Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hành trình khó khăn

Chương 6 : May mà không bị phát hiện



Chương 5: May mà không bị phát hiện

Vân rất nhiệt tình chào hỏi, sau đó hỏi:

– Quang, em đi một mình hay có bạn bè gì không, nếu đi một mình thì ngồi cùng với mấy chị cho vui?

 

Quang Tuấn rất lịch sự nói.

– Em chỉ đi một mình, nếu mấy chị không chê thì cho em ngồi cùng, để em làm phục vụ nướng món ăn cho các bông hoa của trường!

– Ha ha, miệng ngọt như thế, không biết đã lừa bao nhiêu em gái xinh tươi rồi…

Vân vừa nói vừa kéo ghế cho hắn ngồi.

Ghế nàng kéo vốn là của nàng, ở bên tay phải của mẹ.

Quang Tuấn cũng rất tự nhiên cảm ơn, sau đó ngồi xuống.

Nhìn thấy Vân nhường ghế cho Quang Tuấn ngồi ở bên cạnh mình, sắc mặt của mẹ hơi trầm xuống, bên kia, cô Nhung cũng nhận ra bất thường, ánh mắt nhìn về phía Vân có vẻ hơi khó chịu.

Cô là người từng trải, cũng biết chuyện Quang Tuấn có ý nghĩ không đúng đắn với mẹ, hiện tại Vân để Quang Tuấn ngồi gần mẹ tôi như vậy, rất dễ khiến mẹ tôi khó chịu, tưởng là cô cố ý gán ghép hai người.

– Tuyết…

Cô Nhung định nói mẹ sang ngồi bên cạnh cô, nhưng chưa kịp mở lời, Quang Tuấn đã cất tiếng trước.

– Chị Nhung, nghe nói bên khoa Nhạc Kịch của chị có mấy sinh viên rất xuất sắc, lần này em chuẩn bị đóng một bộ phim truyền hình dài tập, chị có thể giới thiệu một chút không?

Hắn vừa nói vừa thuần thục bỏ thịt, các loại xiêng que lên lò than, động tác cực kỳ tự nhiên, nhanh chóng kéo câu chuyện sang chủ đề khác.

Cô Nhung bất đắc dĩ, chỉ có thể áy náy nhìn mẹ tôi một cái, sau đó trò chuyện với Quang Tuấn về việc này.

Dù sao cô cũng sắp trở thành phó khoa, nếu mang về nhiều dự án và suất diễn cho sinh viên trong khoa, đây cũng là một thành tích tốt.

– Này Tuấn, em cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia nhen, khoa Sân Khấu – Điện Ảnh của chị mới là nơi đào tạo diễn viên chuyên nghiệp nhất…

Vân ở bên cạnh nhanh chóng tham gia vào cuộc trò chuyện, mấy giảng viên khác cũng nể tình, khiến bầu không khí trở nên náo nhiệt.

Chỉ có mẹ tôi là giống như không phù hợp với khung cảnh, câu được câu không trò chuyện với mọi người.

Lúc này mấy que thịt dê trên lò vừa chín tới, Quang Tuấn cầm lấy một que đưa qua cho mẹ, nụ cười đầy quan tâm nở trên môi.

– Chị Tuyết, thịt dê chín rồi, chị dùng đi.

Mẹ đang cùng cô Nhung trò chuyện về việc học tập của con cái, khi nhắc đến con trai, mẹ không giấu được vẻ tự hào và nụ cười trên môi.

Dù sao thì có một thằng con trai là học sinh xuất sắc nằm trong top đầu thành phố, lại cao lớn đẹp trai, lễ phép vâng lời, có cha mẹ nào mà không tự hào?

Vì vậy khi nghe gọi, nàng quay đầu, nụ cười trên môi còn chưa kịp tắt.

Nhìn thấy que thịt dê đưa tới bên môi, nàng hơi gật mình rụt người về sau một chút, vẻ mặt lịch sự nhưng không thiếu phần lạnh lùng nói.

– Em cứ ăn đi, chị không thích mấy món nướng lắm, với lại ở nhà đã ăn cơm cùng ông xã rồi.

Nàng cố ý nhấn mạnh từ ông xã, để Quang Tuấn biết nàng là phụ nữ đã có chồng, đừng nên làm ra những hành động gì khiến người phản cảm.

Ở đây đều là người tinh ý cùng có học thức, nhận ra bầu không khí khác lạ, Vân nhanh trí cười nói.

