Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình Tàn Khốc
"Đi dự tang lễ Lương Tử Ngưng là một chuyện xấu sao? Chẳng lẽ nó sẽ khiến anhmất một miếng thịt?"
"Sẽ khiến anh khó chịu!" Nhâm Mục Diệu buồn bực nói.
...
Cả đêm hai người cứ dây dưa bàn luận vấn đề này, ngủ lúc nào cũng không biết.Tỉnh dậy, đã là buổi trưa, đồng nghĩa với việc tang lễ đã kết thúc, Nhâm MụcDiệu tránh được kiếp nạn.
"Nói mau! Anh cố ý đúng không?" Kiều Tâm Du chất vấn.
"Cố ý cái gì?" Nhâm Mục Diệu vốn biết rõ còn hỏi, múc một muỗng cháo gà đưađến miệng Kiều Tâm Du.
Cô uống xong cháo, tiếp tục truy hỏi, "Cố ý cãi vã với em, sau đó ngủ thậttrễ, làm bộ như mình không thể dậy nổi để dự tang lễ Lương Tử Ngưng." Kiều TâmDu càng nghĩ càng cảm thấy việc này chính xác là vậy, không ngờ con người nàylại già* mưu tính kế đến thế.
(*): chữ già ở đây đồng nghĩ với việc có nhiều kinh nghiệm tức "lão làng"
"Vừa đúng dịp thôi!" Mặt Nhâm Mục Diệu thoáng hiện lên nụ cười ý vị sâu xa,"Tâm Du, lúc kết hôn em có muốn đội mũ không?" Hắn thuận lợi nói sang chuyệnkhác.
"Đội mũ? Tại sao?" Kiều Tâm Du vẻ mặt nghi ngờ.
Nhâm Mục Diệu chậm rãi nói: "Cô dâu trọc đầu như em sẽ trở thành sự tích xưanay chưa từng có đó."
"Trọc đầu?" Kiều Tâm Du ghen ghét, lẩm bẩm nói, lập tức hiểu thâm ý trong đó,"Anh lại còn nói em hói đầu hả, em không gả cho anh nữa, kiên quyết không gả."
Nhâm Mục Diệu thấy cô trẻ con như vậy, lắc đầu một cái, thở dài, "Ngoại trừanh, em còn có thể gả cho ai?"
"Anh......" Mặc dù hai người đang cãi vã, nhưng Nhâm Mục Diệu vẫn cần mẫn đảmnhận chức trách đút cháo gà cho Kiều Tâm Du, từng muỗng cháo đặc lần lượt đượcđưa đến miệng Kiều Tâm Du, nhưng cô chỉ cố nói chuyện chứ không uống vào, mùidầu mỡ cháo gà nồng nặc xông vào lỗ mũi cô, một cảm giác buồn nôn thẳng hướngào tới ——
Kiều Tâm Du đẩy tay Nhâm Mục Diệu ra, bàn tay cô che miệng lại, trèo xuốnggiường chạy vào phòng vệ sinh. Cô sợ Nhâm Mục Diệu phát hiện điểm đáng nghinào đó, nên lập tức khóa cửa lại, vặn vòi hoa sen tới mức tối đa.
"Ọe, ọe ——"
"Ào —— ào ——" -
Dường như hai âm thanh gặp được nhau, chúng hài hòa dung hợp lại một chỗ.
"Tâm Du, em không sao chứ?" Nhâm Mục Diệu đứng bên ngoài, lo lắng gõ cửa,thuần túy coi nó như đối tượng phát tiết buồn bực.
"Không sao! Chỉ là phản ứng khi mang thai thôi...... ụa......" Giữa những đoạnngắt quãng lúc Kiều Tâm Du nói chuyện, dạ dày vẫn không ngừng lật khuấy, dườngnhư đã tống hết mọi thứ trong đó, nên cô giờ chỉ nôn ra nước chua.
Nhâm Mục Diệu thật muốn đánh sập cánh cửa này, "Tâm Du, em mở cửa ra có đượckhông?"
"Không! Bây giờ, em thật sự rất nhếch nhác......" Kiều Tâm Du muốn đem kí ứctốt đẹp nhất để lại cho hắn, chứ không phải là cảnh tượng cô nhếch nhác nôn óidơ bẩn, "Không sao đâu, xong ngay đây......"
Kiều Tâm Du cảm giác cổ họng không chỉ có vị chua gay gắt, hiện giờ nó còn cómùi tanh đắng, trong dịch vị dạ dày cô nôn ra có xen lẫn những tia máu. Tim côkhẽ run lên, cảm giác lo lắng không khỏi đánh vào trong suy nghĩ.
"Ai để ý em có nhếch nhác hay không hả, Tâm Du! Mau mở cửa cho anh!" Vàokhoảng thời gian này, Nhâm Mục Diệu cảm thấy hắn nên ở bên cạnh cô, chăm sóccô nhiều hơn.
"Được rồi, được rồi, em lập tức ra ngay." Kiều Tâm Du hít sâu một hơi, vỗ vỗnước lạnh như băng vào mặt mình, sửa sang lại thật ổn, mới mở cửa, "Em nônxong rồi."
