Hi Du Hoa Tùng
Quả nhiên là Phi nhi hiểu được điều Lưu Phong nói, nó hiểu được Lưu Phong nóinó là bằng hữu, đôi mắt nhỏ lập tức hiện ra một tia hưng phấn.
“Các ngươi cùng lên đi!” Không biết tại sao nhưng mông diện nữ tử trong lòngcó chút cảm giác e ngại đối với tiểu điểu này.
Phi nhi kiêu ngạo kêu lên một tiếng, thân thể hóa thành một đạo thanh quanglao về phía mông diện nữ tử. Lưu Phong vội vàng gọi Phi nhi dừng lại. Hắn muốnchính mình tự tay động thủ.
“Đối phó với loại đàn bà ‘hung đại vô não’ (vú to thì ngu), chỉ mình ta là đủrồi.” Lưu Phong nói chuyện với Phi nhi nhưng ánh mắt vẫn nhìn chòng chọc vàobộ ngực vươn cao của mông diện nữ tử.
“Dơ bẩn, chịu chết đi!” Mông diện nữ tử sắc mặt lạnh lẽo đoản kiếm rung lênphát ra âm thanh như long ngâm, cuồng phong lập tức nổi lên, đạo đạo kiếm khínhất thời bao phủ ngập trời.
Lưu Phong lạnh người, quát lên, nhuyễn kiếm trong tay tung hoành ngang dọc,bạch mang kiếm khí bắn ra, thôn phệ hoàn toàn kiếm khí của mông diện nữ tử.
Mông diện nữ tử thấy vậy hét lớn, toàn thân tỏa ra một đạo huyền quang càngngày càng đậm đặc bao trùm bó sát vào thân thể nàng, phảng phất như một hắcsắc khôi giáp vậy. Đoản kiếm trong tay cũng từ từ biến sắc, trở nên đen nhánh,quỷ dị vô cùng.
Lưu Phong sắc mặt kinh hãi: “Quả nhiên là tà ma ngoại đạo.” Cảm nhận được sátkhí từ thân đoản kiếm kia phát ra. Lưu Phong cũng không dám đùa cợt nữa, vẻmặt lộ ra nét nghiêm trọng.
“Đi chết đi! Mông diện nữ tử kêu lên, đoản kiếm phát ra một tiếng như quỷhống, một đạo hắc quang nhất thời như điện xạ bắn ra.
Lưu Phong không dám chậm trễ, nhuyễn kiếm trong tay, dựng đứng, bạch mang kiếmkhí mạnh mẽ xuất ra nghênh đón.
Phi nhi tựa hồ ý thức được Lưu Phong gặp nguy hiểm, toàn thân biến thành mộtđạo thanh quang, nhanh như chớp lao đến.
“Ầm!” Một tiếng nổ vang lên, công kích của song phương chạm nhau. Vốn dĩ lựccông kích của mông diện nữ tử mạnh hơn Lưu Phong một chút nhưng Phi nhi gianhập cuộc chiến thì tình thế lại bị dảo ngược lại, sức ép nặng nề ập tới, môngdiện nữ tử không tự chủ được, lảo đảo thối lui mấy bước mới có thể đứng vững,máu huyết trong người nhộn nhạo, chỉ trực trào ra ngoài, nhìn xuống cánh taycủa mình, đã thấy một vết cắt mang theo một vết khí lưu màu xanh đọng lại, đauđớn không thôi. Xem ra vết thương này chính là trúng phải lợi trảo của tiểuđiểu.
“Lưu Phong, không ngờ ngươi xuất ngôn mà không giữ lời, không phải ngươi nóiđơn đả độc đấu với ta sao?” Mông diện nữ tử ánh mắt thù hận nhìn Lưu Phongnói.
