Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hành trình khó khăn

Chương 4 : Giúp mẹ



 

Chương 3: Giúp mẹ

Thời gian cứ thế trôi qua nửa tháng, thỉnh thoảng tôi vẫn bí mật liếc nhìn những nơi nhạy cảm của mẹ, có lẽ là mẹ không phát hiện, uhm, tôi nghĩ như thế, hơn nữa thái độ của mẹ đối với tôi cũng nhẹ nhàng hơn trước kia, hay trêu đùa, tâm sự, trò chuyện về trường lớp.

– Vũ nè, ở trường có để ý cô nào không đó?

Nghe mẹ hỏi, tôi hơi sửng sờ, tưởng là mẹ lo tôi yêu sớm, nên xua tay cười nói.

– Không có đâu mẹ, mới lớp 10 mà yêu đương kiểu gì?

Mẹ liếc nhìn tôi trêu chọc.

– Hiền thế sao, mẹ lên mạng thấy giới trẻ hiện nay yêu đương rất sớm, có đứa lớp 8 lớp 9 đã mang bầu rồi kìa!

Tôi làm ra vẻ ngạc nhiên.

– Ý mẹ là cổ vũ con yêu sớm hả? Nghe cũng hay hay…

Mẹ vung tay cốc đầu tôi một cái rõ đau, trừng mắt nói.

– Hay cái đầu con, mẹ cổ vũ hồi nào, con mà làm bậy bạ với con gái nhà người ta, cẩn thận mẹ đánh chết con.

Nhìn dáng vẻ hung dữ của mẹ, nếu là lúc trước, tôi nhất định sẽ rất sợ, nhưng hiện tại không hiểu sao lại chỉ thấy đáng yêu.

Thấy con trai ngây ngốc nhìn mình, khuôn mặt mẹ hơi ửng đỏ, nhưng cố làm ra vẻ thản nhiên nói.

– Thật ra mẹ không cấm con có bạn gái, nhưng ở tuổi của con, học hành vẫn là quan trọng nhất, đừng đi quá xa để ảnh hưởng tới việc học là được.

Tôi vừa xoa đầu vừa nói.

– Mẹ yên tâm, con gái trường con đều xấu quắc, ai mà thèm!

Mẹ che miệng cười khúc khích.

– Yêu cầu cũng cao quá nhỉ, thế phải đẹp như thế nào mới có thể lọt vào mắt xanh của thiếu gia Công ty mỹ phẩm Quỳnh Hương đây?

Công ty mỹ phẩm Quỳnh Hương chính là công ty do ba tôi sáng lập, nằm ở phân khúc cấp thấp, có vốn hóa khoảng hơn 2000 tỷ đồng.

Tôi nhìn mẹ nói.

– Chỉ cần xinh đẹp bằng một nửa của mẹ, là con đã hài lòng rồi.

Khuôn mặt mẹ tôi ửng đỏ, trừng mắt lườm tôi một cái.

– Mẹ già rồi, còn xinh đẹp nổi gì!

– Ai nói mẹ già, mẹ không nhớ khi mẹ con mình cùng đi dạo phố, mọi người còn tưởng là hai chị em, có mấy thanh niên chạy tới xin số điện thoại sao? Nói mẹ 20 tuổi, khẳng định không một ai hoài nghi, hì hì.

– Thôi bớt nịnh đi…

Reng reng…

Đột nhiên có chuông điện thoại rung lên, là điện thoại của mẹ, tôi liếc nhìn qua, thấy lưu tên chị Nhung giảng viên.

Là cô Nhung giảng viên khoa Nhạc Kịch chung trường với mẹ, cô này lớn hơn mẹ khá nhiều, thỉnh thoảng cùng vài người bạn khác đến nhà tôi tổ chức tiệc BBQ, hò hát rất vui vẻ.

– Em nghe nè chị Nhung, có chuyện gì mà gọi giờ này?

Mẹ nhấn nghe rồi ngọt ngào hỏi.

Bên kia giọng cô Nhung vang lên.

– Tuyết đấy hả, chị cùng mấy chị em hẹn nhau đi dạo phố, ăn chút đồ ăn vặt, em rảnh không đi cùng cho vui?

Mẹ có chút do dự, tính cách của mẹ xưa nay khá hướng nội, không hề phô trương hay la cà quán xá như những người giàu có khác.

Quan trọng nhất là mẹ tự biết dung mạo của mình đẹp như thế nào, mỗi khi đi dạo phố, nếu không có ba hay tôi bên cạnh, thì khẳng định không thiếu kẻ tự cho mình hào hoa phong nhã hoặc đại gia tới làm quen.

Tôi biết mẹ rất ghét thể loại này, bởi vì nếu là đại gia thật sự, ở thành phố này ai không biết thân phận của mẹ, nên những kẻ ra vẻ kia, ở trong mắt mẹ quả thật rất buồn cười và ấu trĩ.

Giống như cảm giác được mẹ do dự, đầu bên kia cô Nhung nói.

