Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hành trình trao đổi của các cặp đôi

Chương 13



“Cô ấy tan làm, đi thẳng về nhà mẹ đẻ luôn. Mẹ vợ nhớ con gái, giữ cô ấy lại ăn bữa tối.”

“Anh không đi à?”

“Nhà họ ăn tối sớm, lúc tôi tan làm qua đó thì muộn rồi. Nên trừ cuối tuần, bình thường cô ấy đi một mình. Trường học cũng gần nhà mẹ đẻ mà.”

“Ồ, vậy hả? Thế để tôi chờ anh tan làm, hôm nay tôi mời anh đi ăn.”

“Thế thì hơi kỳ.”

“Có gì kỳ đâu. Anh vừa là khách hàng tiềm năng của công ty tôi, vừa là người có thể thì thầm bên gối với cô giáo chủ nhiệm của con gái tôi. Dĩ nhiên tôi phải tranh thủ cơ hội nịnh bợ anh chứ!”

“Haha, chị nói thế làm tôi bớt ngại hẳn.”

“Vậy quyết thế nhé. Ăn cay được không? Hay là đi quán lẩu đối diện kia đi.”

“Được thôi.”

“Ok, anh làm việc tiếp đi, tôi qua giữ chỗ trước. Xong việc thì gọi tôi.” Nói rồi đứng dậy đi luôn.

Nhìn bóng lưng cô ấy, tôi thấy mình khoái cái kiểu nhanh nhẹn, thẳng thắn, không màu mè của bà chị gái có chồng này.

Chẳng mấy chốc đã đến giờ tan làm. Ra khỏi công ty, đi một đoạn ngắn là tới quán lẩu đã hẹn. Quán này thuộc dạng xịn, trang trí tao nhã, giá cả cũng sang chảnh tương xứng. Cô ấy đến sớm, chọn một góc đôi như kiểu ngồi trong đình lầu gác, tách biệt hẳn với bên ngoài.

Trong lúc chờ món, chúng tôi ngồi nói chuyện. Cô ấy khá khéo léo, ra khỏi công ty là không nhắc chuyện công việc nữa. Nói một lúc về con cái, biết chúng tôi chưa có con thì cô ấy cũng không nhắc tới nữa. Chủ đề chuyển dần sang chuyện tình cảm vợ chồng. Cô ấy bảo đã ly dị. Tôi giả bộ như không biết, vì nếu lộ ra là tôi biết rồi, kiểu gì cô ấy cũng nghĩ vợ tôi là đứa lắm mồm. Nhưng cô ấy đã chủ động nhắc tới, nghĩa là không coi đó là chuyện cấm kỵ, thế là tôi thuận theo hỏi lý do ly dị.

“Cho tôi hỏi hơi tò mò, lý do chị ly dị là gì?”

Cô ấy cười chua chát: “Thế Thành, anh cưới có bốn năm chắc chưa thấm cái khổ của vợ chồng qua bảy năm ngứa ngáy đâu.”

Tôi thầm nghĩ, sao mà không biết được, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ chăm chú lắng nghe.

“Lúc đó chúng tôi cưới đúng bảy năm. Tôi cưới sớm, mới 27 tuổi, còn anh ấy 35. Người ngoài hay ghen tị vì anh ấy có vợ đẹp con ngoan. Nói không tự luyến chứ bạn anh ấy đều nghĩ có bà vợ xinh thế này, ít ra anh ấy cũng sẽ đàng hoàng hơn mấy người khác. Ừ, anh ấy thì đàng hoàng thật, không léng phéng bên ngoài, kiểu người thật thà, ít nói. Nhưng anh biết anh ấy đòi hỏi gì không?”

Tôi tò mò hỏi: “Yêu cầu gì?”

“Một hôm anh ấy về bảo cảm thấy chúng tôi mất lửa yêu rồi, và anh ấy nghĩ ra cách để hâm nóng.”

Tôi bỗng thấy quen quen, bèn hỏi dè dặt: “Cách gì?”

“Hừ, anh ấy bảo tìm được một người bạn đáng tin, rồi hai nhà cùng đi du lịch, trên đường thì đổi vợ đổi chồng.”

Tôi phì cười, phun cả ngụm trà ra ngoài.

