Hành trình khó khăn
Chương 8:
*** Ai muốn mua full, thì vào fb liên hệ nik Thiên Vực Thánh Chủ, hoặc link https://www.facebook.com/thien.vuc.thanh.chu
Giá 5k 1 chương, mua lần 10 chương trở lên, thích thì nhắn tin mua, không thích thì lượn, vì đây là truyện tôi viết, không phải lên mạng copy truyện Tàu về để AI dịch, nên đừng vào trả giá kỳ kèo, tôi sẽ chặn luôn.
Sự thay đổi và lo lắng của tôi tự nhiên không thể qua mắt được mẹ vẫn quan tâm và chú ý con trai, sau khi ăn tối xong, mẹ gọi tôi ra sân vườn, vừa gọt trái cây vừa hỏi.
– Việc học dạo này căng thẳng lắm hả con.
Tôi ấp úng, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi ra.
– Dạ, kỳ thi học sinh giỏi khối 10 toàn thành phố sắp diễn ra, con được chọn vào đội tuyển, nên hơi lo.
Việc này tôi đã nói với mẹ từ tuần trước, nhưng khi đó tôi cực kỳ tự tin, nói rằng chắc chắn sẽ đạt giải, hiện tại nghe tôi nói vậy, mẹ tự nhiên biết tôi nói dối.
Vì vậy mẹ thở dài, làm ra bộ dáng sầu não.
– Con trai lớn rồi, chuyện gì cũng muốn giấu, không thèm nói với mẹ nữa.
Tôi làm sao biết kia là khổ nhục kế của mẹ, nghe vậy thì hoảng lên, vội vàng xua tay.
– Mẹ, không phải vậy, con… con…
Thấy tôi ấp úng, mẹ càng khẳng định suy đoán của mình hơn, vì vậy đặt trái cây xuống, tay nắm lấy tay tôi nhẹ vỗ về.
– Vũ, con có gì khó khăn thì phải nói cho mẹ biết, để mẹ con mình cùng tìm cách giải quyết, chứ con như thế này, mẹ lo lắm con biết không?
Nhìn thấy mẹ chực khóc, tim tôi như thắt lại, cuối cùng mới hỏi ra chuyện mình lo lắng trong lòng.
Nghe tôi hỏi, vẻ lo lắng bất an trong mắt mẹ càng đậm, nhưng khuôn mặt lại nở nụ cười, làm ra vẻ rất vui trêu chọc.
– Con đó, làm mẹ sợ muốn chết, còn tưởng con ở trường gây ra chuyện gì.
Tôi không biết mẹ đang nói dối, nghe vậy thì vui lên.
– Vậy ba mẹ không phải chiến tranh lạnh, không phải muốn ly hôn?
Mẹ cốc đầu tôi một cái, cười nói.
– Thằng nhóc con đó, nghĩ cái gì bậy bạ vậy hả, dạo này bên Công ty mỹ phẩm của ba con xảy ra chút vấn đề, nên tâm trạng của ba không tốt, mẹ không dám làm phiền ba, nên mới không trò chuyện nhiều.
– Thật vậy sao?
– Chứ còn gì nữa, chứ con nghĩ gia đình mình hạnh phúc như vậy, sao tự nhiên ba mẹ lại ly hôn, muốn ly hôn cũng phải có lý do chứ, đúng là trẻ con!
Mẹ cười đùa, lại cốc cho tôi một cái.
Tôi che trán kêu đau, nhưng nghĩ lại cũng đúng, ba mẹ đang hạnh phúc như vậy, chuyện của Quang Tuấn chỉ là tin đồn nhãm, đối phương đã vào tù, còn chuyện gì mà khiến ba mẹ tôi chiến tranh lạnh chứ.
Tâm trạng của tôi liền vui vẻ trở lại, bất mãn kêu lên.
– Con lớn rồi, cao hơn mẹ rồi đấy.
Vừa nói, mắt tôi lại nhịn không được nhìn vào bộ ngực to tròn của mẹ.
Mẹ tôi cao đến 1m70, dáng người cân xứng hoàn mỹ, lúc này mặc đồ ngủ lụa Pijama kín đáo, nhìn càng thêm hấp dẫn mê người.