– Chỉ đi dạo với ăn uống ở khu Trần Ngọc Diện gần nhà em thôi, không có đi xa đâu. Chị mới nhận được quyết định thăng lên làm phó khoa, nên rủ mấy chị em ăn mừng, đi nhen!

Nghe vậy, mẹ trầm ngâm một chút rồi gật đầu, nói.

– Vậy mấy chị em chờ một chút, với gửi địa chỉ, em thay đồ xong sẽ chạy tới.

Sau khi cúp máy, mẹ quay lại nhìn tôi nói.

– Con ở nhà học bài với coi nhà, mẹ đi dạo cùng mấy cô một lát sẽ về!

– Dạ, mẹ cứ đi đi, con lớn rồi mà!

Dù không vui vì đang trò chuyện với mẹ thì bị người cắt ngang, nhưng tôi không biểu hiện gì, dù sao tôi cũng mong mẹ hay ra ngoài giải trí một chút, chứ nhiều năm qua, tôi để ý thấy mẹ cực ít đi ra ngoài, trừ những trường hợp không đi không được, hoặc cả gia đình cùng nhau đi dạo phố…

Mẹ mỉm cười gật đầu, sau đó đi vào nhà thay đồ.

Nhìn theo bóng lưng thon thả uyển chuyển của mẹ, tôi lại nhịn không được suy nghĩ viễn vông…

Tầm 10 phút sau, đột nhiên trong phòng mẹ vang lên tiếng gọi.

– Vũ, vào mẹ nhờ một chút!

Tôi nghe vậy thì hơi kinh ngạc, nhưng không suy nghĩ nhiều mà chạy nhanh vào.

Chỉ thấy mẹ đang đứng ở cửa, tóc búi cao, dùng một kẹp tóc hình con bướm màu vàng cố định, người mặc áo liền váy dài tới gót chân, màu trắng hồng, càng tôn lên dáng người cao gầy cùng dung nhan tuyệt diễm kia.

Hô hấp của tôi bất chợt chậm một nhịp, lâu rồi không thấy mẹ mặc váy, quả thật là quá quyến rũ rồi…

Khuôn mặt mẹ hơi ửng đỏ, nhìn tôi ngập ngừng một chút rồi nói.

– Giúp mẹ kéo khóa lên chút, hình như nó bị kẹt rồi.

Tôi vừa nghe vậy, ánh mắt không khỏi sáng lên, hô hấp trở nên dồn dập.

Mẹ tinh ý nhìn thấy sự biến đổi của tôi, khuôn mặt càng đỏ, thậm chí có chút hối hận vì nhờ tôi việt này.

Tôi gian nan nuốt nướcbọt, sau đó lắp bắp nói.

– Mẹ… mẹ quay lại đi, con kéo giúp cho…

Không biết có phải do ảo giác không, tôi thấy lúc này mẹ không còn là một người phụ nữ nghiêm khắc lạnh lùng, mà giống như một nữ sinh thẹn thùng e lệ, hơi cúi đầu rồi quay người lại.

Khi nhìn thấy hình ảnh sau lưng, sự háo hức của tôi lập tức bị dội tắt, ánh mắt đầy vẻ thất vọng.

Khó trách lấy tính cách của mẹ lại nhờ tơi kéo khóa giúp.

Thì ra khóa đã được kéo lên gần hết, chỉ còn một đoạn nhỏ, lúc này dù muốn cởi ra cũng không xong, hết cách nên mẹ mới phải nhờ tôi.

Bằng không mẹ sớm đã cởi ra thay bằng bộ mới rồi.

– Sao vậy, nó bị hư rồi sao?

Thấy tôi qua mấy giây rồi vẫn không có hành động, mẹ hơi nghi hoặc hỏi.

Nhưng nếu để ý sẽ thấy, giọng mẹ đã pha lẫn sự ngượng ngùng.

– Vâng, con sửa ngay đây…

Tuy thất vọng vì không thể chiêm ngưỡng được tấm lưng trần của mẹ, nhưng như vậy cũng rất tốt rồi.

Tôi nhìn kỹ một chút, thì ra chỗ khóa có một sợi vải không biết từ đâu rơi vào chắn ngang, nên làm khóa bị kẹt.

– Mẹ, có sợi vải chắn ngang, con bóp lại kéo xuống chút là ra, chứ khóa không hư.

– Uhm, lấy nó ra đi.

Tôi đưa tay tới, một tay bóp chặt dây kéo, tay kia nắm móc khóa kéo mạnh xuống.

Roẹt…

Khóa bị kéo xuống một đoạn ngắn, làm phần lưng trắng ngần của mẹ lộ ra nhiều hơn, đứng ở góc độ của tôi, có thể nhìn thấy dây áo ngực màu hồng nhạt ở bên trong.

Thân thể mẹ hơi run khi ngón tay tôi lướt lên da thịt mình, giọng mẹ có chút vội vàng.

– Nhanh kéo lên giúp mẹ, sắp trễ giờ hẹn rồi.

