Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hi Du Hoa Tùng

Chương 104



Hồ An vừa mới bình tâm, lại cảm thấy lo lắng, dứt bỏ Phượng viên, chỉ bằng vàomột mình Lưu Phong thật khó bảo đảm an toàn cho Kim Long bang.

Lưu Phong tự nhiên biết việc lo lắng của Hồ An, thần bí cười nói:: “Hồ bangchủ, ngươi yên tâm, cho dù Phượng viên không ra mặt, Tổng Đốc Phủ cũng sẽkhông tìm Kim Long bang các ngươi gây phiền toái. Nói thật cho ngươi biết, bổncông tử cùng Tổng đốc phủ Tố Tố tiểu thư đã kết thân...”

Hồ An rốt cuộc đã thở dài một hơi.

“Hồ bang chủ, việc quan hệ giữa bổn công tử và Tổng đốc phủ ngươi biết là đượcrồi, tuyệt đối đừng nói ra ngoài.” Lưu Phong sợ việc này truyền miệng rangoài, vội vàng dặn dò một câu.

Công tử yên tâm, Hồ An biết phân lượng.” Hồ An chính sắc nói: “Công tử, ngườicho Kim Long bang đại lễ như vậy, chẳng biết chúng ta phải làm gì?.” Thiên hạtất cả chỉ vì lợi ích, thiên hạ tất cả đến với nhau cũng vì quyền lợi, mặc dùHồ An hưng phấn, nhưng tự biết thiên hạ không có việc gì cho không. Lưu Phongbất kể hiềm khích trước đây, lại cho Kim Long bang lễ vật như vậy, tự nhiên làcó điều cần Kim Long bang.

“Không sai, thiên hạ không có việc gì ăn không cả.” Lưu Phong cười hắc hắcnói: “Điều kiện rất đơn giản, từ hôm nay trở đi, Kim Long bang các ngươi phảithuần phục ta. Từ hôm nay, ta sẽ trở thành chủ nhân của các ngươi. Chuyện hômnay cũng sẽ không truy cứu. Cũng chỉ có ta trở thành chủ nhân, ta mới có thểtoàn tâm toàn ý trợ giúp các ngươi, giúp các ngươi phát triển.”

Kỳ thật, quyết định thu biên Kim Long bang cũng không phải Lưu Phong nhất thờihứng khởi mà nghĩ ra. Lưu Phong đã nghĩ đến chuyện bứt ra khỏi Phượng viên,phát triển lực lượng của chính mình. Nhưng là vẫn chưa có cơ hội, lần này quatao ngộ của mẫu nữ Liễu Thanh Nghi, bị người khác đùa giỡn, càng thêm kíchthích thần kinh của Lưu Phong. Huống hồ, hắn muốn đáp ứng chủ nhân thân thểhắn ba điều kiện. Bỏ qua việc chiếu cố Tiểu Uyển không nói, còn lại hai chuyệncũng phải có thế lực cường đại mới có thể thực hiện được, thế lực mà hắn sắpđối đầu chính là Hoa Hạ hoàng triều.

Hồ An sắc mặt đại biến, do dự nửa ngày, cẩn thận nói: “Công tử, chuyện này quálớn, Hồ An mặc dù trợ giúp, nhưng cũng không dám một mình đáp ứng, ngươi cóthể cho ta thêm thời gian không, để ta cùng bang chúng huynh đệ thương nghịmột chút, rồi cho ngươi câu trả lời thuyết phục.”

Nói thật, Hồ An cũng không ngại người khác làm lão đại, nhưng điều kiện tiênquyết là hắn phải có thể cho bang chúng huynh đệ công việc tốt, phúc lợi tốthay không. Mà Lưu Phong thì chính xác có thể làm được việc này, cho nên hắncũng không ngay mặt cự tuyệt, mà là định cùng bang chúng cẩn thận thương nghị,sau rồi quyết định.

Lưu Phong cũng không tức giận, thái độ ngược lại cao thượng cười: “Đây làchuyện lớn, tự nhiên ngươi phải cùng bang chúng thương nghị. Bất quá, trướckhi ngươi thương nghị, ta còn muốn nói vài câu với ngươi.”

Hồ An vội vàng nghiêm túc hỏi: “Công tử, xin mời người nói?.”

