Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình Tàn Khốc

Chương 70



Sắc mặt Trầm Trạm Vân ngày càng khó coi, trong lòng ngưng tụ đầy oán hận. Nếukhông có cô gái trước mắt này, Nhâm Mục Diệu cũng sẽ không vứt bỏ cô, nếukhông phải là vì muốn trả thù cô gái này, cô cũng sẽ không bị Vạn Khải Phonglăng nhục ngược đãi... Tất cả là do cô gái này! Cô ta lại còn ở chỗ này nóinhẹ nói mát, bày ra một bộ "nữ chủ nhân dạy dỗ tiểu tam".

Kiều Tâm Du yên lặng, trong lòng bi thương cho chính mình, "Tại sao phải đểanh ta chà đạp tình cảm của mình, ở trong mắt anh ta 'yêu' không đáng mộtđồng, để cho mình ti tiện đến mức giẫm lên nhân cách cùng tự tôn của bản thânsao?"

Trầm Trạm Vân nắm chặt hai tay, con ngươi dưới mắt kính phút chốc ngưng kếtthành một cơn oán hận. Chợt đứng lên, cầm lấy cốc nước trên bàn, hắt mạnh vàocô, "Cô không có tư cách giáo huấn tôi" Cánh môi khẽ mím run rẩy, đột nhiêncăm giận, "Cô muốn gì, chẳng qua là vợ trên danh nghĩa của Diệu mà thôi. Chúngta đều ngang hàng như nhau cả. Nói tôi không biết tự lượng sức mình, còn côchính là vô sỉ hạ lưu..."

Những giọt nước trong trẻo nhưng lạnh lùng hắt trên mặt cô, nhanh chóng rơi àoxuống... Nhỏ trên đùi cô, nháy mắt thấm vào quần, qua lớp băng gạc mỏng "Ư..."Kiều Tâm Du hít khí lạnh, nhíu mày cố nhịn đau đớn.

Hành động của Trầm Trạm Vân như một người đàn bà chanh chua, khiến người trongtiệm cà phê đều chuyển ánh mắt về phía bọn họ, cô ta dường như cảm thấy hànhđộng của mình có phần hơi quá, nâng kính mắt, lại ngồi xuống.

"Tôi cảnh cáo cô, cô thức thời thì rời xa Diệu một chút, anh ấy sớm muộn gìcũng là của tôi! Bằng không... Lần này chỉ là bắt đầu mà thôi, cô đấu khônglại tôi đâu."

Kiều Tâm Du cầm khăn lên chậm rãi lau nước trên mặt, có giọt thấm ướt vào tóc,động tác ưu nhã, không có cảm giác cô bị người hắt nước mà xấu hổ, chỉ giốngnhư mình bị mưa làm ướt. Nguồn truyện: Y

"Cô đã tự tin như vậy, tôi cũng không phải đối thủ của cô, mong rằng đối vớicô tôi cũng không gây nên uy hiếp gì, như vậy cô cần gì phải làm chuyện thừa"cảnh cáo" tôi? " Kiều Tâm Du kẻ tám lạng người nửa cân, đánh vào yếu ớt tronglòng cô ta: "Thật bi ai, vì một người đàn ông biến mình thành như vậy, tôithật đồng cảm cho cô."

"Cô..." Sắc mặt Trầm Trạm Vân đỏ bừng, trong con ngươi hiện lên ánh nhìn hungtàn, hận không thể đem Kiều Tâm Du xé nát.

Kiều Tâm Du thoáng nhìn phía trước một người đàn ông âm lệ dần đi vào, tronglòng sinh kế, lập tức lấy tờ chi phiếu trong túi ra: "Vạn Khải Phong rất hàilòng với đơn đấu thầu của tập đoàn Nhâm thị cô đưa cho anh ta, chi phiếu nàylà phần thưởng của cô."

Trầm Trạm Vân thấy tờ chi phiếu, lập tức hai mắt tỏa sáng, một tay nhận lấy,thuận miệng lại hỏi: "Anh ta không phải đã cho tôi một trăm ngàn sao!"

Lấy được phản ứng hài lòng, Kiều Tâm Du ngẩng đầu, đôi mắt sáng như sao nhìnhắn, mang theo vài phần đắc ý, "Đây chính là công đạo tôi muốn cho anh."

Trầm Trạm Vân sửng sốt, quay đầu lại, nhìn thấy trên mặt Nhâm Mục Diệu lạnhlẽo u ám tức thì cô ta thoáng chốc sợ tới mặt trắng bệch, hai chân như nhũnra, nức nở nói: "Diệu, anh đừng tin, chuyện này đều là cô ta thiết kế muốn hãmhại em." Cô ta lập tức ném tờ chi phiếu trên tay, giống như ném đi quả bom hẹngiờ.

