Hậu Liệp Diễm Giang Hồ Mộng
1 tháng sau cuộc thảm sát tại Tùng Hạ thành, cục diện Đông Doanh thay đổi mạnhmẽ.
Chỉ trong chưa đầy hai tháng, hai gia tộc lớn ở Đông Doanh: Tùng Hạ gia tộc vàXuyên Đoạn gia tộc đã bị tiêu diệt. Sự trở lại của Sơn Điền gia tộc đầy mạnhmẽ và đáng sợ.
4 gia tộc còn lại: Sơn Khẩu gia tộc, Kiều Bản gia tộc, Tỉnh Thượng gia tộc,Điền Trung gia tộc lập tức liên kết với nhau, ký một hiệp ước hợp tung, tươngtrợ giúp đỡ nhau chống lại Sơn Điền gia tộc.
Đông Doanh sắp bước vào một cuộc chiến thảm khốc trong lịch sử.
4 gia tộc nói là hợp tung với nhau, nhưng thực chất chỉ có Sơn Khẩu gia tộc làtrực tiếp đối đầu với Sơn Điền gia tộc. Kiều Bản gia tộc và Điền Trung gia tộcluôn dè chừng nhau, không thật tâm hợp tung. Tỉnh Thượng gia tộc ở thế tọa sơnquan hổ đấu, chỉ yên lặng theo dõi cuộc chiến.
Sơn Điền gia tộc, tuy đạt được 2 lãnh thổ rộng lớn từ Tùng Hạ gia tộc và XuyênĐoạn gia tộc nhưng binh lực thật sự thì không có bao nhiêu. Sơn Điền ĐôngDương hiểu rằng, những người thật tâm theo hắn chỉ được 2 vạn người, chủ yếulà những binh lính chưa qua rèn luyện.
Còn các tiểu thành chủ quy phục Sơn Điền gia tộc, chúng có những tính toán choriêng mình. Đối với chúng, lợi ích, tước vị, của cải là trên hết. Chúng chỉcần cái ngôi vị tiểu thành chủ của chúng được yên ổn, mạng sống của chúng đượcan toàn thì dù làm gì chúng cũng dám làm. Chỉ cần Sơn Điền gia tộc thất thế làchúng sẽ lập tức phản lại, theo 4 gia tộc kia ngay.
Sơn Điền Đông Dương hiểu rằng, mình đã ở trên thế cưỡi hổ. Nếu dừng lại, ắthắn sẽ bị hổ cắn chết. Chỉ có thể tiếp tục tấn công. Đó là lối thoát duy nhất.
Sơn Điền Đông Dương cũng có cái lo của riêng hắn. Hắn vốn định xây dựng lựclượng ở Cửu Châu, chờ đợi phản ứng của 5 gia tộc còn lại. Nhưng hành động củaHi Bình đã phá tan mọi tính toán của hắn. Tùng Hạ Bản Mạch bị giết là việc hắnkhông thể lường được. Không những vậy, tất cả già trẻ lớn bé gái trai trongphủ Tùng Hạ đều bị giết sạch, nếu so với Xuyên Đoạn gia tộc thì còn thảmthương hơn nhiều.
Chính hành động đó của Hi Bình khiến cho Sơn Điền gia tộc chịu ảnh hưởng ítnhiều. Cái gì là nghĩa quân, là thần binh... đều tan biến hết. Trong mắt đámbá tánh ở Tùng Hạ thành, Hi Bình như một ma thần, một quỷ vương trong truyềnthuyết. Không thể tin được toàn bộ binh lính trong thành đều bị giết chết. Mấyngày sau đó, các bậc phụ lão thì ngồi thất thần trước cửa nhà, đám thanh niênthì trốn trong nhà không dám đi đấu, ấu nhi đêm đêm lại khóc ré lên.
Cũng may, Mặc Giả đã nghĩ ra một kế để vãn hồi danh dự cho Sơn Điền gia tộc.Lão tuyên truyền rằng, Tùng Hạ Bản Mạch dám hí lộng tới tiên nữ từ trên trời,dám xúc phạm sự thuần khiết của nàng, khiến thần binh phẫn nộ nên mới diệt tộchắn. Liền đó, lão yêu cầu chúng thiếp của Hi Bình ăn mặc theo trang phục tiênnữ, yêu cầu họ thường xuyên đi lại trong thành. Đám bá tánh thấy các nàng dungmạo tuyệt trần, dáng dấp thanh quý, lại thấy cách ăn mặc như trong các câuchuyện dân gian hay kể, nên càng tin các nàng là tiên nữ. Từ đó, cái danh mathần của Hi Bình cũng mất dần.