Cô ấy luống cuống lấy giấy lau cho tôi: “Xin lỗi, không ngờ anh phản ứng mạnh thế. Anh cũng thấy kỳ cục đúng không?”

Tôi bị sặc trà, ho sù sù, nhân cơ hội giả ngu không trả lời.

“Rồi sao nữa?”

“Sau đó tôi không đồng ý. Anh ấy cãi nhau to với tôi, bảo tôi không yêu anh ấy.”

“Thế nên chị ly dị?”

“Sau anh ấy lùi một bước, bảo không cần đổi vợ, nhưng muốn tôi làm tình trước mặt anh ấy với người khác, nói vậy mới kích thích được anh ấy. Lúc đó tôi chỉ thấy người này sao mà ghê tởm thế, còn là người đàn ông mà tôi từng chết mê chết mệt sao?”

Tôi chọn từ cẩn thận để nói: “Thuỳ Dương, tôi tin chị  kể chuyện này cho tôi không phải để tôi cùng chị lên án chồng cũ đúng không?”

Thuỳ Dương ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt thoáng chút thán phục.

“Tôi đoán bạo một chút, mấy năm nay chắc chị kể chuyện này với không chỉ một người, cả trai lẫn gái, và ai cũng lên án người đó, đúng không?”

Thuỳ Dương vẫn nhìn tôi, ánh mắt dần thêm chút ngạc nhiên.

“Tôi hỏi ngược lại, giờ chị còn nghĩ như hồi đó không?”

Thuỳ Dương nhìn tôi, ánh mắt từ từ bình tĩnh lại. Cô ấy nhấp ngụm nước, nói:

“Mấy năm nay sống một mình cũng khổ lắm. Trước đây như hoa trong nhà kính, chẳng trải qua gì. Giờ tâm trạng đã khác xưa nhiều rồi.”

Đến lượt tôi tò mò nhìn cô ấy, chờ câu tiếp theo.

“Đàn ông ngày nào cũng bôn ba kiếm tiền, áp lực không nhỏ. Có người chịu đựng, có người tìm cách xả. Xả thì nhiều cách. Thế Thành, trả lời thật đi, anh từng đi gái ngành chưa?”

Tôi nhún vai: “Đàn ông ai chả từng sai lầm. Tôi cũng là đàn ông.”

“Hehe, anh thật thà đấy. Tôi hỏi tiếp, anh từng ngoại tình chưa?”

Tôi vẫn nhún vai: “Cũng là lỗi nhiều người hay mắc. Nhưng ít nhất tới giờ tôi không nằm trong số đó.”

“Haha, anh thú vị thật. Nghe anh nói tôi chẳng nghi ngờ gì cả.”

“Chị cũng biết vợ tôi xinh cỡ nào. Với lại chúng tôi vẫn đang trong giai đoạn tươi mới, giờ mà ngoại tình thì ngu quá.”

“Thế tôi hỏi tiếp, đi gái ngành với ngoại tình so với mấy chuyện tôi vừa kể, cái nào ghê tởm hơn?”

Tôi nhìn vào mắt cô ấy hồi lâu: “Tôi nghĩ chị đã có câu trả lời riêng, nhưng tôi không ngại nói trước. Theo tôi, ngoại tình với đi gái ngành ghê hơn.”

Thuỳ Dương nhắm mắt, thở phào như trút được gánh nặng: “Thế Thành, tôi thật sự muốn ôm anh một cái. Anh là người đầu tiên tôi gặp mà hiểu tôi đến vậy.”

Tôi cười: “Ý là giờ, sau mấy năm, để giữ lửa yêu, chị sẵn sàng chấp nhận mấy yêu cầu của chồng cũ, đúng không?”

Thuỳ Dương khẽ gật đầu: “Dù tôi không muốn thừa nhận, nhưng sâu thẳm tôi biết mình chấp nhận được. Nhưng anh nói xem, sao anh lại hiểu thế?”

“Đơn giản thôi. Chẳng ai kể chuyện đi gái ngành hay nuôi bồ nhí cho vợ nghe cả. Phản bội thể xác hay tinh thần đều là phản bội. Phản bội thì phải giấu. Giấu để thỏa mãn ham muốn bản thân là ích kỷ. chị nghĩ xem, nếu mình vì hôn nhân mà dần lười biếng trong tình cảm, thì đối phương có đang đối mặt vấn đề tương tự không? Vợ chồng có gì thì nên thẳng thắn với nhau, dù chuyện đó có khó nói thế nào.”