Nếu như là lúc trước, nàng chưa biết con trai mình đã “trưởng thành”, thì chuyện đụng chạm này rất bình thường, nhưng hiện tại…

Tối cũng giật mình tỉnh lại, vội vàng kéo khóa lên giúp mẹ, sau đó lúng túng nói.

– Mẹ, xong rồi!

– Uhm, cảm ơn con, con ra ngoài đi.

Mẹ nói rồi đóng cửa lại, tôi không thể làm gì khác hơn là trở về phòng mình.

Tầm 5 phút sau, mẹ mang theo túi xách thanh lịch đi xuống garage, bấm nút mở chiếc Audi Q5 màu trắng, sau đó chậm rãi lái ra ngoài khu đô thị cao cấp.

Tôi đứng trên lầu nhìn mẹ rời đi, lòng chỉ ước được theo mẹ đi dạo phố, nắm bàn tay thon thả kia, ôm lấy mềm mại đầy quyến rũ…

Đi trở về bàn học, tôi cố gắng lấy tri thức đè bẹp những suy nghĩ không nên có kia.

Trung tâm thương mại XO, Như Tuyết đưa xe vào tầng hầm, ở trong ánh mắt si mê, ngây dại của đám đàn ông, cùng vẻ khó chịu, đố kị của các bà vợ hoặc bạn gái theo cùng, bình thản bước vào thang máy, đi thẳng lên lầu 3.

Trong thang cũng có mấy người, ánh mắt ai nấy đều lén lút liếc nhìn nàng, nhưng tuyệt nhiên không có ai dám lân la làm quen.

Cửa thang máy mở, Như Tuyết vừa bước ra đã nhìn thấy cô Nhung cùng bốn người phụ nữ ăn mặc thời trang khác vẫy tay kêu gọi.

– Tuyết, bọn chị ở đây nè!

Như Tuyết cũng mỉm cười vẫy tay, sau đó tụ họp với năm người cô Nhung.

– Woa, không hổ là mỹ nhân đứng đầu trường mấy chục năm, ngay cả chị là phụ nữ mà cũng không nhịn được si mê, nói gì tới đám đàn ông trong trường, ha ha…

– Phải phải, đám nam sinh với giảng viên trong trường, có ai không coi em ấy là thần tượng chứ, hì hì…

Mấy cô bạn kia đều cười trêu chọc, làm Như Tuyết có chút ngượng ngùng, nhưng dù sao cũng quen với chuyện này, nàng chỉ cười nói.

– Thôi mấy chị đừng trêu em nữa, chúng ta đi dạo thôi, nghe nói mới có mấy mẫu mỹ phẩm mới tung ra thị trường.

Cô Nhung là một phụ nữ ngoài 45, người hơi mập, nhưng khuôn mặt phúc hậu, khiến người nhìn rất dễ có thiện cảm nói.

– Em đó, chưa gì đã giúp chồng giới thiệu sản phẩm rồi, thằng Chương đúng là tu chín đời mới có thể lấy được em làm vợ.

– Chứ còn gì nữa, trong trường không biết có bao nhiêu người ghen ghét chồng chị Tuyết, đều hận vì sao không thể gặp chị sớm hơn, để giờ nàng đã lấy chồng, như chim vào lồng như cá căn câu, lòng ta đau nhói…

– Ha ha ha…

– Đám đàn ông đó thật ngốc, đối thủ chỉ có một mà không biết dũng cảm tiến lên…

– Xì, cô làm như dễ lắm, anh Chương ổng đấm cho một phát là nằm bò, ha ha…

Đám phụ nữ vừa dắt tay nhau đi dạo vừa cười đùa, khiến đám đàn ông xung quanh nhịn không được ngoái đầu nhìn, đương nhiên, mục tiêu ngắm nhìn chủ yếu là Như Tuyết.

Đám phụ nữ đi dạo chán chê, lúc này trong tay ai cũng xách hai ba cái túi đồ của nhãn hiệu cao cấp, có một cô tên Vân, là giảng viên khoa Sân Khấu – Điện Ảnh, tuổi cũng tầm Như Tuyết, tuy không xinh đẹp quý phái bằng, nhưng cũng được coi là người đẹp, cười nói.

– Đi dạo mệt rồi, hiện tại còn sớm, chúng ta đi ăn chút gì đi, em mới biết một quán nướng mới mở gần đây đang rất hot, hôm nay em mời, ok không?

– Được được, hiếm khi được mời, sao lại không đi!

– Đi, chúng ta đi lấy xe, em bắn vị trí qua zalo đi…

– Chị Tuyết, chị cũng đi cùng cho vui nhen, lâu lắm rồi chị em mình không đi ăn cùng…

Như Tuyết nhìn điện thoại, thấy chỉ mới 9h, ở thành phố này đúng là còn khá sớm, vì vậy nhắn một tin cho con trai, sau đó nhẹ gật đầu.

Thấy vậy, Vân cười rất tươi, thân mật tới khoác tay Như Tuyết, cả đám cùng tới tầng hầm lấy xe.

Sau khi vào trong xe, Vân vội vàng lấy điện thoại, nhắn cho một người nào đó, nội dung là: ok!

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...