Nhưng đỡ được nỗi lo này, Sơn Điền Đông Dương lại phải đối đầu với nỗi lokhác. Đất đai của Tùng Hạ gia tộc, nếu không tiếp quản ắt sẽ bị Sơn Khẩu giatộc chiếm giữ. Sơn Khẩu gia tộc như hổ thêm cánh, thực lực sẽ vô cùng mạnh. Mànay tiếp quản, thì lực lượng đã mỏng lại bị chia cắt. Sợ sẽ không chịu nổi mộtđợt tấn công của địch nhân. Các tiểu thành chủ vì khiếp sợ ma thần mà quy phụcSơn Điền gia tộc chứ chúng cũng không thật tâm đi theo. Vì vậy, tuy Sơn Điềngia tộc có tiếng là có nhiều địa thổ nhưng tình thế hiện giờ thập phần nguyhiểm, tựa như một đèn dầu trước gió, chỉ cần gió thổi mạnh là tắt.
Dẫu vậy, Sơn Điền Đông Dương cũng có những sự tương trợ khác. Hơn 10 tướnglĩnh trung thành của Sơn Điền gia tộc, khi hay tin Sơn Điền Đông Dương trở về,đã vượt mọi khó khăn để trở về phục vụ hắn. Họ đều là những người vào sinh ratử, đều là những võ sĩ cao quý hết mực trung thành.
Từ Liễu Như, Sơn Điền Đông Dương cũng biết một tin vô cùng quan trọng. Lựclượng nhẫn giả họ Liễu không bị tuyệt diệt như mọi người tưởng. Họ đã cảitrang ẩn náu ở khắp nơi. Hiện cũng đang lần lượt kéo về dưới trướng Sơn ĐiềnĐông Dương.
Được sự trợ giúp từ các tướng lĩnh trung thành, lại được các nhẫn giả giúp đỡ,Sơn Điền Đông Dương cũng cảm thấy yên tâm phần nào. Với lại, trong tay hắn cómột quân cờ siêu mạnh, Hi Bình.
Hắn thật không thể hiểu được Hi Bình tính toán gì. Hắn chỉ biết một điều, kẻnào chạm vào nữ nhân của hắn thì kẻ đó chết sẽ rất thảm khốc.
Có điều, mấy hôm gần đây, hắn thấy Hi Bình thường có biểu hiện bất thường. Hắnthường thấy Hi Bình đứng trên lầu cao, mắt trông ngóng về phương Tây, thithoảng lại thở dài. Hắn cảm thấy có chút lo lắng.
Mùa đông cũng đã đến. Mùa đông năm nay rét hơn mọi năm. Có thể tuyết sẽ rơisớm hơn. Không thể khởi binh trong thời tiết như vậy. Xem ra đây là thời cơtốt để củng cố lực lượng.
...
Mùa đông đến. Từng cơn gió lạnh lẽo, buốt giá thổi qua khắp con phố ở ĐôngKinh. Sau khi chiếm đất đai của Tùng Hạ gia tộc, Sơn Điền Đông Dương liền dẫnmọi người trở về cố đô.
Đông Kinh bây giờ hoang tàn
Một nam nhân đứng trên lầu cao. Hắn mặc bộ y phục mùa thu. Gương mặt lãnh tuấnđầy phong trần. Đôi mắt mơ hồ nhìn về phương trời phía Tây.
"Hi Bình" Một mỹ nữ bước tới. Nàng tiến tới sau lưng hắn, nhẹ nhàng choàng lênngười hắn một chiếc áo làm bằng lông thú.
"Mộng Hương" Hi Bình quay đầu lại, bàn tay hắn nắm lấy ngọc thủ của nàng. Ngóntay khẽ vuốt ve ngọc thủ của nàng.
Mộng Hương tựa đầu lên vai hắn, cất giọng đầy quan tâm hỏi:"Chàng có tâm sựsao? Từ sau khi cứu được Tư Khắc, thiếp thấy ngày nào chàng cũng có bộ dạngnhư vậy."
Hi Bình lặng yên không nói gì. Ánh mắt đầy đăm chiêu.
"Chàng... buồn vì Tư Khắc bị khi phụ?" Mộng Hương ngước mắt nhìn Hi Bình, e dèhỏi. Từ sau khi chuyện đấy xảy ra, các nàng tuyệt không dám hỏi Tư Khắc khi ởTùng Hạ phủ đã xảy ra sự tình gì. Tuy nhiên, với một người có võ công kém nhưTư Khắc, các nàng cũng lờ mờ hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Hi Bình ngạc nhiên nhìn Mộng Hương rồi bật cười 3 tiếng. Tâm trạng hắn trở nênvui vẻ hơn rất nhiều. Nghĩ tới chuyện này khiến hắn thấy vô cùng sảng khoái.
"Các nàng nghĩ Tư Khắc dễ bị khi phụ lắm sao? Ta tuyệt không tin Tư Khắc cóthể bị kẻ khác vũ nhục." Hi Bình cười nói. Hắn dần nhớ lại chuyện xảy ra hômđó...