Nhâm Mục Diệu cau mày, mặt âm u mang theo vẻ tức giận, "Tại sao muốn né tránhanh?"
Kiều Tâm Du nở ra một nụ cười dí dỏm, "Bởi vì em muốn đắp nặn nên hình tượngngười vợ yêu quý hiền thục dịu dàng hoàn mỹ trong lòng anh."
Cô sờ sờ bụng, "Thật đáng tiếc! Nôn hết trơn rồi, bây giờ em rất đói bụng!"
Cô cố ý giả bộ ra vẻ đáng thương, dùng đôi mắt sáng long lanh nhìn Nhâm MụcDiệu, hắn lập tức dâng khí giới đầu hàng.
————
Nhâm Mục Diệu lo lắng vết thương Kiều Tâm Du liệu có thể gây ra biến chứng gìkhông, nên cố ý để cho cô nằm viện quan sát thêm mấy ngày, cho đến đêm trướchôn lễ mới trở về nhà họ Nhâm.
Kiều Tâm Du xúc động, cả đêm thức trắng, đôi mắt sáng trong mở ra, nhìn đènđêm toát ra ánh sáng yếu ớt, giờ phút này gian phòng bị một màn đêm mông lungbao phủ.
Nằm trong khuỷu tay Nhâm Mục Diệu, Kiều Tâm Du cảm thấy trái tim luôn trôi lơlửng giữa không trung của cô có được một chỗ dựa. Cô giống như con diều, màhắn chính là sợi dây, hiện giờ diều không thể không thoát khỏi sợi dây tróibuộc, nhưng vì gió quá lớn, dây vì nắm giữ con diều không thể không căng mình,đè nén cực hạn của bản thân. Diều e sợ sợi dây quá mệt mỏi, nên lựa chọn thảmình......
Một tuần thật ngắn, bọn họ cả ngày nhàm chán ở bên nhau, như một đôi vợ chồnggià đã về hưu. Mặc dù thường cãi vã đấu võ mồm, nhưng hơi thở ngọt ngào đã baovây chặt họ.
"Sao còn chưa ngủ?" Sau lưng truyền đến giọng nói dịu dàng, trầm lắng.
"Anh tỉnh rồi à, em đánh thức anh sao?" Kiều Tâm Du ngẩng đầu lên, một đôi mắtđen trong trẻo nhảy vào thế giới của hắn.
"Không có!" Nhâm Mục Diệu thoáng động người một chút, dịch chuyển vị trí,khiến hai người càng thêm gần sát vào nhau, "Sao còn chưa ngủ hả, đang suynghĩ gì à?" Nhâm Mục Diệu dần dần phát hiện Kiều Tâm Du gần đây càng ngày càngthích ngẩn người mất hồn.
"Em đang suy nghĩ sáng sớm ngày mai nên ăn gì?" Kiều Tâm Du tùy tiện tìm mộtcái cớ.
Nhâm Mục Diệu nắm mũi của cô, "Cả ngày nghĩ tới ăn, cẩn thận biến thành heođấy!"
"Vậy em là heo vợ, anh là heo chồng, đứa nhỏ chính là heo con." Nói tới chuyệnnày, Kiều Tâm Du đột nhiên nhớ ra một việc, "Mục Diệu! Anh cảm thấy nên đặttên gì cho đứa nhỏ?"
Bàn tay ấm áp nãy giờ vẫn nắm eo Kiều Tâm Du dần dần trượt xuống, đặt lênchiếc bụng vẫn còn bằng phẳng của cô, "Có lẽ, đợi thêm chút nữa, chúng ta vẫnchưa biết giới tính của con, bây giờ vẫn còn sớm, sau này mình từ từ nghĩtiếp."
Không còn sớm nữa, cô sợ, thật sợ không còn kịp nữa, thật sợ chưa làm xong mọiviệc chuẩn bị, đã phải nói lời chia lìa. Kiều Tâm Du uất ức nói: "Ai! Xem raanh không thích đứa nhỏ chút nào, cho nên không quan tâm gì đến việc đặt têncho đứa nhỏ đúng không?."
"Vậy anh đặt một nick name trước cho con được chứ?." Nhâm Mục Diệu cảm giácmình càng lúc càng giống nô lệ của vợ, dần dần để cô muốn gì được đó.
"Tốt nhất nên lấy một cái tên trung tính một chút, nam nữ đều có thể dùng."Kiều Tâm Du nhắc nhở.
"Em nghĩ cái tên "Khả Nhạc*" có được không?"
(*): Khả Nhạc còn có nghĩa là "Cô la", trong tiếng Trung "Cô ca cô la" cónghĩa là "Giai Điệu Hạnh Phúc", Khả Nhạc có nghĩa là "hạnh phúc".
"Hả?" Kiều Tâm Du chau mày, "Anh trêu chọc em đúng không, cola, sao anh khôngđặt Sprite, Fanta, Orange luôn đi!"
Nhâm Mục Diệu vuốt ve bụng của cô, dường như làm vậy sẽ có thể cảm nhận đượcsự tồn tại của đứa bé, "Khả Nhạc —— vĩnh viễn có thể vui vẻ hạnh phúc."
