Hi Du Hoa Tùng
Đạo cô cũng không trách đệ tử bất kính, bà thở dài một tiếng, nhẹ nhẹ vỗ lênvai nàng an ủi:
-Đình Nhi, chẳng lẽ ngươi không hiểu sao, các ngươi căn bản là thuộc về hai thề giới hoàn toàn khác nhau. Ngươi thiên tư thông tuệ, ngộ tính cực cao, tương lai nhất định có thể phi thăng thành tiên. Còn Lưu Phong thì sao? Để ta nói cho ngươi nghe, hắn so với đệ tử mới nhập môn của bổn phái cũng không bằng, hơn nữa Tần Thủy Dao cũng không hề truyền cho hắn pháp quyết tu luyện của Phiêu Hương cốc, hắn nhất định chỉ có thể là phàm nhân mà thôi.
Đình Nhi lau nước mắt còn đọng lại trên khuôn mặt, vẻ mặt trầm ngâm không nóilời nào.
Đạo cô thấy nàng không nói nữa, tửơng rằng nàng đã ngộ ra đựơc đạo lý mà mìnhgiải thích, lập tức bồi thêm:
-Đình Nhi, ngày hôm qua chưởng môn sư bá của ngươi lại tới hỏi ta, hối thúc việc định ngày quyết định hôn sự cho ngươi và Thiên Tâm.
Đình Nhi nghe vậy thân thể khẽ run lên, hai mắt bắn ra những tia sáng thựckhác thường, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trở nên tái nhợt, không ngờ cuối cùnglại là một khẩu khí rắn rỏi vang lên:
-Sư tôn, người đừng nói nữa, đồ nhi quyết không đồng ý chuyện này.
Đạo cô sắc mặt biến đổi liên tục, bà có thể hiểu được đệ tử của mình đang hếtsức đau buồn, cũng không trách nàng, chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo:
-Đình Nhi, ngươi cũng biết là 'Huyền Tâm Huyền' một khi đã vượt qua tầng thứ sáu thì phải tiến hành song tu, âm dương giao hội mới có thể tiếp tục tu luyện, nếu không sẽ phải đình chỉ tu luyện. Trong đám đồng bối đệ tử của ngươi thì cũng chỉ có đại đệ tử của chưởng môn sư huynh là Thiên Tâm mới có thể cùng ngươi song tu. Bây giờ toàn bộ môn phái của chúng ta đều cho rằng các ngươi là một cặp trời sinh, trai tài gái sắc. Chưởng môn mặc dù là đang thỉnh cầu ý kiến của ta nhưng ta biết sư bá của ngươi về chuyện này đã có sẵn chủ ý trong lòng rồi.
“Sư tôn, đồ nhi cầu xin người một chuyện!” Đình Nhi quay đầu lại, dáng vẻ thậtlà đau đớn:
-Đồ nhi xin người hãy nói với chưởng môn sư bá rằng đồ nhi muốn tự mình tuyển song tu tình lữ.
Đạo cô lập tức đáp lời:
-Đình Nhi, ta biết ngươi tâm cao khí ngạo, không thích để cho người khác làm chủ. Nếu ngươi quyết tâm muốn tự mình lựa chọn song tu tình lữ thì ta có thể thuyết phục chưởng môn sư huynh. Dựa theo điều luật của Huyền Tâm chánh tông thì yêu cầu của ngươi cũng là hợp lý. Bất quá ta cũng phải cảnh tỉnh ngươi một chút. Trong đám đồng bối đệ tử thì Thiên Tâm chính là người giỏi nhất.
“Sư tôn, người yên tâm, đồ nhi đã biết phải làm sao rồi.”
“Vậy ngươi muốn chọn lựa song tu tình lữ như thế nào?”
Đình Nhi suy nghĩ một lát rồi nói:
-Sư tôn, đồ nhi muốn ba năm sau, tại đại hội của tu chân giới lập lôi đài, trong đám đồng bối đệ tử nếu có ai thắng được đồ nhi thì đồ nhi sẽ cùng người đó song tu.
Đạo cô thoáng trầm tư suy nghĩ, đoạn gật đầu:
-Không sai, đây cũng là một biện pháp tốt. Đình Nhi cứ yên tâm, ta thuyết phục chưởng môn sư huynh chắc sẽ thành công. Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta mau trở về thôi.
“Sư tôn, người về trước đi, đồ nhi muốn tĩnh lặng một chút.”
Đạo cô khẽ thở dài, cũng không nói gì thêm, lẳng lặng rời đi.
“Nếu ngươi đúng là người người anh hùng của ta thì nhất định phải cước đạpthất sắc tường vân tới đón ta rời khỏi nơi này.”
