Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Hành trình khó khăn

Chương 15 : … Bắt đầu



Chương 14: … Bắt đầu

*** Ai muốn mua full, thì vào fb liên hệ nik Thiên Vực Thánh Chủ, hoặc link https://www.facebook.com/thien.vuc.thanh.chu

Giá 5k 1 chương, mua lần 10 chương trở lên, thích thì nhắn tin mua, không thích thì lượn, vì đây là truyện tôi viết, không phải lên mạng copy truyện Tàu về để AI dịch, nên đừng vào trả giá kỳ kèo, tôi sẽ chặn luôn.

Lần này tôi thật không có ý nghĩ gì, nhưng qua một lúc, cả người mẹ lại không được tự nhiên, không mặt mẹ đỏ bừng, hơi thở cũng nhanh hơn một chút.

Mẹ nhẹ nhàng đẩy tôi ra, rồi nói.

– Thôi đi đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn sáng, sắp trể học rồi đấy, 10 ngày nữa là con thi cuối kỳ rồi, đừng có mà chủ quan.

Nói xong mẹ cũng không đợi tôi trả lời, đã vội đi ra ngoài.

– Con có làm gì đâu, mẹ đi vội như thế làm gì chứ?

Giọng tôi lầm bầm, tuy rất nhỏ, nhưng mẹ vẫn nghe được, làm bà sững lại một nhịp, quay lại nghiêm mặt nhìn tôi.

– Nói cái gì thế?

– Không có, không có gì, con đi đánh răng ngay đây.

Nói xong liền nhảy xuống giường, chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Thấy tôi như vậy, khóe miệng mẹ nhếch lên một nụ cười đắc thắng, nhưng sau đó lại nhíu mày, ánh mắt có chút sầu lo.

Đúng là sợ cái gì cái đó tới, nếu để thằng bé biết chuyện vợ chồng mình bất hòa, chỉ sợ…

Vì vậy mẹ càng kiên định ý nghĩ lúc trước, phải chờ khi tôi tốt nghiệp, mẹ và ba mới có thể ly hôn.

Vốn ý nghĩ của mẹ rất tốt, nhưng lại không theo kịp kế hoạch của thằng con, cộng với một sự trùng hợp khó tin giống như định mệnh sắp đặt.

Đầu tiên là kế hoạch tôi giăng ra.

Đây cũng là một trong những phương pháp mà ông anh kia chỉ dẫn, tôi biến tấu một chút rồi áp dụng vào tình huống thực tế của mình.

Khi cách kỳ thi cuối năm chỉ còn 7 ngày, mẹ như thường lệ lấy đồ trong giỏ chuẩn bị giặt, đột nhiên mày nhíu lại.

Bởi vì tính sạch sẽ và cẩn thận, đồ mẹ để trong giỏ luôn gọn gàng, nhưng hiện tại lại có dấu hiệu bị xáo trộn.

Sắc mặt mẹ hơi tái, vội vàng lấy quần áo ngoài lên, tìm nội y của mình. Khi nhìn thấy quần lót dính đầy vệt tinh trùng, cả người mẹ như bị sét đánh.

Chuyện nàng sợ nhất cuối cùng đã xảy ra.

Mẹ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, vừa xấu hổ, vừa giận dữ, xen lẫn thất vọng cực độ.

– Vũ…

Giọng mẹ giống như hét lên, tôi sớm đã sờ sẵn bên ngoài, nghe vậy vừa hồi hộp, vừa lo lắng, lại có chút kích động chạy vào.

Đây chính là khâu mấu chốt nhất trong kế hoạch, nếu thành công và đi đúng hướng, quan hệ của tôi và mẹ sẽ có một bước tiến cực kỳ lớn.

Còn nếu thất bại, vậy thì mọi thứ đổ sông đổ bể, thậm chí quan hệ giữa mẹ và tôi sẽ giống như người dưng nước lã.

– Có chuyện gì không mẹ?

Tôi chạy vào, giả vờ như không biết gì hỏi, nhưng khi nhìn thấy quần lót còn dính vết tinh trùng trên tay mẹ, sắc mặt tôi “tái nhợt”, sợ hãi lắp bắp.