Lưu Phong giả ngu giả ngơ nhìn mông diện nữ tử, mỉm cười nói: “Vị... Madam nàythật sự là vú to đầu nhỏ mà, ta nói như vậy, chẳng lẽ ngươi cho rằng Phi nhithấy ta chết dưới kiếm của ngươi cũng không được cứu sao?” Một kiếm vừa rồithật vô cùng hung hiểm, nếu không phải Phi nhi cơ trí thì hắn không chết cũngbị thương. Ngày mai nhất định phải đi bắt sâu cho nó ăn vậy, bất quá nó có ănhaykhông thì Lưu Phong cũng chưa dám chắc.
Phi nhi nghe hắn nói vậy, đắc ý, kêu lên tra tra.
“Lưu Phong ngươi chết đi. !” Vừa nghe hắn thốt ra một câu vú to thì ngu. Môngdiện nữ tử không khỏi phát điên.
Lưu Phong khinh thường nói: “Như thế nào? Vẫn muốn đánh nữa sao?”
Mông diện nữ tử đang muốn lên tiếng thì Thánh sứ lên tiếng khuyên nhủ.”Đạinhân, địch cường ta nhược chúng ta hay là trước mặt tạm nhẫn nhịn, sau này đợicơ hội trả thù sau.”
“Tiểu tử thúi, hôm nay bổn tiểu thư tha cho ngươi một mạng, sau này sẽ khôngtrả mối hận vũ nhục mẹ ta dâm.” Mông diện nữ tử thân hình do dự một chút, lậptức quyết định nghe theo đề nghị của Thánh sứ, hôm nay tạm thời rút lui.
Lưu Phong khóe miệng xuất hiện nụ cười, dâm nhãn nhìn chằn chằm vào thân thểcủa mông diện nữ tử, cười nói: “Vị madam này, nếu chẳng may sau này Thánh giáogiải tán thì nhớ PM cho ta, ta sẽ giới thiệu nàng vào Thiên Thượng Nhân Gian,bằng vào dáng vóc của nàng tuyệt đối có thể trở thành đệ nhất lưu của nghệthuật biểu diễn gia.
“Ngươi...” Mông diện nữ tử giận đến nỗi không nói được câu nào.
Thánh sứ trong lòng cũng cảm thấy kinh hãi, vị Lưu công tử này lá gan thậtkhông nhỏ, dám trước mắt thượng cấp của nàng đùa cợt như vậy.
“Miệng chó không thể mọc ngà voi, ta không có thời gian để lôi thôi với ngươinữa.” Mông diện nữ tử cũng hiểu rẳng mình tuyệt không thể đấu khẩu lại tên vôlại này, thở nhẹ một tiếng quay sang nói với Thánh sứ: “Thánh sứ, chúng tađi.”
“Đêm khuya, đi đường nhớ cẩn thận, có thời gian thì cứ ghé lại đây, nhớ kỹ làthay ta chuyển lời cầu hôn đến Thánh giáo chủ”
“Tiểu tử thúi, chúng sẽ còn gặp lại, ngươi cứ chờ đó.” Mông diện nữ tử hậm hựcnói xong, xoay người bỏ đi.
Nội y hiện đại đã thu được thành công lớn, Lưu Phong thừa thế xông lên tiếptục cho sản xuất ra áo choàng bên ngoài, thông qua Thiên Thượng Nhân Gian màtuyên truyền quảng cáo ra ngoài. Sản phẩm này ngay lập tức cũng bán chạy. Bấtquá điều kiện kỹ thuật bây giờ không có cách nào sản xuất hàng loạt được. Mỗingày chỉ có thể sản xuất ra 50 cái.
Vì thế Lưu Phong không còn cách nào khác là ưu tiên bán mặt hàng này cho giớithượng lưu trước, nhắm vào các lão thái thái, các tiểu thư...
Vốn Lưu Phong còn muốn cho ra loại quần áo liền nhau nữa nhưng hắn phát hiệnra tại thời đại này nữ nhân tuyệt không thể tiếp nhận loại quần áo như vậy.