“Kim Long bang bây giờ một năm bất quá kiếm được 20 vạn lạng, chỉ cần cácngươi đồng ý thuần phục ta, ta có thể cam đoan bảo đảm cho các ngươi về khoảnthu nhập. Sẵn thuận tiện, tiết lộ cho các ngươi một chút tin tức, Thiên ThượngNhân Giang Ngu Nhạc Thành tại Giang Nam này cũng là sản nghiệp của bổn côngtử.

“Công tử, ngươi chờ một chút, ta lập tức cùng bang chúng huynh đệ thượng nghịmột chút, ngươi yên tâm, ta tin tưởng bọn họ sẽ đồng ý thuần phục người.”

Thiên Thượng Nhân Gian dĩ nhiên không người nào tưởng tưởng tốc độ phát triểncủa nó. Trong thế giới thanh lâu ở Giang Nam, Thiên Thượng Nhân Gian đã trởthành thanh lâu long đầu lão đại, phương thức cùng ý niệm kinh doanh tân tiếnđã được truyền thành giai thoại. Tới nay, mọi người đối với vị lão đại đứngphía sau này cũng đều thập phần tò mò, cũng muốn biết vị sáng tạo kỳ tích nàyrốt cuộc là kỳ nhân ba đầu sáu tay nào. Nhưng mặc kệ, bất kể là dân gian tổchức cũng vậy, hay quan phương thế lực cũng vậy, cuối cùng đều không thể xácđịnh lão bản phía sau Thiên Thượng Nhân Gian là ai. Hồ An không nghĩ tới vị kỳnhân truyền kỳ đó lại là Phượng viên thiếu gia Lưu Phong. Có thể cùng một nhânvật truyền kỳ như vậy hợp tác, Hồ An lập tức đáp ứng Lưu Phong.

“Chờ một chút.” Lưu Phong gọi lại Hồ An đang hưng phấn, dặn dò: “Hồ bang chủ,thân phận chính thức của ta ngươi phải giữ bí mật, nếu không đừng trách ta vôtình.”

Hồ An vội vàng chính sắc nói: “Công tử yên tâm, cho dù chết, Hồ An cũng sẽkhông tiết lộ thân phận người ra ngoài. Người chờ một chút, ta vào cùng bangchúng thương nghị.”

“Ngươi dừng bước, ta còn có chuyện muốn nói.” Lưu Phong lại gọi Hồ An.

Hồ An cố gắng bình tĩnh trở lại, đứng chờ Lưu Phong nói.

Lưu Phong cũng không có nói, mà hướng ngay trung tâm Trung Nghĩa đường, hũhthủ hướng về phía thiết hương ở trước, từ bàn tay toát ra một ngọn lửa mãnhliệt, bao vây lấy lư hương, thời gian không nhiều, lư hương nhanh chóng bịngọn lửa dung hóa.

Lưu Phong sau khi được linh hồn của chủ nhân thân thể này trợ giúp, đã tiếnvào trạng thái tam tinh trong Thái Âm Thất Tinh huyền, tu vi từ Khai Quang hậukỳ đột thăng lên tới Ích Cốc trung kỳ, phóng thích chân hỏa so với lần trướcdễ dàng hơn nhiều.

Hồ An bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ đến ngây người, cố gắng giữ tâm trạngbình tĩnh trở lại, Hồ An căng thẳng đi đến trước mặt Lưu Phong, cung kính nói:“Công tử, ngươi là người sao... ?.”

Ý thức được câu nói của mình có chút khó hiểu, Hồ An vội vàng giải thích:“Công tử, là ta muốn nói...”

“Được rồi, ta biết ngươi muốn nói cái gì.” Lưu Phong khoát tay, trầm giọngnói: “Ta biết giang hồ hắc đạo các ngươi, coi trọng nhất chính là thực lực.Bây giờ ngươi hiểu ta thế nào rồi?.”

Hồ An vội vã nói: “Công tử, mặc dù ta không biết ngươi mạnh như thế nào, nhưngnếu có người nói trên đời này có nguời còn mạnh hơn ngươi, đánh chết ta cũngkhông tin. Từ giờ trở đi, Hồ An xin đi theo công tử.”