– Đúng rồi đó, chị Tuyết không thích mấy món đậm vị, Quang, em nướng ít đậu bắp với khoai lang cho chị ấy đi.

– Vâng vâng, em sơ ý quá, dù sao cũng chưa từng đi ăn cùng chị Tuyết lần nào, nên không biết thói quen của chỉ.

Quang Tuấn rất lịch sự xin lỗi, sau đó lại nhiệt tình nướng khoai và đậu bắp.

– Ha ha, vậy thì lần sau mời tụi chị đi ăn nhiều vào, tự nhiên sẽ rõ thói quen của từng người thôi…

– Được vậy thì còn gì bằng, chỉ sợ mấy chị không cho em cơ hội thôi!

Vừa nói hắn vừa liếc qua nhìn mẹ, nhưng lúc này mẹ lại cùng cô Nhung trò chuyện tiếp, lần này như cố ý nói về chuyện ông xã, không hề để ý đến hắn.

Trong mắt Quang Tuấn không nhịn được lóe lên vẻ tức giận, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Nếu là những phụ nữ khác, lấy vị thế, khuôn mặt và tài sản của hắn hiện tại, muốn tán đổ không phải chuyện khó, dù đó là nữ nhân đã có chồng.

Nhưng muốn dùng những thứ này để tán tỉnh mẹ tôi, lại là chuyện viễn vông.

Chưa nói đến gia thế của mẹ, chỉ so với ba tôi, hắn cũng chưa là cái đinh gì.

Nhưng càng như vậy, hắn càng muốn tán đổ mẹ tôi, bởi vì hắn biết, ba tôi có được ngày hôm nay, công lao lớn nhất là dựa vào nhà vợ.

Hắn cũng muốn vươn lên, muốn tiến vào giới hào môn chính thức, chứ không phải là loại đồ chơi cao cấp của giới hào môn.

Mà mẹ tôi, không chỉ là người phụ nữ mà hắn si mê đến điên dại từ ngày đầu tiên bước chân vào trường đại học, mà còn là người có thể dễ dàng để hắn đạt đến đỉnh cao của danh vọng.

Hắn chỉ thầm hận một điều, đó là gặp mẹ quá muộn, thời điểm hắn vào đại học, tôi đã được sinh ra rồi.

Hắn tiếc nuối, hắn hối hận, đồng thời ghen ghét ba đến phát điên, bởi vì hắn là nhìn ba từng bước dựa vào gia thế của mẹ mà phát triển đến quy mô hiện tại.

Còn hắn, dù bao năm qua cố gắng, thậm chí không tiếc hi sinh, bấu víu vào vài phú bà thèm của lạ, mới có thể có quy mô như hiện tại.

Cùng là người xuất thân nghèo khó, tại sao ba tôi lại đứng ở đỉnh cao danh vọng, còn hắn thì phải nịnh nọt luồng cúi như vậy?

Hắn không phục, không cam lòng, vì vậy mười mấy năm nay, hắn vẫn luôn ngấm ngầm lấy lòng mẹ, chỉ là vẫn không có cơ hội.

Vốn dĩ hắn đã hết hi vọng, nhưng không ngờ trong lúc “phục vụ” cho hai khách hàng cùng lúc, lại vô tình nghe được một tin tức khiến hắn mừng đến phát điên.

Hắn muốn hỏi sâu vào chuyện này, nhưng hai khách hàng kia đột nhiên trở nên khó chịu, bảo hắn tốt nhất là đừng nên tìm hiểu quá sâu vào chuyện tình cảm và đời sống riêng tư của giới quyền quý, đây là đại kỵ, một khi bị phát hiện, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Bởi vì người trong giới này, đại đa số đều có cuộc sống đời tư rất hỗn loạn, vì vậy mọi người có một luật ngầm, đó là khi đấu đá hay cạnh tranh, ngươi có thể dùng tất cả thủ đoạn, nhưng tuyệt đối không được phép động đến đời sống riêng tư.

Đã từng có vài người rơi vào đường cùng, muốn kéo đối thủ chết chung, tung ra các tin tức liên quan đến đời tư của đối thủ, nhưng những tin tức này vừa tung lên, đã bị toàn giới liên thủ phong tỏa, tẩy trắng, đồng thời đẩy nhanh quá trình xử lý mấy người này.

Từ đó về sau, chuyện này đã thành luật ngầm, không còn ai dám chạm vào. Người trong giới họ có thể bàn tán, xì xầm với nhau, nhưng dân thường bên ngoài tuyệt đối không thể biết.