Đình Nhi ánh mắt thủy chung không hề rời khỏi Đoạn Long thạch, trong đầu nànghiện lên hình ảnh Lưu Phong ngày đó vì mình mà không ngại dùng thân mình hứnglấy công kích của sư tôn...
Trong cuộc đời của một con người gặp rất nhiều người khác, có người gặp rồiquên nhưng cũng có những người gặp rồi không thể nào quên. Suốt đời cũng khôngquên.
Lưu Phong hạ sơn, một thời gian dài nàng sẽ không thể gặp hắn nhưng điều nàycũng không quan trọng bởi vì hình bóng của Lưu Phong luôn ở trong tim củanàng.
Kỳ thật nàng cũng không hiểu rõ thứ tình cảm của mình với Lưu Phong là gìnhưng nếu cho nàng lựa chọn song tu tình lữ thì nàng sẽ nguyện chọn Lưu Phonglàm người song tu.
...
“Tạm biệt Đình Nhi! Các mỹ nữ dưới chân núi đâu, bạch mã hoàng tử của các nàngđang tới đây!” từ trên núi men theo đường mòn đi xuống, Lưu Phong cảm thấy rấtthoải mái. Hắn vừa đi vừa ngắm cảnh trời trăng mây nước... Đình Nhi mặc dù rấttốt nhưng giữa hai người dường như là không có duyên phận với nhau. Hắn thânlà nam tử hán, đại trượng phu tuyệt đối sẽ không vì một 'viên gạch nhỏ' màbuông tha 'tảng đá lớn'.
“Nên làm gì bây giờ?” tuỳ tiện hái một trái lê rừng, cắn một miếng, Lưu Phongvừa đi vừa suy nghĩ, không biết bây giờ trước tiên nên làm gì. Vốn là hắn phảiđi gặp tứ sư tôn, để cho nàng an bài thế nhưng hắn đối với vị tứ sư tôn chỉthích phụ nữ này quả thực là không hợp nhau, hết xảy ra mâu thuẫn này lại đếnmâu thuẫn khác. Đi theo nàng ta làm sao có được cuộc sống thoải mái đây?
Hồi tưởng lại tình cảnh gặp mặt của hai người lần trước, Lưu Phong lúc đó quảlà có chút không nghiêm túc, không trách đựơc tứ sư tôn của hắn có ác cảm vớihắn.
“Đích thị là nàng đã nhìn ra tư chất của ta, sợ ta lớn lên tranh hết các mỹ nữvới nàng đây mà.”
“Làm thế nào bây giờ?” hắn đã ăn xong miếng cuối cùng của trái lê thế nhưngvẫn chưa quyết định được có nên đi gặp tứ sư tôn hay không. Từ những lời củaThủy Mị Nhi trước khi ra đi, hắn suy đoán một khi gặp tứ sư tôn ắt là đâm đầuvào tử lộ. Mà không đi thì không đựơc, như thế sẽ phụ lòng mong mỏi của đại sưtôn, nhị sư tôn, tam sư tôn.
“Quên đi, có câu ‘thuyền đến cầu tất có chỗ neo đậu, xe đến trước núi ắt cóđường đi’. Trứơc tiên cứ đi đến địa phận Giang Nam đã, sau đó sẽ tính tiếp.”
Chỉ là vừa đi được vài bước thì hắn lại cảm thấy chán nản. Mặc dù thân làngười của tương lai đến thế giới cổ đại này đáng tiếc hắn lại không thể sửdụng được ưu thế này. Đã thế kiếp trước hắn chỉ vừa học xong năm thứ ba củađại học kinh tế.
Kinh tế học đối với thế giới cổ đại này dường như là không thể nào vận dụngđược.
Lưu Phong bất giác cảm thấy hối hận, nếu như lúc trước học tập tốt đậu vàođược đại học Bắc Kinh, sau đó nghiên cứu hóa học, vật lý, cơ giới thì bây giờđã có thể tùy tiện chế tạo ra vài khẩu súng, như vậy là có thể xưng hung xưngbá được rồi, nếu không thì học về y dược cũng tốt. có thể tùy tiện đưa ra vàiphương pháp trị bệnh, lập tức có thể vang danh cùng Hoa Đà thần y cũng nên.
“Tiền thế bất nỗ lực, trùng sinh đồ thương bi.” Lưu Phong đột nhiên phát hiệnra mình vừa rồi vô ý đã đọc một câu thơ. Xem ra ngôn ngữ của một người và hoàncảnh có mối quan hệ rất lớn đây. Lưu Phong tùy tiền ngâm một câu thơ mà hắnbiết ở kiếp trước, không hề ngại ngùng mặt dày, còn cho là mình xuất khẩuthành thơ.
Nhớ lại câu nói của hắn với Nghê Thường trước khi đi, Lưu Phong không khỏi tựbái phục bản thân mình: “Ta thật là quá thông minh!”