Cho đến bây giờ Thiên Thượng Nhân Gian đã phát triển mạnh mẽ trở thành một tậpđoàn thanh lâu, massage chân, bán trang phục... trải dài đi khắp nơi, khôngnhững tại Giang Nam mà ngay cả những đại phương khác cũng có chi nhánh, ngaycả tại Yến kinh hay những thị thành lớn cũng đều có phân điếm của Thiên ThượngNhân Gian. Đáng tiếc tại Kinh đô vì tình hình chính trị phức tạp, các thế lựcthay đổi liên tục nên Thiên Thượng Nhân Gian tại đây phát triển rất chậm.
Lưu Phong quyết định ở Giang Nam thêm một thời gian nữa, xây dựng lực lượngcủa mình vững chắc một chút sau đó sẽ đến kinh thành. Kinh thành... nơi nàysớm muộn gì hắn cũng phải đến.
Mấy ngày gần đây, mỗi lần tu luyện xong, khi đi ngủ Lưu Phong đều nằm mơ thấymình đáp ứng ba điều kiện của với linh hồn chủ nhân của thân thể.
Dựa theo nghiên cứu của kiếp trước thì có giả thuyết cho rằng nếu ban ngày cóđiều lo nghĩ thì ban đêm sẽ nằm mơ thấy điều đó, nhưng trước giờ Lưu Phongchưa bao giờ bận tâm về chuyện này. Bây giờ hắn đã xác định được giả thiết ởtrên là không đúng. Hắn dù thế nào đi nữa thì hết lần này đến lần khác vẫn mơthấy chuyện này.
Trực giác mách bảo hắn đây chính là do linh hồn chủ nhân của thân thể hắn đanggiở trò.
Trải qua vài lần thí nghiệm, hắn nhận thấy nếu ban ngày hắn suy nghĩ về chuyệnthực hiện lời hứa với linh hồn nọ thì ban đêm sẽ không mơ thấy chuyện này. Cònnếu hắn làm lơ, lo việc khác, tức thì đêm đó lại nằm mơ. Rõ ràng là linh hồnnọ muốn hắn thực hiện lời hứa với mình.
Báo thù, lấy lại những gì hắn đáng được hưởng, chiếu cố Tiểu Uyển. Ba chuyệnnày không phải là dễ thực hiện. Tiểu Uyển ở địa phương nào cho tới nay LưuPhong cũng không hề biết. Hắn chỉ biết là nàng có răng khểnh, hai má có lúmđồng tiền. bây giờ nàng đã trưởng thành, hình dáng như thế nào thì có chúa mớibiết được.
Từ khi cùng Ân Tố Tố phát sinh quan hệ, Lưu Phong đã không còn che dấu tìnhcảm của mình với Liễu Thanh Nghi nữa. Mỗi khi ngủ đều dùng tay kích thích chonhau.
Bất quá như thế một vấn đề nhỏ cũng xuất hiện, Liễu Thanh Nghi mấy lần cựckhoái đều phát ra tiếng rên rỉ làm cho Tiểu Linh nhi bừng tỉnh. Tiểu Linh nhimặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng nó cũng nhận thức được mẹ nó ngủchung với một nam nhân. Chuyện này không phải là chuyện tốt đối với một đứanhỏ.
Vì thế Lưu Phong quyết định bố trí cho Tiểu Linh nhi một gian phòng nhỏ.
Tại kiếp trước, ở xã hội hiện đại, ba tuổi đã ngủ một mình. Dù sao thì banđêm, cha mẹ cũng cần phải hành sự. Còn nhỏ mà đã chứng kiến chuyện ân ái giaohoan thực sự là không tốt.
Tiểu Linh nhi từ nhỏ đã quen ngủ với mẹ, bây giờ muốn tách nó ra, quả là khókhăn, bất kể Lưu Phong dụ dỗ, hứa mỗi đêm đều kể chuyện cổ tích cho nó, nócũng không màng.