Không tin thì cứ nhìn thử xem, trên mạng đầy rẫy drama của các diễn viên, ca sĩ, người mẫu… nhưng những gia tộc quyền thế trong chính giới và thương giới, có tin tức nào được đăng không?

Chỉ là Quang Tuấn không biết, hắn cảm thấy hai khách hàng kia nói quá, đây là cơ hội của hắn, sao hắn có thể bỏ qua?

Vì vậy hắn đi sâu vào điều tra, bỏ số tiền lớn thuê thám tử tư nhân theo dõi 24/24, nhưng phải mất đến nửa năm mới tìm được chứng cứ xác thực.

Và rồi hôm nay chính là khâu cuối cùng của hắn.

Trong bữa ăn, Quang Tuấn luôn cố ý đưa thức ăn cho mẹ tôi, ánh mắt, nụ cười đều tràn ngập tình cảm, giống như mẹ tôi là bạn gái của hắn vậy.

Vốn dĩ mẹ vì phép lịch sự, muốn ngồi lại đến khi bữa ăn kết thúc, nhưng hành vi xum xoe của Quang Tuấn khiến mẹ hết kiên nhẫn, vì vậy chỉ mới 15 phút mẹ đã đứng dậy nói.

– Chị Nhung cùng mấy chị em ở lại ăn tiếp, em thấy trong người hơi mệt nên về trước.

Cô Nhung rất hiểu tính mẹ, vì vậy đứng dậy cười nói.

– Uhm, em mệt thì về trước đi, nếu không thằng Chương lại mắng chị mất.

– Dạ, hôm nào chị em mình lại hẹn nhau đi dạo.

Mẹ chào mấy đồng nghiệp khác, rồi gật đầu với Quang Tuấn như có lệ, sau đó đứng dậy rời đi.

Nhìn bóng lưng uyển chuyển rời đi của mẹ, ánh mắt Quang Tuấn đầy vẻ tham lam cùng si mê, nhưng bị hắn che giấu rất khá.

Tuy mẹ tôi về sớm, nhưng kế hoạch của hắn cũng đã thành công rồi.

Tôi vừa mới lên cầu thang, mở lại camera, thì ngoài cổng đã có tiếng xe ô tô chạy vào garage, làm tôi giật bắn cả người, bước chân bị hụt, cả người té đập xuống.

Trong lúc nguy cấp, phản xạ của tôi rất nhanh, một tay vịn thanh chắn, tay kia chống lên bậc thang để tránh đầu đập xuống, chỉ là điện thoại trong tay không giữ được.

Cộp…

Chỉ nghe tiếng, tôi đã biết màn hình xong đời rồi.

Nhưng không kịp nghĩ nhiều, tôi vội vàng đứng dậy, mặc cho xương ống quyển va vào cạnh đá cầu thang đau nhức, nhanh chóng chạy về phòng mình.

Từ cửa sổ nhìn xuống, thấy là xe của mẹ, sắc mặt tôi còn chưa hết sợ hãi, tay vỗ ngực.

– May… may quá, chỉ muộn một chút nữa là bị phát hiện…

Nhìn mẹ mang theo mấy cái túi đồ đi vào nhà, vẻ mặt tôi đầy nghi hoặc.

– Không phải nói đi ăn đồ nướng sao… sao lại về nhanh như vậy?

Sau khi mẹ vào phòng, cơn đau từ chân làm tôi sực tỉnh, vội vàng dùng phương pháp xoa bóp của Đông y mà tôi học được làm dịu cơn đau.

Chờ cơn đau dịu bớt, tôi mới lên giường ngồi xếp bằng, dựa theo phương pháp thiền dưỡng sinh đến 11h đêm mới đi ngủ.

Lúc trước có nhắc đến khi phát hiện nội dung trong điện thoại của thằng Huy là bước chuyển ngoặc thứ hai thay đổi cuộc đời tôi, thì bước chuyển ngoặc đầu tiên chính là vào đầu hè năm lớp 7 lên lớp 8.

Khi đó gia đình tôi cùng gia đình của dì Ngọc cùng đi du lịch cố đô Huế.

Tôi vấn nhớ như in, ngày hôm đó là một ngày mưa, khách tham quan rất ít, làm cho cố đô càng thêm cổ kính uy nghiêm.

Bởi vì ít khách, lại lần đầu đến cố đô, nên tôi tò mò chạy đi xem khắp nơi, bất tri bất giác đã lạc vào một dãy cung điện cổ kính, vách tường, mái ngói còn nhiều chỗ nguyên nét hoang sơ.

