Hi Du Hoa Tùng
“Ba ba” Đình Nhi vốn đang muốn dẫn Phi nhi đi chơi, đột nhiên nghe mộttiếng”Ba ba” vội vàng định thần, nhìn bốn hướng, phát hiện ngoài Lưu Phongkhông còn bóng dáng một nam nhân nào cả. Rất rõ ràng từ”Ba ba” này chính làchỉ Lưu Phong.
“Hắn có con rồi?” Đây là ý niệm thứ nhất xuất hiện trong đầu Đình Nhi.
“Không đúng, hắn xuống núi chưa đến một năm thời gian, cho dù có con, cũng chỉlà đang mang thai thôi?” Đây là ý niệm thứ hai trong đầu Đình Nhi.
Mặc dù Lưu Phong còn chưa giới thiệu, nhưng Liễu Thanh Nghi biết nữ tử nàychính là người hôm qua công tử gia nói. Nàng vội vã mắng Linh nhi: “Không đượcnói bậy, mau về phòng.”
Liễu Thanh Nghi ngữ khí tựa hồ có chút nghiêm lệ, Tiểu Linh nhi cảm thấy ủykhuất, nhịn không được, òa khóc lớn lên.
Bạch Vũ hung hăng, trừng mắt liếc nhìn Lưu Phong một cái, trong lòng trách hắnkhông nên mang tình nhân về nhà. Liễu Thanh Nghi có thể chịu đựng, tự khôngnói nhiều, nhưng còn đứa nhỏ vô tội này nữa.
Bạch Vũ ôm lấy vai Tiểu Linh nhi, thấp giọng an ủi: “Linh nhi đừng khóc nữa,tỷ tỷ kể chuyện cổ tích cho ngươi nghe nhé.”
Linh nhi rất là oan ức, cái miệng nhỏ nhắn chu ra, hướng Liễu Thanh nghi nói:“Đại ca ca chính là ba ba, người đã hứa với con rồi, mẹ...”
Bạch Vũ biết tiểu Linh nhi muốn nói cái gì, vội vàng bịt miệng nó, đem nó trởvề phòng.
Lưu Phong tim như muốn rớt ra, đợi một chút mới bình tỉnh lại, thầm khen BạchVũ cơ trí. Thật sự Tiểu Linh nhi nói ra câu kinh điển về ‘thích’ ra, hắn thậtkhông biết giải thích với Đình Nhi như thế nào.
Liễu Thanh Nghi có chút bối rối vội vàng nói với Đình Nhi: “Là Đình Nhi tiểuthư đây sao, nô tỳ là nha hoàn của Công tử gia, Linh nhi là con nô tỳ, cũngđều do nô tỳ dạy không tốt, để nó nói bậy” Liễu Thanh Nghi sợ Lưu Phong gặpphiền toái, vội vàng nói rõ thân phận của mẫu tử mình ra.
Lưu Phong nghe được hơi khó chịu, liền nói: “Thanh Nghi, không nên nói vậy, tathật sự đã đáp ứng làm ba ba của Linh nhi, ta thật lòng, không có lừa dốinàng.” Lưu Phong cũng không ngại gạt người, nhưng lại khinh thường những ailừa gạt tiểu hài tử. Linh nhi phát triển cần phải có sự quan tâm, chăn sóc củaphụ tử, lời hứa của Lưu Phong đối với Linh nhi là thật lòng.
Mặt quay về hướng khác, có vẻ buồn, Đình Nhi chẳng biết làm sao cả, nàng khôngbiết rõ về mối quan hệ của Lưu Phong và hai người đàn bà trong trang viện này.Nhưng có điều nàng biết rõ, tiểu Linh nhi kia không muốn xa rời Lưu Phong.
