Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình Tàn Khốc

Chương 200



Đinh Hạo Hiên lắc lắc chùm chìa khóa trong tay, "Cô ấy đưa cho tôi."

"Cô ....." Úc Thường Kiện quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm cô gái người nướcngoài kia, "Cô, là cô......"

"Đinh tiên sinh, chuyện anh giao cho tôi, tôi đã làm xong." Cô gái người nướcngoài từ từ đứng lên bên người Úc Thường Kiện.

Đinh Hạo Hiên liếc chai rượu cùng với ly rượu ngã xiêu vẹo trên khay trà,"Tốt! Cô về được rồi, lát nữa tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của cô."

"Mày...... Bọn mày muốn làm gì tao?" Úc Thường Kiện có chút sợ hãi, ông muốngiùng giằng đứng lên, nhưng hai chân lại mềm nhũn vô lực, toàn thân giống nhưbị lửa nóng nghiêm ngặt bao trùm, cả lục phủ ngũ tạng cũng bị thiêu đốt.

Ám Dạ Tuyệt lạnh lùng liếc nhìn ông ta một cái, giống như nếu nhìn thứ cặn bãnhư ông ta nhiều hơn một cái liếc sẽ hạ nhục ánh mắt hắn, nhàn nhạt phun rabốn chữ: "Tôi muốn ông chết!"

"Bọn mày là ai...... Tao và hai đứa mày không thù không oán, vì saophải......" Úc Thường Kiện mặt đỏ tới mang tai, giọng đứt quãng, hạ thể củahắn trướng tới mức đau đớn, khiến cho hắn không ngừng hít vào khí lạnh.

"Bọn tôi là ai không quan trọng, chỉ cần nhớ ba chữ "Nhâm Mục Diệu" là tốtrồi." Đinh Hạo Hiên nhìn Úc Thường Kiện vì đau đớn mà vặn vẹo khiến khuôn mặtdị dạng, ý vị sâu xa nhìn Ám Dạ Tuyệt, "Thuốc này thật lợi hại!" Hắn thật mongđợi ngày nào đó có thể nhìn thấy Ám Dạ Tuyệt cũng thua trong tay loại thuốcnày, như thế...... khẳng định sẽ siêu cấp khôi hài. (Lời tác giả Tuyết Sắc ĐồMi: Ám Dạ Tuyệt bị hạ dược sẽ như thế nào, tiểu thuyết tiếp theo sẽ công bố)

Nghe thấy ba chữ "Nhâm Mục Diệu", mặt Úc Thường Kiện thoáng chốc cứng đờ, muốngiùng giằng ngồi dậy, nhưng hơi sức toàn thân giống như bị rút khô, chỉ có thểhé miệng nói: "Mày...... Bọn mày cho tao uống thứ thuốc gì?"

"Thuốc gì?" Khóe miệng Đinh Hạo Hiên hàm chứa nụ cười tà ác, "Thuốc này hẳnông phải rất quen thuộc mới phải, không phải ông thường dùng sao. Tôi chỉ tốtbụng, giở chút thủ đoạn, tăng hiệu lực thuốc thêm mấy chục lần thôi, để ôngđược thể hiện sức mạnh của loài gấu"

"Gấp mấy chục?" Hai mắt Úc Thường Kiện trợn ngược, sắp ngất đi, "Van xin cácanh, bỏ qua cho ông già này được không......" Ông để xuống giá trị bản thân,mở miệng khóc lóc kể lể.

"Bỏ qua cho ông, vậy chúng tôi trăm ngàn cực khổ thiết kế một cái chết vui vẻnhanh chóng như vậy làm gì?" Đinh Hạo Hiên lấy ra một gói bột thuốc từ trongtúi, quét mắt nhìn căn lều nhỏ chống lên nơi đáy quần Úc Thường Kiện, khóemiệng nâng lên thành một nụ cười nhạt lạnh, "Chậc chậc...... Xem ra, còn cóthể cho thêm thuốc."

Đinh Hạo Hiên nắm lấy cằm dưới của Úc Thường Kiện, cạy miệng ông ra, đổ bộtthuốc vào.

"Đinh Hạo Hiên, đủ rồi!" Ám Dạ Tuyệt đối với thủ đoạn hạ lưu này của hắn tathật sự không thể gật đầu bừa, đó là lí do vì sao khi vừa vào đây hắn luôntrương ra một bộ mặt "dì ghẻ"*.

(*): ý chỉ dửng dưng

Đinh Hạo Hiên đem cả gói bột thuốc rót vào miệng Úc Thường Kiện, buông ông tara, vỗ vỗ tay, "Chẳng qua tôi sợ ông ta có sức miễn dịch với loại thuốc này,nên thêm chút liều lượng, phòng ngừa "ngộ nhỡ" thôi. Giờ khá tốt rồi, chúng tađi thôi!"

"Khụ, khụ —— các anh, xin các anh đừng đi, van xin các anh hãy bỏ qua cho tôi,là ông già tôi đây có lỗi, van xin các anh......" Úc Thường Kiện la hét khóclớn, khóc đến mức so với đàn bà còn thê thảm hơn.