“Hãy đi đi, cùng huynh đệ ngươi thương nghị một chút đi. Nhớ kỹ thân phận tavà thực lực của ta đều phải giữ bí mật, chỉ mình ngươi biết là được.” LưuPhong lại dặn dò một câu nữa.

Thời gian trôi qua không lâu, Hồ An rất nhanh nói chuyện với chúng huynh đệ,mọi người đều nhất trí đồng ý đề nghị toàn bộ tập thể Kim Long bang quy thuậnLưu Phong.

Đương nhiên, ngoại trừ Hồ An và Trương Đại Đầu ở ngoài, Kim Long bang chúngcũng không biết Lưu Phong lã lão bản của họ. Bọn họ tưởng rằng, bọn họ quythuận là Vương phủ Vương công tử. Quan thương cấu kết, quan phỉ cấu kết, tạiđây vốn là chuyện rất bình thường.

“Công tử, bang chúng huynh đệ đã đồng ý đề nghị của ta, tuân theo ý tứ củangười, bọn ta là thuộc hạ của Vương Công tử, bọn họ cũng không biết lão bảnđứng phía sau là người.” Hồ An quay lại cẩn thận nói.

Lưu Phong xoay người lại nói: “Hồ bang chủ, ngươi rất được việc. Được rồi, vàingày nữa ta sẽ kêu Vương huynh đưa tới một bản phân chia kế hoạch, ngươi cứdựa theo kế hoạch đó mà thực hiện theo yêu cầu, cùng Kim Long bang chỉnh hợpmột phen. Sau đó, ta sẽ cho các ngươi gia nhập việc kinh doanh của ThiênThượng Nhân Gian.

“Công tử yên tâm, Hồ An nhất định sẽ không làm cho người thất vọng.” Hồ Ankích động nói.

“Mặt khác, ngươi tuyển chọn một ít người có tư chất một chút, gia thế trongsạch, trung thành một chút, ta sẽ đích thân truyền thụ võ công cho bọn họ.

Lời Lưu Phong nói lại làm cho Hồ An kích động vạn phần, hắn run giọng nói:“Công tử, ta có khả năng tham gia không?.” Nhớ tới công phu phóng ra lửa vừarồi Lưu Phong dùng, ánh mắt Hồ An hiện lên vẻ khâm phục. Đó là thứ võ công củangười sao? Không, rõ ràng đó là phép màu, ma thuật thần kỳ. Cầu trời phù hộcho thần nhân này trợ giúp Kim Long bang.

Lưu Phong càu nhàu nói: “Ngươi là bang chủ, đương nhiên là đối tượng trọngđiểm để ta bồi dưỡng.”

“Còn lão nhị Trương Đại Đầu thì sao?.” Hồ An nhân cơ hội hỏi tới.

Bực mình, lão đại của hắc bang sao mà ù lỳ thế, đã nói là nhân viên do hắn chỉđịnh mà còn hỏi tới hỏi lui, Lưu Phong không nhịn được nói: “Ta không phải nóivới ngươi rồi hay sao, nhân sự là do ngươi chỉ định. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ vàinguyên tắc mà ta đã nói là được. Được rồi, đây là 5 vạn lượng, coi như là quàra mắt lần đầu của ta, chia thưởng cho bang chúng huynh đệ một chút phúc lợiđi.” Nói xong, Lưu Phong rút ra một xấp ngân phiếu. Ân-Uy (ân huệ, vũ lực)cũng đã dùng qua, giờ sử dụng tiền tài để để khống chế, đó là phương pháp tốtnhất để quản trị.

Hồ An kích động, tiếp nhận ngân phiếu, thiếu chút nữa đã quỳ xuống dập đầu lạytạ, nhưng lại nhớ lại lời huấn dạy vừa rồi của Lưu Phong, không thể làm gìkhác hơn là trong miệng nhất nhất hô lời cảm tạ.

Sau khi giải quyết xong chuyện với Hồ An, Lưu Phong cùng Vương Bảo Nhi đemtheo hai ngàn binh mã Thần Ky Doanh rời đi. Đáng thương cho đại công tử LýHoành, chỉ vì đắc tội với nha hoàn của Phượng viên Di Hồng Viện mà phải bịtống giam.