“Thanh Nghi tỷ tỷ, xin chào, gọi ta là Đình Nhi được rồi, ta là bằng hữu củaPhong đệ, thật hân hạnh được gặp ngươi” Đình Nhi không biết tuổi tác của LiễuThanh Nghi, nhưng có khả năng sinh ra đứa trẻ bốn tuổi, kêu tỷ tỷ hẳn khôngquá đáng. Trực giác của đàn bà nói cho nàng biết, người thiếu phụ xinh đẹp nàykhông phải là một nha hoàn đơn giản. Ít nhất Lưu Phong không có giới thiệunàng là nha hoàn. Đình Nhi cũng là xuất thân bần cùng, nàng bây giờ không nghĩđược bản thân mình, thân phận cao nhân tu chân. Cho nên mặc dù Liễu Thanh Nghinói rõ thân phận nha hoàn, nàng cũng không vì thế mà khi dễ Thanh Nghi. Ngượclại, còn kêu một tiếng Thanh Nghi tỷ tỷ.
Liễu Thanh Nghi không nghĩ tới Đình Nhi tốt bụng như vậy, nói chuyện nửa ngày,rốt cuộc hạ quyết tâm, uống một ngụm trà, đổi cách xưng hô thành muội muội,kết tình tỷ muội.
Thừa dịp Liễu Thanh Nhi ra ngoài, Lưu Phong vội vàng thấp giọng nói: “Đình tỷtỷ, nàng không nên hiểu lầm chuyện Thanh Nghi mẫu nữ, chút nữa ta sẽ giảithích với nàng sau”
Đình Nhi cười lớn nói: “Ngươi nghĩ ta là người thế nào, tính cách của ngươi takhông biết sao?”
Lưu Phong âm thầm thở dài một tiếng, thầm nghĩ, thà đừng nói, người ta cònkhông rõ tâm tư của ta, ta muốn nói ra người ta lại hiểu lầm.
“trời ạ, đất ạ, ta mà có ý nghĩ tà ác đó, Lôi thần đánh ta đi?”
“Ha... ha... không phản ứng gì, xem ra trời cũng biết ta không có ý đó mà”
Không thể không nói khả năng giao tiếp của Liễu Thanh Nhi thật là hiệu quả,chỉ qua một thời gian ngắn tiếp xúc với Đình Nhi, nàng và Đình Nhi đã thânnhau như thân sinh tỷ muội, luôn miệng kêu tỷ tỷ, muội muội, thật là nhiệttình. Nhìn thấy cảnh tượng đó, Lưu Phong hiểu rằng mình đã trở thành ngườithừa.
Bạch Vũ không rõ chân tướng, vẫn tưởng rằng tiểu Linh nhi là con của Lưu Phongvà Liễu Thanh Nghi, là loại quan hệ của thiếu gia và nha hoàn.
Ngày thường, nàng đối với việc Liễu Thanh Nghi không danh không phận rất làbất bình, lần trước Lưu Phong và Ân Tố Tố định thân, Bạch Vũ đã điên tiết lắmrồi. Không tưởng lần này Lưu Phong càng thêm quá đáng, cư nhiên dám dẫn tiểutình nhân đến Di Hồng viện, không phải làm đau lòng mẫu nữ Liễu Thanh Nghi lắmhay sao?
Bạch Vũ đối với Liễu Thanh Nghi có chút không bằng lòng, nhưng về phần đứanhỏ, thật là tội nghiệp.
Bạch Vũ đợi Tiểu Linh nhi ngủ xong, một mình ngồi ở trong phòng, càng nghĩcàng tức giận. Cuối cùng quyết định tìm cách cứu mẫu nữ Thanh Nghi ra khỏimiệng sói.
Đẩy Lưu Phong ra khỏi cửa phòng, Bạch Vũ hoành nhãn nhìn Liễu Thanh Nghi đangnói chuyện thân mật với Đình Nhi, thần sắc lạnh nhạt, đột nhiên có cảm giácgặp chuyện bất bình rút đao tương trợ.
Lưu Phong nhìn thấy khuôn mặt đằng đằng sát khí của Bạch Vũ, trong lòng có cảmgiác bất hảo. hắn đang muốn kéo Bạch Vũ ra ngoài, không muốn Liễu Thanh Nghivà Đình Nhi thấy được nàng.