Mẹ tự nhiên phát hiện ra ánh mắt của tôi nhìn vào nơi không nên nhìn, nhưng có lẽ vì vừa trải qua chuyện vừa rồi, mẹ cảm thấy không đành lòng, nên giả vờ như không biết.
Tôi tự nhiên không biết mẹ đang ngầm cho phép mình nhìn, sợ mẹ phát hiện, nên chỉ liếc mấy cái liền thu hồi ánh mắt.
Thấy vậy, mẹ không nhịn được bật cười.
– Còn bảo không phải trẻ con.
Tôi cứ tưởng mẹ phản biện chuyện tôi nói mình cao hơn mẹ, chứ đâu biết mẹ đang xem thường tôi nhát gan, nếu biết, có lẽ tôi sẽ xấu hổ đến độn thổ mất.
Hai mẹ con lại vui vẻ trò chuyện, mẹ hứa nếu tôi đạt thành tích tốt, sau khi về, ba mẹ sẽ dẫn tôi đi thăm ngoại vào cuối tuần.
…
Sau khi tâm trạng được giải tỏa, việc học của tôi tự nhiên không ảnh hưởng gì, rất dễ dàng đạt được giải nhất trong kỳ thi học sinh giỏi toàn thành phố.
Khi báo tin này cho mẹ, mẹ rất vui, còn gọi điện báo cho ông bà nội và ông bà ngoại, để ông bà biết tin vui.
Sau khi báo tin xong, mẹ cầm điện thoại, do dự một chút, cuối cùng cũng bấm máy gọi cho ba.
– Con mới giành giải nhất cuộc thi học sinh giỏi toàn thành phố, lúc trước tôi có hứa khi nó đạt giải, cuối tuần ba mẹ sẽ dẫn nó về thăm ngoại.
– Được, cũng đã lâu rồi không về thăm ông bà, cuối tuần này anh sẽ sắp xếp.
Ba tôi vui vẻ đáp.
Nghe vậy, mẹ cũng thở dài một hơi, vốn định nói chuyện tôi lo lắng ba mẹ chiến tranh lạnh, nhưng cuối cùng lại thôi.
Tối hôm đó ba mẹ đều về sớm, làm một mâm cơm thịnh soạn, cả nhà sum vầy trò chuyện vui vẻ, khung cảnh đầm ấm mà hạnh phúc.
Nhìn tôi cười tươi hớn hở, mẹ cố gắng che đi vẻ chua xót, liên tục gắp đồ ăn cho tôi và ba.
Có lẽ ba cũng biết ý của mẹ, nên rất phối hợp, cả hai còn cười đùa, người không biết còn tưởng vợ chồng ân ái mặn nồng, ngay cả chính bản thân tôi cũng có chút ghen tị với ba.
…
Cuối tuần đến, tôi háo hức xếp quần áo vào túi, sau đó xuống nhà chờ ba về.
Mẹ cũng chuẩn bị xong, chỉ mặc một chiếc váy liền thân loại phủ gối, cổ cao kín đáo, nhìn vừa thanh lịch lại sang trọng.
Nhìn mẹ như vậy, tôi tự nhiên là không thiếu được lén liếc nhìn vài cái. Mẹ chỉ mỉm cười, không có biểu hiện khó chịu hay nói gì.
Có lẽ mẹ đã quen với việc tôi nhìn lén, cũng có thể là hôm nay ngày vui, nên mẹ “thưởng” cho tôi, chỉ cần tôi không có hành vi gì quá đáng hơn nữa là được.
Tôi thì không biết suy nghĩ của mẹ, nên chỉ lén liếc nhìn vài cái, cảnh này càng làm mẹ thấy thú vị, không nhịn được trêu đùa tôi.
– Con trai, hôm nay thấy mẹ đẹp không?
Vừa nói còn cố ý xoay người một vòng, bày ra dáng vẻ đẹp nhất, làm tôi trợn tròn cả mắt, gian nan nuốt nước miếng.
Thấy vậy, mẹ tôi cười càng vui vẻ hơn, hoàn toàn không có dáng vẻ lạnh lùng kiêu sa như thường ngày.
– Đẹp, mẹ là người đẹp nhất thế giới này.
– Chỉ giỏi nịnh!
– Hì hì, nịnh mẹ mình chứ có nịnh ai đâu mà ngại.
– Nói cũng có lý.