Liễu Thanh Nghi khuyên bảo nó cũng không được, nàng chưa kịp nói thì nó đã rơmrớm nước mắt, Liễu Thanh Nghi tuyệt không có cơ hội để thuyết phục nó.
Tuy nhiên Lưu Phong và Liễu Thanh Nghi cũng phát hiện ra tiểu nha đầu nàytrong mắt có gì đó quái lạ, thích thú.
Ngày hôm nay đột nhiên Tiểu Linh nhi chủ động đòi ra ngủ riêng. Lưu Phong mừngrỡ như điên, tìm nó ngay lập tức.
“Đại ca ca, người khoan cao hứng đã, Linh nhi có một điều kiện.” Tiểu nha đầunày nói ra như vậy, Lưu Phong cũng đình chỉ nụ cười trên môi lại.
“Nó có thật là ba bốn tuổi không nhỉ?” Lưu Phong không khỏi nghi ngờ, tiểu quỷnày tinh minh như vậy, căn bản không hề giống với những đứa nhỏ khác bằng tuổinó.
“Nói đi, là điều kiện gì?” Lưu Phong hứng thú nhìn nó hỏi. hắn muốn xem con béquái quỷ này nghĩ ra được quái chiêu gì nữa đây.
“Đại ca ca, Linh nhi biết người và mẹ muốn Linh nhi ngủ một mình.” Tiểu Linhnhi hai con mắt mở to ra nói.
Lưu Phong phì cười hỏi: “Biết là tốt, bất quá ca ca cũng giải thích cho ngươimột chút. Ngủ một mình chính là muốn tốt cho ngươi, để cho thân thể ngươi thêmkhỏe mạnh, phát triển.”
“Không phải.” Tiểu Linh nhi tức giận nói: “Là vì ca ca và mẹ muốn ngủ chungvới nhau.”
Ai da, nhìn cái miệng chu ra của nó, Lưu Phong cũng chỉ biết ngẩn người ra,không biết nói gì nữa.
Tiểu Linh nhi thấy hắn như vậy, vẻ mặt có chút đắc ý nói tiếp: “Ha ha khôngnói được gì nữa đúng không? Đại ca ca, các người không cần gạt Linh nhi, Linhnhi đã nhiều lần trông thấy ca ca và mẹ ngủ chung với nhau.”
Nhìn Tiểu Linh nhi đắc ý tươi cười, Lưu Phong nhất thời xuất hiện thứ cảm giácnhư bị người ta bắt quả tang mình đang gian dâm trên giường vậy.
“Đại ca ca, người cũng biết là Linh nhi rất đồng ý cho ca ca ngủ với mẹ, cóđiều người phải chịu trách nhiệm cho chuyện này.” Câu này nói ra quả thật làmcho Lưu Phong mắt tròn mắt dẹt.
Lưu Phong rất khó tưởng tượng ra một con nhóc tì ba bốn tuổi lại biết được cáigì gọi là trách nhiệm.
“Linh nhi vậy ngươi nói xem ta phải chịu trách nhiệm như thế nào?” Lưu Phongnghiêm trang nhìn nó hỏi.
“Rất đơn giản, người phải làm cha Linh nhi.” Tiểu Linh nhi làm ra một bộ dạngnhư bà cụ non, tính toán. Mẹ ta bị ngươi ngủ chung, ngươi không làm cha thì ailàm cha ta đây.
Lưu Phong nghe vậy bất giác thở phào một hơi: “Linh nhi chuyện này lần trướcta đã đáp ứng rồi mà.”
Tiểu Linh nhi hứ một tiếng nói: “Linh nhi biết thế nhưng Linh nhi cũng biếtngười ngoài miệng thì đáp ứng nhưng có một đêm Linh nhi nghe mẹ nói mẹ đã cómột đời chồng, không thể lấy ca ca nữa.”
