Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình Tàn Khốc

Chương 242



Kiều Tâm Du vì không muốn lộ ra sơ hở, cô lựa chọn cách trốn tránh vấn đề, "Cảngười anh đầy mùi rượu, hôi chết, còn không mau đi tắm đi!"

Nhâm Mục Diệu nhặt cặp kiếng rơi bên cạnh chân cô, giúp cô đeo lên, "Tâm Du,mắt em bị sao thế? Từ khi nào thì độ cận lại lên nhanh vậy?"

Đeo kính lên, mọi thứ trở nên rõ ràng, cô quay đầu nhìn về phía Nhâm Mục Diệu,tỉ mỉ nhìn chằm chằm gương mặt hắn, chậm rãi vươn tay muốn chạm vào, "Em rấtmuốn mình vĩnh viễn có thể nhìn anh như thế này......"

Nhâm Mục Diệu bắt được tay cô, lôi kéo, áp cô vào lồng ngực, "Em sẽ không saođâu, dù tương lai phải đối mặt với chuyện gì, anh vẫn sẽ ở bên cạnh em, vĩnhviễn đều ở bên em."

"Em sợ lắm, thực sự rất sợ......" Giọng Kiều Tâm Du nghẹn ngào, giữa nhữngđoạn ngắt âm lộ ra ưu thương vô hạn.

Bóng tối vô tận, mênh mông mịt mù, cô còn có thể kiên trì sao?

Nhâm Mục Diệu đột nhiên cảm thấy mình thật sự chưa hiểu rõ cô.

Mỗi ngày, vì sinh hoạt giống như một người bình thường, rất hay giả vờ mình làmột người rất kiên cường, giống như một bước tường được kiến tạo vô cùng cứngchắc, để những người quan tâm cô không vì cô mà lo lắng, thật ra thì bức tườngkia chỉ đang giúp cô che giấu vẻ mềm yếu của chính mình.

Nhâm Mục Diệu vỗ nhẹ phía sau lưng cô, "Không cần phải sợ, còn có anh ở bêncạnh em. Lần trước em đã tự mình quyết định một lần, lần này, đến lượt anh cóđược không, đồng ý giải phẫu nhé."

"Được!" Kiều Tâm Du gật đầu, thực tế tàn khốc khiến cô không thể không lựachọn đấu tranh để có được ánh sáng, đấu tranh với đợt giải phẫu một lần.

Trong thế giới bóng tối, không còn thấy được hắn, cuộc sống như thế đối vớiKiều Tâm Du mà nói, còn hơn cả sống không bằng chết.

"Tâm Du, em đồng ý? Em thật sự đồng ý ư?" Nhâm Mục Diệu quả thật không thể tinvào tai của chính mình, hắn nghĩ mình sẽ còn phải tốn thật nhiều công sức vàtài năng thuyết phục để Kiều Tâm Du đồng ý giải phẫu, nhưng hắn không ngờ côsẽ dễ dàng đáp ứng đến vậy.

"Ừ! Em muốn đánh cược một lần." Kiều Tâm Du dùng thái độ kiên định nói.

————

Sáng sớm, một khung cảnh bận rộn.

Hôm nay là ngày đầu tiên Khả Khả Nhạc Nhạc chuyển trường, Kiều Tâm Du giúp haiđứa nhóc chuẩn bị tốt tất cả, lúc cô còn đang dặn đi dặn lại, hai đứa nhóc đãkhông đợi được đi học rồi.

Sau khi Nhâm Mục Diệu đưa các con đi, một vị khách không mời mà đến lại chợttới.

Kiều Tâm Du thân mật mỉm cười với cô ta, "Chào cô, bây giờ Mục Diệu không có ởnhà, anh ấy đã đi làm rồi, hay là cô......" Bạn đang đọc truyện được copy tạiY

Lời nói khách sáo, giọng điệu bình tĩnh, Kiều Tâm Du biểu hiện được vẻ thanhthản tự nhiên.

Tầm mắt Khả Linh len lén quan sát Kiều Tâm Du một lần, "Hôm nay, tôi không tớitìm Diệu, tôi tới là vì muốn tìm cô."

"Tìm tôi?" Kiều Tâm Du kinh ngạc, giọng nói có nhiều hơn vài phần khiếp đảm.

"Cô là vợ đầu của Nhâm Mục Diệu, còn tôi là người dự bị cho chức vị vợ thứhai. Quan hệ như vậy, chúng ta chắc cũng có vài phần hiểu nhau rồi." Cách KhảLinh nói năng lộ ra vài phần ôn tồn của tiểu thư khuê các, cô dùng hết sức đènén xuống những đợt sóng trong lòng, nhưng vẫn khiến chút bọt biển trào rangoài.