– Mẹ… cái này… cái này… không phải…

Bốp…

Mẹ giáng cho tôi một cái tát như trời đánh, đây là lần đầu tiên mẹ tát tôi, trước kia dù đánh, cũng chỉ dùng roi mây hay thước đánh mông vài cái, đủ thấy mẹ đang giận như thế nào.

Khuôn mặt tôi đỏ bừng, nước mắt chảy dài, vội vàng quỳ xuống nói.

– Mẹ, con xin lỗi… con… con chỉ là không kìm được… mẹ đừng giận…

Bốp… chát… chát…

Mẹ giống như con sư tử nổi điên, liên tục đánh vào mặt và lưng tôi.

– Con đúng là đồ súc sinh, sao mẹ lại có thể sinh ra một đứa con như con chứ… sao lúc trước mẹ không nghe lời ông ngoại, sớm bỏ con đi… để giờ đây phải chịu khổ thế này… sao con không đi chết đi… con chết, mẹ sẽ không khổ sở như vậy nữa hu hu…

– Mẹ… con xin lỗi… mẹ đừng như vậy con sợ… hu hu…

– Con sợ mà dám làm ra chuyện tày đình như vậy sao, con xem trên đời có ai như con không…

– Mẹ…

– Cút… con cút khỏi mắt mẹ, mẹ không có đứa con như con… cút, cút đi…

Nhìn mẹ như vậy, trong lòng tôi cũng rất đau khổ tự trách, nhưng vì kế hoạch đen tối kia, tôi gần như đánh cược tất cả, không nói không rằng quay người bỏ chạy.

Mẹ nhìn tôi bỏ chạy ra ngoài, cũng không gọi lại, mà ngã bệch xuống sàn, ôm mặt khóc nức nở.

Cho đến 22h đêm, mẹ mới bình tĩnh lại, đứng dậy đi giặt đồ, tắm rửa.

Gần 23h30 phút, mẹ hơi lo lắng nhìn ra ngoài cửa, nhưng vẫn không thấy bóng dáng tôi.

Sau khi bình tĩnh lại, mẹ cũng có chút hối hận, bởi vì chuyện này, từ lúc trước bác sĩ tư vấn đã nói có khả năng sẽ xảy ra, bảo nàng nên chuẩn bị tâm lý để giáo dục, nhưng khi nó thực sự xảy ra, mẹ lại không kìm được.

Dù sao đứa con trai mà mình đặt nhiều hi vọng, thương yêu hết mực, lại làm ra chuyện tình đại nghịch bất đạo như vậy, có mấy người mẹ bình tĩnh nỗi?

Mẹ không đánh chết tôi lúc đó, đã là rất kiềm chế rồi.

Lúc này nước mắt mẹ chảy dài, thanh âm nghẹn ngào nói.

– Sao con lại hư đốn như vậy, con có biết mẹ đã tổn thương bao nhiêu rồi không, con là niềm an ủi, là hi vọng của mẹ, sao con lại làm mẹ thất vọng như thế…

Cuối cùng tình mẫu tử vẫn vượt qua tất cả, mẹ cầm điện thoại gọi cho tôi.

Ở một quán nét cao cấp có phòng riêng mà tôi đã nhắm từ trước, tôi đang chơi Phong Thần, nhìn thấy mẹ gọi đến, khóe miệng tôi nhếch lên, mọi chuyện đều theo đúng kịch bản.

Tôi để chế độ im lặng, không bắt máy, cũng không tắt máy.

Mẹ liên tục gọi mười mấy cuộc, nhưng tôi nghe.

Sau đó là hàng loạt tin nhắn, đại khái như gọi tôi về nói chuyện, mắng tôi không biết thương mẹ…

Dù rất đau lòng, cảm thấy mình làm như vậy quá nhẫn tâm với mẹ, nhưng tôi vẫn cố nhịn, không trả lời tin nhắn nào.

Sáng hôm sau, mới 6h mẹ lại gọi, rồi nhắn tin, nhưng lúc ấy tôi đang ngủ, dù thức tôi cũng sẽ không bắt máy hay trả lời.

Trong giảng đường, mẹ chỉ dạy hai tiết liền nhờ người đứng lớp hộ, bởi vì vừa rồi giáo viên chủ nhiệm gõi cho mẹ, hỏi vì sao tôi nghỉ học mà không thấy xin phép.