Liễu Thanh Nghi đang tâm tình, đột nhiên nhẹ giọng nói: “Muội muội, lại đâynào, vào nhà đi, đứng ngoài làm gì?”
Nhìn Liễu Thanh Nghi cùng tình địch của nàng đang thân mật nói chuyện, Bạch Vũtrong lòng bực bội, ngươi như thế nào mà bản thân có thể nhịn nhục như vậyđược.
“Thanh Nghi tỷ, ngươi không dám tranh đấu với người ta sao? Ta giúp ngươi”trong lòng nói thầm vài câu, Bạch Vũ đi nhanh đến, cẩn thận đánh giá Đình Nhi,tia mắt lạnh lùng, sắc bén như kiếm: “Vị muội muội này, sao trước đây chưa hềnghe đại ca nhắc qua.”
Đình Nhi lúc trước đã tính hỏi quan hệ của tiểu mỹ nữ này cùng Lưu Phong làgì, nhưng vẫn chưa có cơ hội mở miệng, nay nghe tiểu mỹ nữ vừa mở miệng đã lêngiọng dạy bảo kể cả, không nhịn được, bản năng của nữ nhân nổi lên, khiến nàngsinh ra cảm giác như gặp phải tình địch nguy hiểm.
Bạch Vũ không biết ý nghĩ của Đình Nhi, nếu nàng biết Đình Nhi cho nàng làtình địch, nàng dám chắc sẽ chạy mất ngay lập tức. Cái gì mà nhìn ta, đừngthấy Thanh Nghi xem Lưu Phong như châu báu, trong mắt ta, hắn chỉ làm rơm rácmà thôi. Không có hắn ta cũng không chết được.
Đình Nhi từ nhỏ lớn lên ở Vân Mộng Trạch, đối với nhân tình thế thái khônghiểu nhiều lắm, nàng chỉ có một nguyên tắc, ngươi đối với ta tốt, ta đối vớingươi tốt. Ngược lại ngươi muốn gây sự với ta, ta tuyệt đối cũng không nhượngbộ. Ban nãy đối với Liễu Thanh Nghi cũng là như thế, kỳ thật lúc nãy Tiểu LinhNhi nọ gọi Lưu Phong là ba, Lưu Phong có tật giật mình, nàng đã rõ Lưu Phongvà Liễu Thanh Nghi không phải chỉ đơn giản là thiếu gia và nha hoàn. Nhưng tấmlòng nhiệt tình, chân thành của Liễu Thanh Nghi đã làm động lòng Đình Nhi, chonên Đình Nhi đối với Liễu Thanh Nghi cũng biểu hiện lòng nhiệt tình, xưng hôtỷ muội.
Ngược lại, thái độ của Bạch Vũ làm cho nàng rất khó chịu.
Thân còn đang ngồi, Đình Nhi chuyển ánh mắt nhìn Bạch Vũ, quan sát cẩn thậnvài lần, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng cũng là một mỹ nhân bại hoại, khuôn mặttrắng hồng, đôi môi anh đào, nhãn quan hữu thần. Đôi chân thon dài rất đẹp,cặp mông đầy đặn, no tròn, eo thon, càng làm cho thị giác người ta luôn muốnngó sâu vào... , khuyết điểm duy nhất chính là ngực hơi nhỏ một chút.
Đình Nhi khẽ trề cái môi nhỏ nhắn, nghĩ thầm: “Đệ đệ sao lại thích loại đàn bàngực nhỏ như vậy”
Liễu Thanh Nghi đầu tiên hơi ngẩn người, không rõ ràng chuyện gì xảy ra vớiBạch Vũ. Nhưng chốc lát đã hiểu ra, Bạch Vũ đang vì mình ra mặt đây.
