách mắng, nhưng trong ánh mắt lạilộ ra một tia quan hoài.

“Ha ha... !” Lưu Phong thấy thủ đoạn của mình bị Tam sư tôn phác giác ra, cóchút xấu hổ: “Tam sư tôn, không thể trách ta, ai bảo người quá lôi cuốn, đệ tửcó chút không kìm hãm được!”

“Tiểu quỷ đầu, còn không dừng lại...” Những lời này của Lưu Phong mà bị ngườikhác nghe được, quả thật có chút kinh thế hãi tục, mập mờ giữa thầy trò chínhlà một trong những điều đại kỵ của tu chân giới.

“Phong nhi, tứ muội, hẹn ngày gặp lại.” Khẽ phất tay, Nghê Thường nhảy lên phikiếm đằng vân bay lên.

Lưu Phong vội vàng đánh bạo hô lên: “Tam sư tôn, ta sẽ nhớ đến người, ta sẽviết thư cho người.” Lần trước khi Đình nhi rời đi, Lưu Phong đã nghĩ kỹ, saunày mỗi ngày viết ba bức thư tình, một cho Đình nhi, một cho Tố Tố, một choTam sư tôn. Đương nhiên với Tam sư tôn thì phải có chút ẩn ý đi một ít, dù saohai người vẫn là thầy trò, không thể quá lộ liễu được.

Màn đêm buông xuống, những làn gió nhẹ nhàng thổi qua, đem không khí oi bứccủa ban ngày xua đi bằng một bóng đêm mê người. Ánh trăng sáng lạnh như thủyngân chiếu khắp mặt đất, vầng trăng trắng sáng thuần khiết yên lặng trên bầutrời, ôn nhu chăm chú nhìn bóng đêm trên mặt đất xanh mênh mông. Đột nhiên mộtđạo nhân ảnh xẹt qua đám thủ vệ, dễ dàng tiến vào hậu viện nơi nữ nhân ở.

“Ai đó?” Một nha hoàn vẻ mặt thanh tú tựa hồ cảm thấy xung quanh có động tĩnhkhác lạ, vội vàng lên tiếng.

Trong gió đêm truyền đến một thanh âm quen thuộc: “Đóa Đóa, là ta!”

Tiểu nha hoàn, nghe vậy trong lòng vui vẻ, nguyên lai là cô gia Lưu Phong đãtới.”

“Cô gia, tiểu thư đang nghỉ ngơi, nhanh đến đây đi?” Tiểu nha hoàn vội vàng mởcủa phòng để cho Lưu Phong tiến vào, chính mình thì đứng canh cửa cảnh giácnhìn bốn phía.

“Hừ. Ngươi cuối cùng cũng biết đến tìm ta” Trên giường, Ân Tố Tố mặc một bộ đồmàu trắng, vẻ mặt không vui.

Lưu Phong cười hắc hắc, hoàn toàn không để ý đến thái độ của Ân Tố Tố, đinhanh về phía trước, không nói hai lời, vừa đi vừa cởi bỏ áo ngoài, da mặt dàytiến tới giường Ân Tố Tố.

“Lão bà tốt, không phải ta không đến tìm nàng, mấy ngày nay thật sự là ta phảiđối mặt với nhiều bận rộn không đến được.” Lưu Phong cười vô sỉ, ôm nữ tử vàotrong ngực, tay phải nhẹ nhàng xoa xoa bộ ngực đầy đặn của nàng.

“Phu quân, ngươi hãy hứa với ta, sau này phải thường xuyên đến với ta!” Ân TốTố vẻ mặt đầy ủy khuất.

“Lão bà, ta đáp ứng với nàng” Lưu Phong vuốt ve đầu nàng nhẹ nhàng an ủi. Nàngbị hắn hí lộng, có chút thẹn thùng, trộm nhìn hắn một cái rồi trốn vào trongchăn. Lưu Phong cười hắc hắc, hai tay luồn vào trong chăn nhẹ nhàng xoa bópđôi vai mảnh khảnh, cái eo nhỏ nhắn, tới vùng bụng phẳng lỳ rồi xuống đến bộmông tròn căng.

Ân Tố Tố bờ môi rên khẽ, si ngốc nhìn Lưu Phong, miệng động đậy một chút, ánhmắt động lòng người, vừa ngượng ngùng vừa chờ mong. Lưu Phong không kìm nénđược hôn lên tới tấp.