“Thế anh nghĩ ngoại tình công khai hay đi gái ngành có thể được tha thứ, thậm chí ủng hộ không?”

Tôi lắc đầu: “Ngoại tình thì đạo đức không bao giờ chấp nhận. Đi gái ngành thì phạm pháp. Tôi chỉ nghĩ nếu vợ chồng đồng ý và kiểm soát được việc liên quan tới người thứ ba, thì có thể hiểu được.”

“Như đổi vợ?”

Tôi gật đầu: “Ừ, nhưng phải tin nhau tuyệt đối. Chỉ cần chút nghi ngờ là hỏng.”

Thuỳ Dương lộ vẻ bâng khuâng: “Sao một người cưới có bốn năm lại có cái nhìn sâu sắc thế?”

Tôi cười bí ẩn: “Chị muốn biết không?”

Thuỳ Dương gật đầu.

Tôi ghé sát, thì thào: “Vì chúng tôi cũng đối mặt vấn đề tương tự, và tôi nghĩ chúng tôi tìm được cách giải quyết mà ai cũng chấp nhận được.”

“Là gì?”

“Đổi vợ.”

Lần này tới lượt Thuỳ Dương phun ngụm nước ra. Cô ấy vội lau miệng, che miệng nhìn tôi kinh ngạc.

Tôi hơi đắc ý với phản ứng của cô ấy, tiếp tục: “Thật ra đây là khái niệm rộng. Hai cách mà chồng cũ chị nói năm xưa cũng là một dạng giải quyết, chỉ là lúc đó chị đang tức giận nên không hiểu nổi.”

“Anh nói… anh nói cô giáo Ngọc Anh đồng ý đổi vợ với anh?” Thuỳ Dương cố kìm cảm xúc, nói khẽ.

“Ừ, và cách đây vài hôm, chúng tôi đã thử threesome với một người lạ.” Tôi nói bình thản.

Nếu lúc đó có người bưng món lên, chắc chắn sẽ thấy cảnh lạ: một trai một gái ngồi đối diện, chẳng ai nói gì, nhưng dùng biểu cảm phức tạp để giao tiếp không lời. Thuỳ Dương rõ ràng không ngờ một bữa tối đơn giản lại dẫn tới chủ đề sốc thế này.

“Anh, sao anh lại thẳng thắn với tôi thế? Chúng ta mới gặp hôm qua, hôm nay mới quen, anh không sợ tôi đi kể lung tung à?”

“Chị sẽ không làm thế. Tôi không phải dạng nhìn người giỏi, nhưng chút mắt nhìn người tôi vẫn có. Với lại, nếu chị dọa kể ra vì lý do gì, tôi để lại bằng chứng gì chứ? chị có ghi âm không? Có thì lời say xỉn trên bàn nhậu tính là gì?”

Thuỳ Dương nhìn tôi chằm chằm, rồi bỗng cười, cười mê hoặc: “Kể tôi nghe, tôi tò mò lắm.”

Lúc này món ăn lên bàn, chúng tôi tạm dừng nói chuyện, vừa nhâm nhi bia vừa ăn, nhưng đầu óc chẳng để vào ăn uống. Đợi món lên gần đủ, phục vụ không qua nữa, Thuỳ Dương sốt ruột giục: “Kể đi!”

Tôi thong thả gắp miếng cá nấu nước, lau miệng, nói: “Thật ra, vợ chồng có gì cũng nên nói thẳng. Tệ nhất là lừa dối. Ngoại tình hay đi gái ngành cũng chỉ để tìm kích thích. chị tưởng tượng xem, nếu có một nhóm người, toàn người quen biết và đáng tin, cũng đều chán ngán hôn nhân, muốn tìm lại lửa yêu bằng cách chọn một người trong nhóm để chơi trò làm tình. Ai cũng rõ về nhau, không ai muốn phá hoại gia đình đối phương, và đều đồng ý làm tình trước mặt bạn đời. Thế chẳng phải vừa đạt được hiệu quả như đi gái ngành, mà lại tránh được rủi ro của đi gái ngành, cả về pháp lý lẫn sức khỏe sao?”

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...