Cô đi theo bên cạnh Nhâm Mục Diệu đã lâu, dĩ nhiên biết tác phong hắn luônlạnh băng tàn khốc, thủ đoạn chơi đùa với kẻ thù, từ trước đến nay là đuổi tậngiết tuyệt, sẽ không lưu lại cho bọn họ một đường lui. Lần trước, bộ quản lítài vụ trong công ty lấy trộm công quỹ, kết quả của hắn ta chính là nhảy lầutự sát. Trầm Trạm Vân cũng không muốn trở thành người kế tiếp.

"Cô nói đủ chưa!" Ánh mắt lạnh khiếp người của Nhâm Mục Diệu bắn về phía KiềuTâm Du, "Chơi trò chơi này rất vui sao?"

Hắn thấy Kiều Tâm Du bị Trầm Trạm Vân hắt nước, tâm như bị đâm, không tự chủđược đứng lên, chạy về phía tiệm cà phê.

Kỳ thật hắn nghe rõ lời nói của Trầm Trạm Vân, nhưng trong đầu hắn nảy ra kếhoạch nhất cử lưỡng tiện. Lúc trước quyền đạo diễn trong tay người khác, lầnnày đổi phiên rồi, hắn nhất định sẽ đạo diễn một trò vô cùng phấn khích.

Nhâm Mục Diệu vặn hỏi khiến Kiều Tâm Du cả kinh, nhíu mi, lúng ta lúng túnghỏi: "Anh vẫn tin tưởng cô ta, đúng không?" Đáp án của vấn đề này đã rõ ràng,lại thêm một câu. "Cho dù nghe được đáp án cô ta nói ra, anh cũng không tintôi, đúng không? Anh cho tới bây giờ cũng không tin tưởng ......"

Dường như bức bách chính mình chấp nhận sự thật tàn khốc này, Kiều Tâm Du càngkhông ngừng thì thào tự nói.

Đôi mắt buồn như kim châm vào Nhâm Mục Diệu, nhưng hắn vẫn thờ ơ đứng tại chỗnhư trước, ánh mắt lãnh tuyệt đâm về phía cô, "Tôi chỉ biết không ai có thể sovới cô càng hận tôi, càng muốn hại tôi hơn."

Hắn rất tàn nhẫn đối xử với cô như thế, hung ác tàn khốc vũ nhục cô nhưthế...... Trong lòng cô hẳn là hận hắn thấu xương...

"Diệu...... Anh có thể tin tưởng em là tốt rồi, chuyện này tất cả đều là do côta muốn giáng họa cho em......" Nước mắt chảy xuống, Trầm Trạm Vân hơi giơkhóe miệng.

Nhâm Mục Diệu ôm lấy eo nhỏ nhắn của Trầm Trạm Vân, đôi mắt tà mị "Em yêu, tôilàm sao có thể không tin tưởng em? Em chịu uất ức rồi......"

"Em biết, em biết anh không vứt bỏ em được mà......" Trầm Trạm Vân nhào vàolòng Nhâm Mục Diệu khóc rống lên.

"Cô tạm thời làm trò cười trước công chúng cho tôi đi!" Nhâm Mục Diệu lạnhlùng bỏ lại những lời này, ôm lấy Trầm Trạm Vân ra khỏi tiệm cà phê.

Trầm Trạm Vân không quên vụng trộm nhìn lại Kiều Tâm Du, hiện lên nụ cười đắcý .

Kiều Tâm Du đờ đẫn nhìn bóng lưng của hai người gắt gao gắn bó, đôi mắt thêlương nổi lên một tầng hơi nước, làm mờ tầm mắt của cô.

Thật ngốc, cô thật ngốc. Thì ra tất cả những gì cô vừa làm, trong mắt hắn chỉgiống như một thằng hề đang diễn trò.

Hắn đã sớm đậy nắp quan tài, phán cô tội tử hình rồi......

————

"Tâm Du, sao em lại để vết thương dính nước?" Phương Đình vừa xử lý vết thươngvừa nhắc đi nhắc lại, "Thiệt là, như một đứa con nít không cẩn thận......"

Không có bất kỳ phản ứng, tầm mắt Phương Đình từ vết thương, chuyển đến gươngmặt thanh nhã, chỉ là, ánh mắt linh động như sóng gợn của cô hôm nay ảm đạm uám, như mây đen che đi ánh sáng trên trời.

Hắn đề cao vài dexiben, "Tâm Du? Tâm Du!"

Kiều Tâm Du giống như đột nhiên thức tỉnh, "Anh Phương Đình, có chuyện gìkhông?"

"Làm sao vậy? Em không tập trung." Đôi mắt ân cần của Phương Đình tràn ra vàitia sóng, "Hắn.. có phải đối xử không tốt với em không?"

Kiều Tâm Du cúi đầu, tầm mắt chuyển sang nơi khác, "Không có, không phải, làanh suy nghĩ nhiều thôi."

Phương Đình thấy thái độ cô che che giấu giấu, biết ngay cô đang nói dối.

Quai hàm cô gầy yếu, dung nhan tiều tụy, làm đau nhói tim của hắn, hắn vốnnghĩ rằng mình buông tay có thể cho cô đến được với hạnh phúc, hiện giờ xemra, hắn đã sai hoàn toàn.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...