Ngừng một chút nó nói tiếp: “Đại ca ca Linh nhi không biết mẹ nói như vậy làcó ý gì nhưng Linh nhi biết mẹ thích ca ca, ca ca cũng thích mẹ.”
“Ngươi biết thích là như thế nào không?”
Linh nhi ngẩng đầu lên nhìn Lưu Phong nói:
-Linh nhi biết. Thích chính là ngủ chung với nhau, ca ca và mẹ ngủ chung với nhau, chẳng lẽ không thích đối phương hay sao?
Rất kinh điển, câu trả lời rất kinh điển. Thích chính là ngủ với nhau cùng mộtchỗ. Lời nói này nghe sơ qua thì thấy hơi ngây thơ thế nhưng suy nghĩ kỹ mộtchút thì nó hoàn toàn hợp lý.
Liễu Thanh Nghi quả là có chút cố kỵ, tại thời đại này thân là một nô tỳ, lạitừng có một đời chồng như vậy thì muốn gả cho Lưu Phong quả thực không thể.
Cũng còn may là Lưu Phong không sinh ra tại thời đại này, hắn mang ý thức củangười hiện đại, Liễu Thanh Nghi đã từng có chồng, hắn hoàn toàn không quantâm.
“Linh nhi, ta đáp ứng yêu cầu của ngươi, tin tưởng ca ca ngươi.” Lưu Phong dãquyết định đến lúc thích hợp sẽ cấp cho Liễu Thanh Nghi một danh phận, đươngnhiên không phải là chánh thất nhưng tiểu thiếp thì không thành vấn đề.
Bất quá chuyện này phải đợi đến khi Ân Tố Tố đến đây đã. Tiểu thiếp đươngnhiên phải sau chính thất.
Tiểu Linh nhi trong lòng vui mừng kêu lên ba ba. Thế nhưng tối đến vẫn chuivào phòng Bạch Vũ, dù sao thì nó vẫn còn nhỏ, ngủ một mình có chút sợ hãi.
Liễu Thanh Nghi biết vậy cũng cảm thấy rất hạnh phúc.
Bạch Vũ cũng vì thế mà thay đổi cách nhìn đối với Lưu Phong không còn chánghét hắn nữa.
Vắng đi tiểu nha đầu, Liễu Thanh Nghi và Lưu Phong đương nhiên là thoải máihơn rất nhiều.
Không có Linh nhi, Liễu Thanh Nghi lập tức được Lưu Phong đưa cho nàng một bộnội y màu đen, đẹp mê hồn. Vốn dĩ là bộ nội y này trước kia Lưu Phong đặc biệtdặn chưởng quỹ của Thiên Y Vô Phùng đích thân chế tạo, chỉ dành cho hoàngtriều.
Bộ nội y màu đen bên ngoài có viền ren, phối hợp với vóc dáng nóng bỏng củaLiễu Thanh Nghi hoàn toàn phù hợp. Những đường cong trên cơ thể nàng lại đượctôn thêm vẻ quyến rũ vốn có của nó.
Đêm nay Linh nhi đã không còn ở đây nữa. Liễu Thanh Nghi cũng tỏ ra bạo dạnhơn rất nhiều. nàng trang điểm đậm hơn một chút, cặp lông mày được vẽ lại congvút, đôi mắt long lanh tràn ngập xuân ý, đôi môi anh đào đỏ rực mê hoặc mờigọi... toàn thân phô bày ra cặp mông trắng muốt, hòa cùng với mảnh đất tamgiác thần bí... nhất nhất đều phô bày ra trước mắt Lưu Phong.
Liễu Thanh Nghi cười, mang theo mùi hương của thiếu phụ thành thục, nhào tới,hai tay như gắt gao ôm chặt lấy Lưu Phong, chà xát thân hình nóng bỏng vàongười hắn. Cảm giác nóng ấm hòa với mùi hương của cơ thể nàng nhất thời làmcho Lưu Phong trong lòng rung động mãnh liệt.
“Công tử gia.”