Căn bản là không có người để ý đến ông ta, "Ám Dạ Tuyệt, cậu nói xem, trangbìa tin tức ngày mai sẽ là gì? Tổng giám đốc tập đoàn Kim Thái vì không đượcnhư ý trên thương trường, nên uống xuân dược tự vẫn hay là......" Đinh HạoHiên lòng đầy ý cười đi ra ngoài.

"Đừng! Xin các anh hãy quay lại, van xin các anh gọi xe cứu thương giúp ônggià......" Hành động giãy giụa của Úc Thường Kiện giống như sắp chết, ôngthống khổ kêu la.

Giờ phút này, toàn thân ông không thể động đậy, tê liệt đau đớn lan tràn khắptoàn thân, như cá trên bờ cát hứng phải từng tia sáng nóng bức của mặt trời,từng chút bị vắt kiệt sinh mạng ......

————

Căn phòng to lớn bị không khí mờ ám bao phủ lấy, âm thanh xột xột xoạt xoạttruyền khắp mọi nơi.

"Sao vậy? Về nhà vẫn không ngủ được?" Giọng dịu dàng truyền đến từ trên đỉnhđầu Kiều Tâm Du, Nhâm Mục Diệu rũ mắt nhìn cô đang nằm trong khuỷu tay mình.

"Em đánh thức anh à?" Kiều Tâm Du lại xoay người, muốn tìm kiếm một vị trí tốttừ trong ngực Nhâm Mục Diệu.

Trên tủ đầu giường có hai ngọn đèn đêm đang chiếu ra thứ ánh sáng màu lam,giống như làn nước hồ không có lấy một tia gợn sóng.

Trên mặt Nhâm Mục Diệu treo lên nụ cười nhạt chói lọi, đôi tay ôm vòng eo mảnhkhảnh của Kiều Tâm Du, hắn xoay người một cái, đè lên thân thể cô, "Nếu khôngngủ được, không bằng làm một chút chuyện có ý nghĩa?"

"Cái gì là chuyện có ý nghĩa?" Kiều Tâm Du giả bộ không hiểu, đầu quay sanghướng khác.

"Cùng nhau vận động." Nhâm Mục Diệu cúi người, muốn hôn Kiều Tâm Du, ai ngờđột nhiên xuất hiện một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại dính vào trên đôi môi mỏngcủa hắn.

Kiều Tâm Du oán trách nói: "Còn chưa vận động đủ à!" Sau đó, đẩy đẩy hắn, "Emmuốn ngủ."

"Tâm Du, gả cho anh thêm một lần nữa được không?"

Vẻ mặt Kiều Tâm Du kinh ngạc, "Anh có ý gì?"

Nhâm Mục Diệu xoay người xuống, cầm tay cô, đôi mắt thâm thúy lấp lánh nhìnchằm chằm vào Kiều Tâm Du: "Anh đã chuẩn bị sẵn một hôn lễ vào tuần sau......"

"Cái gì?" Kiều Tâm Du hít vào một hơi, "Anh lại tự ý!"

"Không phải là vì muốn cho em một "kinh hỉ"* sao!"

(*): kinh hỉ = kinh ngạc + vui vẻ, chữ "kinh" trong "kinh hỉ" vừa có nghĩa"kinh ngạc" vừa có nghĩa "kinh hãi".

Kiều Tâm Du tiện tay bắt được một cái gối đầu, đánh vào người Nhâm Mục Diệu,"Không có hỉ chỉ có kinh thôi! Cuối tuần, như vậy quá nhanh......"

"Anh chuẩn bị tốt tất cả rồi, chuẩn bị hơn một tháng." Nhâm Mục Diệu đoạt lấygối đầu trong tay cô, tiện tay ném, gối đầu cứ như vậy lẻ loi nằm trên sànnhà, "Anh nợ em một hôn lễ lãng mạn ấm áp, lần trước đã khiến em chịu uất ứcvà thương tổn...... Kể từ giờ, anh muốn đền bù lại cho em từng chút một."

Nhâm Mục Diệu nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô, mười ngón tay nắm chặt vàonhau, giống như hai trái tim đang dính sát vào nhau vậy. Đọc Truyện Kiếm HiệpHay Nhất:

"Em không cần hôn lễ, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, chăm sóc anh, vậy là đủrồi" Kiều Tâm Du nhào vào ngực của hắn, cô vốn luôn dè dặt, lần đầu tiên làmra loại hành động lớn mật như thế.

Nhâm Mục Diệu gắt gao bao bọc cô, "Đã vậy thì anh nên mua một sợi dây thừng,tùy thời tùy chỗ cột em vào bên cạnh."

"Anh xem em là cún cưng à!" Kiều Tâm Du bĩu môi, đưa tay vuốt mũi hắn một cái,"Em không lấy chồng! Để hôn lễ của anh không có cô dâu, khiến anh phải chịuthất bại nặng nề!"

"Em dám không lấy? Em không gả cho anh, còn có thể gả cho ai!" Bàn tay NhâmMục Diệu hướng về phía nách Kiều Tâm Du, chọc nhột cô, "Nói! Em rốt cuộc cóchịu lấy chồng hay không!"

Kiều Tâm Du nhanh chóng tránh đông tránh tây, "Ha ha... Mục Diệu! Anh thậtxấu! Em không lấy..."

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...