Hai mẹ con trò chuyện rất vui, làm tôi thấy hơi ngạc nhiên, không hiểu sao dạo này tính cách của mẹ như thay đổi, từ một người lạnh lùng nghiêm khắc, lại trở nên vui tươi và thích trò chuyện hơn.
Tôi làm sao biết mẹ một phần là nghe theo lời khuyên từ bác sĩ tư vấn, một phần là muốn bù đắp cho tôi.
Đang trò chuyện vui vẻ, đột nhiên chuông điện thoại của mẹ reo lên, là ba gọi.
Sau khi nghe máy, sắc mặt mẹ hơi trầm xuống, nhưng sau đó cười nói.
– Dạ em biết rồi, vậy anh cứ lo công việc đi, em sẽ chở con đi!
Tôi ở bên cạnh nghe vậy thì hơi buồn.
– Ba có công việc đột xuất hả mẹ?
Mẹ gật đầu.
– Uhm, nguyên liệu xảy ra vấn đề, nên ba phải lên Lâm Đồng để xem xét tình hình.
Tôi lo lắng hỏi.
– Có nghiêm trọng lắm không mẹ?
– Không sao đâu, chỉ là chuyện thu mua bên ngoài mà thôi. Con cũng biết Công ty mỹ phẩm của ba có trang trại dược liệu riêng tự cung tự cấp, nhưng dù sao cũng không thể đáp ứng hết được, nên phải thu mua từ các vùng nguyên liệu khác, hiện tại họ làm khó để tăng giá, nên ba phải đi thương lượng.
– Thì ra là vậy…
– Thôi không sao, mẹ chở con đi thăm ngoại. Sao buồn vậy, hay là con không muốn đi cùng mẹ?
Thấy tôi hơi buồn, mẹ làm bộ tức giận nói.
Tôi vội vàng xua tay, cười nịnh nọt.
– Làm gì có, được đi riêng với mẹ, con còn vui hơn ấy chứ.
Lời tôi chỉ là vô ý, nhưng mẹ nghe vào thì mặt đỏ bừng, không nhịn được lườm tui một cái.
Nhưng cái lườm này ở trong mắt tôi lại không hề có sức uy hiếp, mà giống như hờn dỗi vậy.
– Đi lẹ lên, còn ở đó ba hoa.
Quê của mẹ Trảng Bom tỉnh Đồng Nai, gần hồ Trị An, từ Thủ Đức đến đó mất khoảng một tiếng rưỡi, hiện tại xuất phát thì tầm 11h trưa là đến, vừa kịp giờ ăn cơm.
Mẹ cũng đã gọi trước cho ông bà ngoại và cậu mợ để chuẩn bị, dù sao cháu cưng của ông bà về chơi, nếu không thông báo để ông làm con gà, bắt vài con cá trong ao lên đã cháu, ông cụ sẽ khó chịu càu nhàu.
Ông bà ngoại có tất cả năm người con, hai người con đầu đều chết bệnh, tiếp theo là dì Ngọc, mẹ tôi, rồi đến cậu út.
Nghe bảo tính mẹ tôi rất hợp với ông bà ngoại, nên được cả ông bà ngoại cưng chiều, đây cũng là nguyên nhân chính mà khi biết ba làm mẹ mang bầu, ông xém chút nữa rút súng bắn chết ba.
Dì Ngọc là công an ở Cục Cảnh sát hình sự C02, cưới chồng cũng trong ngành và định cư ở Hà Nội, chỉ có một cô con gái tên Hương, cả năm về được một hai lần vào dịp tết và giỗ lớn.
Còn cậu út năm nay 33 tuổi, là phó trưởng phòng kiểm lâm tỉnh, nghe nói chuẩn bị cơ cấu chuyển sang bên ủy ban, mới cưới vợ được 1 năm, đến nay vẫn chưa có con, nên tôi là đứa cháu ở cùng ông bà nhiều nhất, hầu như hè năm nào tôi cũng về quê cả tháng, thỉnh thoảng cuối tuần cũng đi, lại có nét giống ông ngoại lúc trẻ, nên ông bà ngoại cưng chiều thì khỏi nói.
Trên xe, tôi vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn mẹ, không thể không nói, dáng vẻ lái xe của mẹ thật đẹp, vừa thah lịch lại vừa quyến rũ mê người…
Mẹ tự nhiên cảm nhận được ánh mắt tôi thỉnh thoảng liếc qua mặt và ngực mình, khuôn mặt ửng hồng, cả người nhột nhạt như có kim châm.