Trong vườn hoa ở sân sau, hoa bách hợp đang nở rộ tạo thành một bức tranh thậtđẹp, cơn mưa nhỏ làm chúng ẩm ướt, trong không khí lơ lửng mùi thơm thoangthoảng.

Hai tách trà lài nóng đang bốc khói được đặt trên bàn trà, cánh hoa màu hồngđỏ tươi lúc chìm lúc nổi trong dòng nước ấm.

"Tôi rất hâm mộ cô." Khả Linh mở miệng trước, phá vỡ bầu không khí yên lặnglúng túng.

"Hả?" Kiều Tâm Du có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía cô ta, "Cô có ýgì?"

"Tôi rất hâm mộ cô vì đã quen biết Diệu sớm hơn tôi, tôi rất hâm mộ cô đãnhanh hơn tôi một bước chiếm lấy tim của anh ấy...... Cho dù cô không xuấthiện, trong lòng anh ấy vẫn có hình bóng của cô, không cho người khác bước vàodù chỉ một bước. Tôi ngây ngốc cam lòng chờ đợi, chờ mong có một ngày anh ấygiao trái tim cho tôi, một trái tim đã vứt bỏ hình bóng của người kia, tôi vẫntin tưởng, chỉ cần tôi kiên trì, cuối cùng, cũng sẽ có một ngày anh ấy quayđầu lại nhìn tôi. Nhưng, sự xuất hiện của cô đã phá hư tất cả! Cô đã lựa chọnrời khỏi anh ấy, tại sao không rời đi hoàn toàn, bây giờ cô trở lại là có ýgì? Cô có biết không, việc tôi chờ đợi mấy năm giờ đây đã thành trò cười, mộttrò cười lớn nhất trong mắt người khác!" Giọng nói Khả Linh càng ngày càngkịch liệt, tâm tình của cô càng ngày càng kích động, từ bỏ vẻ bình tĩnh thongdong trong quá khứ.

"Thật xin lỗi, tôi không biết quyết định mình lựa chọn lúc ban đầu kia sẽ tổnthương đến người khác."

"Thật xin lỗi? Cô đơn giản nghĩ rằng chỉ cần nói ra ba chữ ngắn gọn này là cóthể đền bù tất cả sao?" Trong mắt Khả Linh nhanh chóng phát ra đêm tối, "Tôiyêu Diệu, từ lần đầu tiên gặp mặt tôi đã yêu anh ấy, tôi van xin cô, trả Diệulại cho tôi có được không? Cô có thể giả chết lần nữa, sau đó rời Diệu đi thậtxa......"

"Tôi đã quyết định sai một lần rồi, lần này tôi không muốn lại tiếp túc sailầm nữa, tôi sẽ không rời xa anh ấy đâu." Giọng Kiều Tâm Du kiên quyết, khôngcó chút đắn đo.

Khả Linh khinh thường liếc cô một cái, "Cô định làm gì? Đã bước một chân vàoquan tài rồi, bất cứ lúc nào có thể rời đi nhân thế, tại sao vào lúc này côcòn phải nhất quyết độc chiếm lấy Diệu. Chẳng lẽ cô bắt anh ấy chịu đựng nỗiđau mất cô một lần chưa đủ, còn muốn hành hạ anh ấy thêm lần sao?"

Kiều Tâm Du cúi đầu, cô trầm mặc, bởi vì lời nói của Khả Linh đã đâm tới chỗyếu đuối nhất trong đáy lòng cô.

Trầm mặc hồi lâu, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, "Ý của tôi là bây giờ, nếu tôibuông tay Mục Diệu ra lúc này, đối với anh ấy mà nói đó mới thật sự là hànhhạ. Dù thời gian hai chúng tôi còn ở bên nhau chỉ còn lại một ngày, một phút,hay một giây, hai chúng tôi đều sẽ quý trọng nó thật nhiều......" Cô hít vàomột hơi, khó khăn nói: "Nếu tôi nhất định phải rời đi, tôi hi vọng được chếttrong lòng anh ấy, để có thể đặt một dấu chấm tròn thật hoàn mỹ lên kiếp sốngnày."

Kiều Tâm Du cố chấp chọc giận Khả Linh, vậy thì cô cũng không để ý đến hìnhtượng thục nữ mình tạo nên trong ngày thường được nữa, từ trong túi lấy ra mộtcon dao gọt trái cây, lưỡi dao sắc bén, lóe ra tia sáng lạnh, cô đặt con daongay trên cổ tay mình, "Hiện giờ tất cả mọi người đều đã biết tôi là vợ chưacưới của Diệu, vô duyên vô cớ cứ như vậy mà bị thoái hôn, cô nghĩ tôi còn mặtmũi mà sống tiếp sao....." Tâm tình của cô càng ngày càng kích động, "Nếu côkhông đáp ứng trả Diệu cho tôi, tôi sẽ tự sát!"

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...