Đợi khi Vương Bảo Nhi đem binh mã Thần Ky Doanh về xong, Lưu Phong lúc này mớiđem chuyện bí mật hiệp nghị với Hồ An nói cho Vương Bảo Nhi nghe.

Vương Bảo Nhi nghe xong, không khỏi nhịn được, lại một lần nữa bái phục sátđất thủ đoạn của Lưu Phong, đồng thời cũng nghĩ mình may mắn mới có được mộtđại ca như vậy.

Giang Nam Chức tạo phủ Lý Trì biết nhi tử đã bị người ta bắt cóc, vội vàng quaphủ Tổng đốc đại nhân để làm cáo trạng, tố cáo Giang Nam phủ tự tiện xuấtbinh, nhiễu loạn xã hội trị an, hy vọng Tổng đốc đại nhân có thể cứu giải nhitử hắn.

Giang Nam Chức tạo phủ cùng Tổng đốc phủ cùng theo phía Hoàng thái tôn, hainhà quan hệ cũng tốt, năm trước lúc Lưu Phong chưa xuất hiện, Ân Nguyên Đạothậm chí đã muốn gả con gái cho Lý Hoành.

Nghe xong lời của Lý Trì nói, Ân Nguyên Đạo ra vẻ hào khí, Vương Đức Vọng thậtsự ngày càng ngạo mạn, dùng hai ngàn binh mã Thần Ky Doanh như vậy là đại sự,hắn đương nhiên phải báo cáo với Tổng Đốc Phủ đại nhân, chờ quyết định. Càngnực cười hơn nữa là, xuất động hai ngàn binh mã, cũng chỉ vì làm cho Vương BảoNhi hả giận.

: “Tên Vương Đức Vọng này thật vô lý hết chỗ nói. Lý đại nhân, ngươi yên tâm,chuyện lần này bổn quan sẽ làm chủ cho ngươi. Ta sẽ viết chiếu thượng tấu việcVương Đức Vọng tự tiện điều binh bẩm báo thánh thượng, đưa hắn trị tội...”Tổng đốc phủ cùng tuần phủ mấy năm nay tích oán thâm sâu, Ân Nguyên Đạo lúcnày nhân cơ hội đạp đổ hắn luôn.

Đang nói tới đây, đột nhiên nha hoàn của Ân Tố Tố lại đến bẩm báo, nói tiểuthư có chuyện rất trọng yếu muốn cùng Ân Nguyên Đạo thương nghị.

Ân Nguyên Đao vốn muốn khẳng định, nhận lời giúp... nhưng đột nhiên nghe nhahoàn nói con gái có chuyện rất gấp, Ân Nguyên Đạo bất đắc dĩ phải nói Lý Trìchờ đợi một lát, hắn vào trong một chút sẽ quay lại.

Sau khi gặp mặt, Ân Tố Tố y theo thư của Lưu Phong, đem sự tình chuyện của LýHoành và chuyện xuất binh của bên tuần phủ nói ra.

Ân Nguyên Đạo sắc mặt thay đổi, vội hỏi: “Tố Tố, chuyện này ngươi nghe ai nói,tại sao tin tức của ta và của ngươi không giống nhau?.”

Ân Tố Tố ngước đầu lên nhìn cha, nghiêm túc nói: “Cha, đây là Lưu đại ca nóicho con biết, hắn sợ người Lý gia sẽ giở trò tiểu nhân, nên đã đặc biệt viếtthư để kể lại toàn bộ câu chuyện.”

“Nguyên lai là như thế, ta đã nghĩ, lão cẩu Vương Đức Vọng sao có thể hồ đồnhư thế, nguyên lai hết thảy là do hiền tế an bài. Tố Tố, hiền tế có từng nóichuyện này như thế nào không?.” Mặc dù Ân Nguyên Đạo muốn nhân cơ hội này đạpđổ Vương Đức Vọng, nhưng vì không thể không nể mặt Lưu Phong. Con rể cóchuyện, nhạc phụ đại nhân dù gì cũng phải trợ giúp.

“Ý từ của Lưu đại ca là hy vọng cha có thể đứng về phía Tuần phủ.” Ân Tố Tốlạnh nhạt nói.