Cái lưỡi thơm tho mũm mĩm vừa nhanh nhẹn lại khéo léo, mạnh bạo tiến vào trongmiệng nam nhân. Lưu Phong hơi thở trở nên gấp gáp, sử dụng đôi tay khéo léocủa mình vuốt ve da thịt mịn màng của nữ nhân. Nữ nhân khẽ kêu lên một tiếng,trong miệng phát ra tiếng rên hừ hừ, thân thể trở nên nóng bỏng, cả người đềunhũn ra rơi vào trong lòng Lưu Phong.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng, khe khẽ mơn trớn làn da mịn màng nóng bỏng như tơ, LưuPhong từ từ cởi bỏ quần áo Tố Tố, thuận thế thong thả nhào nặn song nhũ căngtròn, mùi hương của nữ nhân khi tình dục dâng cao toát ra khiến lòng Lưu Phongdâng trào không thể kìm nén được.

“Phu quân, có tin xấu, ta muốn nói cho người.” Ngay khi Lưu Phong chuẩn bịtừng bước từng bước tiến tới thì Ân Tố Tố đột nhiên nói.

Lưu Phong hàm hồ lên tiếng, lấy tay khai mở đôi chân thon dài, ma trảo thuậnthế hướng vào bên trong vùng tam giác bên trong nội khố màu trắng, cảm thấybên trong vừa ẩm ướt vừa nóng bỏng, Lưu Phong dùng ngón tay từ từ đưa vàohuyệt động thần bí mà quyến rũ đó. Ân Tố Tố nhất thời hừ nhẹ một tiếng, cắnchặt đôi môi, toàn thân bắt đầu run rẩy.

“Phu quân... ngươi nghe ta nói...” Ân Tố Tố cố nén dục tính trong lòng nhìnLưu Phong nói: “Phu quân...” Nói xong, Ân Tố Tố nhất thời thở dài một hơi, dụctính bộc phát tiếp tục rên rỉ.

Lưu Phong vốn không có để ý, nghe Tố Tố nói xong mới hồi phục lại tinh thần:“Cái gì? Hoàng Thái Tôn muốn nàng làm phi tử?” Mẹ nó con thỏ nhỏ Chu Phong tacòn không tìm ngươi mà ngươi bây giờ muốn khi dễ đứng trên đầu ta, tranh giànhđàn bà của ta. Thúc thúc có thể nhẫn nhưng thẩm thẩm không thể chịu được.

Lưu Phong nhất thời nộ hỏa, cười lạnh nói: “Hắn dám!” theo một tiếng dám vừara khỏi miệng, Lưu Phong dùng ngón tay mãnh liệt đưa vào, kiến Ân Tố Tố kêulên sợ hãi, hạ thể nhanh chóng co rút đạt tới cao trào.

Sau khi đạt tới cao trào, nàng như một con mèo nhỏ thu người nằm trong lòngngực Lưu Phong, lẳng lặng hưởng thụ hơi thở nam nhân.

Một lúc lâu sau, Ân Tố Tố mới mở miệng nói: “Phu quân, người không cần lolắng, cô cô nói chuyện này để nàng ta xử lý, nàng rất coi trọng người.”

Lưu Phong nghe vậy trong lòng nộ khí tiêu tán một chút, cười hắc hắc nói: “Xemra cô cô đối với ta có ấn tượng rất tốt, ngay cả chuyện của Hoàng Thái Tôncũng cự tuyệt.”

Ân Tố Tố trong lòng cảm thấy ngọt ngào: “Cô cô nói, tài năng của chàng vô hạn,tương lai nhất định đạt được thành tựu lớn, cô cô đã bằng lòng cho ta theochàng.”

Lưu Phong đưa tay nhẹ nhàng nâng bờ mông tuyệt mỹ nóng bỏng của Ân Tố Tố lênmột bên, khe khẽ mơn trớn, cười nói: “Ha ha, cô cô cũng quả nhiên có nhãnquang tốt, thấy ta có tiền đồ là một hảo nam nhân.”

“Thật xấu quá.” Ân Tố Tố đột nhiên khẽ kêu một tiếng: “Ối chao, tên gia hỏaxấu xa của chàng đã làm ẩm hết bụng của nhân gia rồi!”

Hướng theo ánh mắt của Tố Tố, Lưu Phong lúc này mới phát hiện vừa rồi Tố Tốrên rỉ đã kích thích tiểu đệ đệ của hắn bành trướng, chạm vào dưới bụng củanàng.

“Lão bà, cái này do nàng làm, nàng phải chịu trách nhiệm với nó.” Nói xong,Lưu Phong cúi xuống hôn vào hai nụ anh đào chúm chím.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...