Nơi này không có bày văn vật quý giá, chỉ là đồ phục dựng, nên không có bảo vệ, nhưng camera thì không thể thiếu được.

Tôi tò mò đi dạo khắp nơi, ngắm nhìn các đồ vật phục dựng, cho đến khi vô tình vấp ngã, tay đè mạnh vào một vách tường.

Cạch…

Vách tường kia lại có một viên gạch nhỏ bị lệch, nhô ra ngoài cỡ 10cm.

Đến độ tuổi của tôi khi đó, các loại tiểu thuyết, phim chưởng… đã xem không biết bao nhiêu, nhìn thấy cảnh này, nếu ai từng có một tuổi thơ “huy hoàng” thì đều sẽ hiểu cảm giác lúc đó như thế nào.

Ta là đại hiệp, hành tẩu giang hồ, khinh công lướt sóng, kiếm diệt tà ma ngoại đạo…

Vô số suy nghĩ hoang đường tràn vào đầu một đứa trẻ mười mấy tuổi, làm nó háo hức cạy viên gạch ra.

Khi nhìn thấy một quyển sách nhỏ bằng da ở bên trong, tim tôi như sắp nhảy ra ngoài.

Dù ba mẹ và thầy cô luôn dạy không được tham lam những đồ vật không phải của mình, nhưng lúc này ai thèm quan tâm, tôi nhanh chóng nhét nó vào túi sách du lịch, sau đó nhét viên gạch về vị trí cũ, rồi ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.

Tất cả hành vi của tôi tự nhiên là bị camera ghi lại, nhưng cũng không biết là vì nơi này không đặt văn vật quý hiếm, hay đám bảo vệ lơ đễnh, mà đến khi tôi rời cố cung, cũng chẳng thấy ai tới chặn hỏi.

Chuyện này tôi tự nhiên không dám kể cho ai, sau khi trở về thì tự lên mạng mày mò dịch những chữ hán kia, tốn hết kỳ nghỉ hè mới hoàn thành “công trình thế kỷ”.

Nhưng sau khi dịch xong, lại khiến tôi thất vọng ê chề.

Thì ra cuốn sách này có phải bí kiếp võ công mẹ gì đâu, mà chỉ là sách thuốc, ghi lại các bài thuốc cổ truyền, cuối sách thì có một phương pháp dạy cách ngồi thiền cùng vài động tác dưỡng sinh.

Lúc đó không cần nói tôi thất vọng như thế nào, thậm chí còn vứt nó vào tủ, cả tháng trời không thèm nhìn tới.

Cho đến khi vào năm học, lượng kiến thức lớp 8 có nhiều cải cách, chương trình học nặng, khiến tôi hơi bị tress.

Cũng không biết trời xui quỷ khiến gì, cũng có thể là do tuổi nhỏ tò mò, hoặc vì chưa hết ảo tưởng, tôi lại dựa theo phương pháp thiền dưỡng sinh kia mà thực hành.

Tất nhiên là không có nội công hay chân khí gì, nhưng đầu óc lại thực sự nhẹ nhàng hơn, không còn căng thẳng như trước.

Phát hiện này để tôi rất mừng rỡ, ít nhất cũng không mang một thứ vô dụng về nhà.

Từ đó về sau, tôi thường theo phương pháp đó ngồi thiền, cuối cùng đã thành một thói quen.

Mà sau đó tôi phát hiện, theo tôi chăm chỉ ngồi thiền theo phương pháp kia, không chỉ đầu óc minh mẫn, mà cơ thể còn rất khỏe mạnh, ít khi ốm vặt, tay chân cũng lanh lẹ hơn bạn cùng lứa rất nhiều.

Điều này khiến tôi dần chú ý đến những bài thuốc trong sách, chỉ là lời lẽ trong đó tôi không hiểu, vì vậy hè năm lớp 8 lên lớp 9, tôi không đi du lịch mà xin về quê ngoại, tìm ông sáu Nghiêm ở cạnh nhà ngoại để xin học Đông y.

Ông sáu Nghiêm là giáo sư Đông y về hưu, từng là bạn thời chiến với ông bà ngoại, nên hai gia đình rất thân, từ nhỏ đã coi tôi như con cháu trong nhà, thấy tôi có hứng thứ với Đông y, ông sáu tự nhiên vui vẻ chỉ dạy.

Mà chuyện này bất kể là ba mẹ hay ông bà ngoại đều không phản đối, thậm chí còn ra sức ủng hộ, coi đó như một chương trình ngoại khóa của tôi vào dịp hè.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...