Mẹ nói dối là tôi bị ốm, mẹ chưa kịp xin phép, mong giáo viên thông cảm.

Sau khi tắt máy, mẹ lái xe đi những nơi tôi thường đến để tìm, nhưng không thấy.

Cả ngày hôm đó, mẹ như con ruồi không đầu tìm tôi khắp nơi, vành mắt đã đỏ bừng, khuôn mặt khô rồi lại ướt vì nước mắt.

– Vũ, con là muốn làm mẹ tức chết con mới cam tâm sao?

– Hôm nay sao con không đi học, thi cuối kỳ sắp tới rồi, con muốn ở lại lớp đúng không?

Mẹ gửi tin nhắn cho tôi.

Đến trưa, mẹ lái xe về biệt thự, muốn xem xem tôi có lén về nhà không.

Không có ai ở nhà, mẹ mở điện thoại xem lại camera, không thấy báo có người xuất hiện, mẹ mệt mỏi ném điện thoại xuống sofa.

Mẹ muốn gọi cho ba, nhưng chuyện này làm sao nói, hơn nữa người đàn ông tệ bạc kia sớm đã không xem đây là nhà.

Lúc này mẹ giống như một người phụ nữ bị cả thế giới ruồng bỏ, bơ vơ lạc lỏng, không có bờ vai để nương tựa.

Cho đến chiều tối, ba không về nhà, tôi cũng không thấy đâu, mẹ gần như tuyệt vọng rồi.

Chợt nhớ đến trang web tư vấn kia, mẹ cảm thấy họ hẳn từng gặp nhiều trường hợp như thế này, có thể cho nàng lời khuyên hữu ích.

Đang chơi game, tôi nhìn tin nhắn của web hiện lên, ánh mắt mừng rỡ, vội vàng mở ra xem.

– Bác sĩ, tôi cần tư vấn gấp, làm ơn giúp tôi.

Dù chỉ nhìn tin nhắn, tôi cũng có thể cảm nhận được mẹ đang hoảng loạn và lo lắng như thế nào.

Lòng tôi như thắt lại, vội vàng nhắn.

– Mong bạn đừng lo lắng, cứ bình tĩnh trình bày sự việc, chúng tôi sẽ hết sức giúp đỡ.

Mẹ kể lại đầu đuôi sự tình, không có giấu diếm điều gì.

Tôi nhắn:

– Sao bạn lại hành xử nóng vội như vậy, lúc trước chúng ta không phải đã tính tới tình huống này rồi sao, mình cũng đã hướng dẫn bạn phương pháp xử lý.

– Xin lỗi bác sĩ, lúc ấy tôi thật sự không kiềm chế được, hiện tại tôi rất hối hận, nếu con trai tôi có chuyện gì, chắc tôi không sống nổi.

– Bạn bình tĩnh, hiện tại đúng là rất nguy hiểm, bé gặp phải tình huống này, tâm trạng rất dễ suy sụp rồi làm ra chuyện khó lường, nhưng may mắn là bé không tắt máy, mà chỉ không nhận cuộc gọi và trả lời tin nhắn, nên còn chưa đến mức bi quan nhất.

– Vậy tôi phải làm sao đây bác sĩ.

– Theo mình đoán, sở dĩ bé không bắt máy, là vì sợ đối mặt với bạn, sợ bạn lại mắng chửi mình lần nữa, đồng thời vẫn xem tin nhắn, xem bạn đã thật sự hết giận chưa, nhưng lại không dám trả lời.

– Thật vậy sao?

– Mình không dám khẳng định 100%, nhưng đây là tâm lý chung của đa số bé trai, hơn nữa cách để đối phó với bé trai cũng dễ hơn bé gái. Giờ bạn thử nhắn thế này… thế này… xem bé có trả lời không.

– Phải nhắn như vậy sao?

– Chuyện đã diễn biến đến mức này, thì chỉ có thể thay đổi phương pháp, sau đó chúng ta từ từ uốn nắn bé lại.

– Vâng!

Qua một lúc, tin nhắn zalo hiện lên.

– Con là thật sự thích mẹ, hay chỉ muốn dùng đồ lót của mẹ để giải quyết nhu cầu sinh lý?

Tôi lập tức trả lời.

– Con thích mẹ!

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...