Ân Nguyên Đạo suy nghĩ một chút, nói: “A... hiền tế lo lắng cũng chu đáo, chodù bổn đốc không viết chiếu thượng tấu, Lý gia tại kinh đô cũng có người, tựnhiên sẽ vì hắn ra mặt. Đến lúc đó, Vương Đức Vọng cũng không tránh khỏi phiềntoái. Nếu bổn đốc ra mặt đảm bảo, điều động hai ngàn binh mã cũng không tínhlà gì.”. Quy chế hoàng triều, điều động trên một ngàn binh mã phải có quân bộhoàng triều phê chuẩn. Gặp phải việc khẩn cấp, có thể do do quan chức địaphương cấp bậc cao nhất, cùng với điều hành quân chính cùng nhau ra quyết địnhphát lệnh.

“Tố Tố, ngươi hồi báo với hiền tế, nói chuyện lần này ta sẽ giúp hắn giảiquyết.”. Sau khi biết sự tình trước sau xong, Ân Nguyên Đạo càng ngày càngthích đứa con rể Lưu Phong này. Hắn hy vọng có thể nhờ thế lực trong cung xinhoàng đế hạ chỉ ban hôn cho nhi nữ của hắn.

Ân Tố Tố khẽ cung kính nói: “Cha, Tố Tố thay Lưu đại ca cám ơn cha...”

“A... a...” Ân Nguyên Đạo cười mắng: “Thật sự là nữ sanh ngoại tộc, dám thayhiền tế nói chuyện này.”

Quay trở lại đại sảnh, Ân Nguyên Đạo nghiêm mặt, giận dữ nói: “Lý đại nhân,bổn đốc cùng ngươi coi như là chí giao, không nghĩ ngươi ngay cả ta cũng dámgạt.”

Lý Trì mỉm cười nói: “Tổng đốc đại nhân, người nói những lời này là ý gì?.”

“Ý gì ư? Hừ!.” Ân Nguyên Đạo hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi còn muốn giả bộ ư?,Lý Hoành con ngươi làm chuyện gì, chẳng lẽ ngươi không biết. Hắn đắc tội vớiai, chẳng lẽ ngươi không biết.”

“Phúc bá, tiễn khách!.” Ân Nguyên Đạo trực tiếp hạ lệnh trục khách.

Lý Trì vội vàng hô: “Tổng đốc đại nhân, khuyển tử quả nhật không đúng, nhưngVương Đức Vọng là tự tiện xuất binh, cũng là tội lớn. Chẳng lẽ ngươi khôngmuốn nhân cơ hội này phế hắn đi ư?.”

“Lý đại nhân, ngươi sai rồi, Tuần phủ xuất binh cũng chẳng phải vì việc tư, màlà cùng Tổng đốc phủ, liên hợp phát lệnh xuất binh tiêu diệt Kim Long bang.Hôm nay, Kim Long bang đã tiếp nhận chiêu an, Tuần phủ chẳng những vô tội màcòn có công...” Ân Nguyên Đạo cười lạnh nói.

“Ngươi... Tổng đốc đại nhân, ngươi như thế nào...” Lý Trì thật sự không hiểutại sao Ân Nguyên Đạo lại thay đổi như thế, cho dù bỏ qua giao tình của hainhà, hắn cũng không thể vô cớ buông tha cơ hội có thể đạp đổ Tuần phủ như vậy.

“Tiễn khách.” Ân Nguyên Đạo trầm giọng quát. Trong Lòng âm thầm cười lạnh, congái ta thật là, vì nó, vì chồng tương lai của nó, mà mất đi cơ hội diệt trừđối thủ.

Phúc bá sớm đã mang theo thị vệ Tổng Đốc Phủ, kéo Lý Trì ra ngoài.

“A... người nào đắc tội với hiền tế của Tổng đốc, còn không phải xui xẻosao?.” Ân Nguyên Đạo nhìn sau lưng Lý Trì mắng.

Sau khi Vương Đức Vọng đem binh phù giao cho nhi tử, còn tưởng rằng hắn nhiềunhất mang đi mấy trăm binh lính, ai biết tên ăn bám này muốn dọa chết người,đem toàn bộ hai ngàn binh mã đi. Đang khi hắn còn đang lo âu, thì Tổng Đốc Phủbên kia đã phát ra quân lệnh.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...