Cuối cùng cũng đến nhà ngoại, là một khu nhà sân vườn diện tích mấy ngàn mét vuông, lại nằm ngay trung tâm du lịch gần sát hồ Trị An, khung cảnh vừa đẹp vừa trong lành, dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Ông bà ngoại đều ngoài 70, tuy vẫn còn đi đứng bình thường, nhưng dáng vẻ già yếu đã hiện rõ theo năm tháng, nhất là ông ngoại, năm xưa tham gia cả chiến trường tây nam và biên giới phía bắc, người có vết thương cũ, cứ trái gió trở trời là cả người đau nhức.
Nhìn thấy tôi xuống xe, ông bà đều rất vui mừng, không ngừng xoa đầu hỏi han.
– Này, ba mẹ, con gái về hai người không thể quan tâm một chút sao, chỉ nhìn chằm chằm thằng nhóc kia?
Mẹ mang đồ xuống xe, thấy cảnh này thì làm bộ ghen tị.
Bà ngoại xua tay.
– Đi đi đi, tránh qua chỗ khác để tôi xem cháu tôi, chậc chậc, lại cao thêm nữa rồi, càng ngày càng đẹp trai.
Ông ngoại cũng tiếp lời.
– Bà cứ nói, nó là đứa giống tôi nhất đấy, có thể không đẹp trai được sao?
– Cái ông này, một chân vào quan tài rồi mà còn không nên nết.
Nhìn ông bà liên tục xoa đầu hỏi han, tôi có chút đắc ý nháy mắt với mẹ một cái, làm mẹ trợn mắt muốn chạy tới cốc đầu tôi.
Kết quả là bị ông ngoại cốc cho một cái đau điếng, làm tôi không nhịn được cười ha hả.
Lúc này từ trong nhà đi ra một cô gái chỉ ngoài 20, khuôn mặt dịu dàng đằm thắm, làn da trắng hồng, mày ngài mắt sáng, cao tầm 1m63, dáng người xinh xắn cân đối, so với mẹ thì thấp hơn một đoạn, nhưng đối với nhiều phụ nữ, đây đã là một chiều cao lý tưởng rồi.
Cũng không phải ai cũng có gen tốt như nhà ông ngoại tôi, nữ đều cao hơn 1m70, còn cậu cao tới 1m80. Tôi thì thừa hưởng được gen tốt từ cả cha lẫn mẹ, năm nay mới lớp 10 đã cao hơn 1m72.
Cô gái này là mợ tôi, tên Nguyễn Thị Hoàng Lan, năm nay 27 tuổi, đang làm phó giám đốc một chi nhánh ngân hàng trong huyện.
– Chị Tuyết, chị và cháu về rồi ạ, mau vào nhà ngồi, em làm sẵn nước hoa quả rồi, chị và cháu uống cho mát.
Mẹ đi tới đưa cho mợ mấy cái túi đựng đồ hàng hiệu mua ở thành phố, còn nháy mắt với mợ mấy cái, cũng không biết hai người có ý gì.
– Uhm, cảm ơn em, thằng Lộc bận công việc ở trên trạm không về được hả?
Mợ nhìn thấy túi đồ mẹ đưa, khuôn mặt hơi ửng đỏ, nhanh chóng mang vào phòng mình cất đi, vừa đi vừa trò chuyện.
– Dạ, ảnh chuẩn bị cơ cấu sang bên ủy ban huyện mình để tiện chăm sóc ba mẹ, nên dạo này bận lắm.
– Ồ, chuẩn bị chuyển sang rồi sao, chị tưởng phải tới đầu năm?
– Nghe ba nói tranh thủ chuyển sang trước đại hội, sau đó sẽ cơ cấu lên luôn.
– Thì ra là vậy, chuyện này cứ nghe theo ba sắp là được…
– Dạ…
Tiếng mẹ và mợ xa dần, nghe không còn rõ nữa, nhưng loáng thoáng tôi nghe cái gì mà “bộ này đẹp”, “bảo đảm mê”…
Bị ông bà ngoại kéo hỏi han cả buổi, đến khi mợ ra gọi vào ăn cơm, ông bà mới như sực tỉnh, vội vàng dắt tôi vào nhà.
