Hành trình trao đổi của các cặp đôi
Tôi nhìn Ngọc Anh, ánh mắt nặng nề. Cô ấy co người, không dám ngẩng lên, tay nắm chặt drap giường như tìm chỗ bám víu. Không khí trong phòng ngột ngạt, chỉ còn tiếng thở của cả hai.
“Ngọc Anh, em nói đi. Chuyện này bắt đầu từ khi nào?” Tôi cố giữ giọng bình tĩnh, dù cơn giận vẫn âm ỉ trong lồng ngực.
Cô ấy ngập ngừng, giọng run: “Hôm qua… sau khi anh đi với chị Thuỳ Dương và Văn Kỳ, em ở lại sòng bạc. Gã đó… gã đẹp trai, tới bắt chuyện. Lúc đầu em chỉ nghĩ là nói vài câu cho vui, nhưng gã cứ bám theo, mời em uống nước, rồi rủ chơi tiếp. Em… em bị cuốn vào.”
“Cuốn vào?” Tôi nhíu mày. “Em biết gã có ý đồ, sao không cắt ngay?”
Ngọc Anh cúi thấp hơn: “Em biết, nhưng… em tò mò. Gã nói chuyện ngọt ngào, lại biết cách làm em thấy… hứng thú. Rồi gã rủ em lên phòng, bảo chỉ muốn nói chuyện thêm. Em nghĩ mình kiểm soát được, nên đồng ý.”
“Chỉ nói chuyện?” Tôi cười khẩy, giọng không giấu được chua chát. “Mà cuối cùng thành ra thế này?”
Cô ấy cắn môi, nước mắt lăn dài: “Em không định để chuyện đi xa. Nhưng khi lên phòng, gã với bạn gã… họ thay đổi. Em muốn bỏ đi, nhưng họ không cho. Em sợ, nhưng cũng… cũng bị cuốn theo. Em sai rồi, anh.”
Tôi nắm chặt tay, cố không để cơn giận bùng lên. “Em biết họ quay video, mà vẫn để họ làm vậy? Em không nghĩ tới anh, tới tụi mình?”
“Em không biết họ quay!” Ngọc Anh ngẩng lên, mắt đỏ hoe. “Gã nói đã tắt, em tin. Em không ngờ… Em chỉ muốn thử cảm giác mới, như tụi mình từng nói. Nhưng em không kiểm soát được, em sai, anh ơi, em xin lỗi!”
Lời cô ấy như dao cứa vào tim. Tôi nhớ những lần tụi tôi bàn về chuyện tìm kích thích, thử cái mới trong tình dục. Tôi từng khuyến khích Ngọc Anh, nghĩ rằng mọi thứ sẽ trong tầm kiểm soát, sẽ là trò chơi của hai vợ chồng. Nhưng giờ, nhìn video đó, thấy cô ấy bị hai gã xa lạ hành hạ, tôi chỉ thấy mình ngu ngốc.
“Em xin lỗi…” Ngọc Anh lặp lại, giọng nghẹn ngào. “Anh tha thứ cho em được không? Em không muốn mất anh.”
Tôi im lặng, đầu óc rối bời. Một phần muốn ôm cô ấy, nói rằng mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng phần khác, hình ảnh trong video cứ ám ảnh – hai gã đó không chỉ đụ Ngọc Anh, mà còn làm nhục cô ấy, quay video như chiến lợi phẩm. Tôi cảm thấy bị phản bội, không chỉ bởi Ngọc Anh, mà bởi chính sự ngây thơ của mình khi nghĩ rằng có thể kiểm soát những trò này.
“Anh cần thời gian.” Tôi đứng dậy, giọng lạnh. “Em nghỉ đi, anh ra ngoài một lát.”
“Đừng đi!” Ngọc Anh nắm tay tôi, mắt hoảng loạn. “Anh, đừng bỏ em. Em biết em sai, em sẽ không làm vậy nữa. Làm ơn…”
Tôi gỡ tay cô ấy, nhẹ nhưng cương quyết. “Anh không bỏ em. Nhưng giờ anh cần không gian để nghĩ. Em cũng nghĩ lại đi, chuyện này nghĩa gì với tụi mình.”
Tôi bước ra khỏi phòng, để lại Ngọc Anh ngồi đó, khóc nức nở. Cửa đóng lại, tôi dựa lưng vào tường, hít sâu. Hình ảnh trong video vẫn lởn vởn. Tôi không biết làm sao để đối mặt với cô ấy, hay với chính mình.
Bước ra khu giải trí của du thuyền, tôi tìm một góc quán bar, gọi một ly whisky. Tiếng nhạc êm dịu, nhưng chẳng làm tôi nhẹ lòng. Tôi tự hỏi, liệu tụi tôi có thể quay lại như trước? Hay trò chơi này đã đi quá xa, phá hủy những gì chúng tôi từng có?