Kỳ thật Liễu Thanh Nghi đã giải thích qua với Bạch Vũ mối quan hệ giữa mình vàLưu Phong, nhưng mặc cho Liễu Thanh Nghi giải thích thế nào, Bạch Vũ thủychung vẫn nghĩ rằng Tiểu Linh Nhi chính là con của nàng và Lưu Phong. Hơn nữa,sau khi hai người công khai ở chung, Bạch Vũ càng thêm khẳng định ý nghĩ đócủa mình.
Lưu Phong âm thầm cười khổ, Bạch Vũ cùng Đình Nhi như thế, rõ ràng hai ngườigiống như đang đánh ghen, tranh giành tình nhân.
Đối mặt với tình cảnh này, Liễu Thanh Nghi cũng âm thầm cười khổ, Bạch Vũ mặcdù có hảo tâm, nhưng nàng trong lòng không muốn. Liễu Thanh Nghi yêu cầu khôngcao, nàng vốn không nghĩ đến đi theo Lưu Phong để có danh phận, chỉ cần được ởbên cạnh Lưu Phong, nàng đã hạnh phúc lắm rồi. Người hạnh phúc, là người biếtbằng lòng với cái mình đang có. Liễu Thanh Nghi thường nhớ tới cuộc sống lúcchưa đến Phượng viên, cuộc sống bây giờ tựa như đang ở trên thiên đường.
Lưu Phong có bao nhiêu đàn bà, bao nhiêu tình nhân, đó là chuyện của LưuPhong, Liễu Thanh Nghi thủy chung chỉ biết mình là nha hoàn. Là nha hoàn phảihiểu rõ phận sự của mình. Liễu Thanh Nghi cho tới giờ không nghĩ tới cùng aitranh đoạt, nếu có một ngày Lưu Phong thật sự chán nàng, bỏ rơi nàng, trongtâm nàng cũng không hề oán hận. Còn trẻ là nha hoàn, về già cũng là nha hoàn.Nàng hiểu rõ số phận của mình.
Trong lòng Liễu Thanh Nghi luôn nghĩ, ân của Lưu Phong sánh tựa trời cao, nàngthậm chí đã nghĩ đến khi Linh nhi lớn lên, cũng đem nó làm dâng lên giường choLưu Phong.
Bạch Vũ và Đình Nhi căn bản không biết suy nghĩ trong lòng Liễu Thanh Nghi,hơn nữa hai người cũng đang cố kỵ, hai đôi mắt to nhỏ trừng trừng nhìn nhau.Vẻ mặt trông giống như là sắp sửa đại chiến.
Trời ơi, Đất ơi, ta không phải là vịt mẹ để mà dán xếp chiến tranh giữa mấycon vịt con này.
“Tiểu muội, Đình tỷ tỷ, các ngươi đang làm cái gì vậy?” Lưu Phong mở miệng phátan bầu không khí căng thẳng.
“Hừ” Bạch Vũ hừ nhẹ một tiếng, ngoài miệng chưa nói, trong lòng một bụng oánkhí, tất cả còn không phải tại ngươi hoa tâm lưu họa sao?
Đình Nhi cũng trắng mắt liếc nhìn Lưu Phong một cái, người tu chân mà vậy hả?tâm tính gì vừa xuống núi đã có không ít nữ nhân, đúng là hoa tâm đại tặc.
Nhìn nhau nửa ngày, Bạch Vũ cũng phải thừa nhận Đình Nhi quả thật là đối thủcường mạnh, không nói dung mạo xuất chúng, mà chỉ cần nói đến biểu hiện nhỏ,nhấc tay nhấc chân cũng có khí chân ưu nhã, Liễu Thanh Nghi không thể sánhđược.
“Tiểu hồ ly tinh!” Bạch Vũ trong lòng đặt cho Đình Nhi một cái biệt hiệu.
Đình Nhi mỉm cười, đưa tay khẽ vuốt mái tóc, cười nói: “Vị muội muội này saokhông ngồi xuống? Nơi đây còn chỗ nè, không bằng ngươi ngồi xuống rồi nóichuyện”
