Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình Tàn Khốc
Lòng Kiều Tâm Du càng thêm bất an, độ dài bước chân càng trở nên ngắn...... Côbỗng dưng ngừng lại, hít sâu một hơi, "Dù sao cũng đã gần trở nên vừa ngốc nátvừa ngu xuẩn rồi, thêm một lần vừa ngốc nghếch vừa đần độn cũng chẳng sao."
Nói xong, cô lập tức xoay người.
"Nè! Tỉnh dậy đi!" Kiều Tâm Du vừa dùng vẻ mặt đóng băng vừa đưa chân đá hắnmột phát.
Nhưng, hai mắt Nhâm Mục Diệu vẫn nhắm nghiền, không nhúc nhích.
"Vẫn giả vờ đúng không!" Kiều Tâm Du tức giận nghiến răng nghiến lợi nói, độtnhiên nghĩ ra một ý tưởng hư hỏng, cô mở cửa, vào nhà.
Trở ra lần nữa, trên tay cô bê theo một chậu nước lạnh, "Vẫn không đứng dậyđúng không! Được lắm, đừng trách tôi!" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
"Ào ——" một chậu nước lạnh dội đến trên người Nhâm Mục Diệu, trong khoảnh khắctoàn thân hắn từ trên xuống dưới đều ướt đẫm.
"Ư......" Một tiếng rên rỉ nặng nề vang lên, nhịp thở mong manh, vô cùng yếuớt. Mới vừa rồi toàn thân Nhâm Mục Diệu hắn nóng bỏng như lửa lò, giờ thoángchốc cảm thấy mình như được đặt trong hầm băng, từng luồng khí lạnh thẳng mộtđường chạy lên trên mà toát ra.
Chân mày thanh tú của Kiều Tâm Du khẽ chau chặt, Nhâm Mục Diệu có gì đó khôngđúng, cô ngồi chồm hổm xuống, lay lay thân thể của hắn, "Mục Diệu!" Khẽ gọimột tiếng.
Nhâm Mục Diệu nhíu chặt hai hàng lông mày, đôi môi trắng bệch không nhịn đượcmà run rẩy, hoàn toàn không phát ra bất kì âm thành nào.
"Mục Diệu! Anh làm sao vậy? Tỉnh lại đi......" Tay Kiều Tâm Du sờ sờ gương mặttái nhợt của hắn, "Nóng quá!"
Hô hấp nặng nề nhào vào mu bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Kiều Tâm Du, hơi thởnóng bỏng hầm hập, như thở ra một ngọn lửa.
Bàn tay lạnh như băng của cô chạm tới gò má lửa nóng của hắn, Nhâm Mục Diệuđột nhiên cảm thấy thật thoải mái, đôi mắt nhắm chặt của hắn chậm rãi hé mở,mở miệng nói: "Tâm Du, thật là em sao?" Giọng nói của hắn khẽ run, suy yếu vôlực.
"Anh phát sốt sao? Cũng đâu phải đứa trẻ lên ba, sao lại không biết tự chămsóc mình hả?" Miệng Kiều Tâm Du oán trách, hốc mắt thì bị phủ bởi một màng hơinước.
"Đừng khóc, đừng khóc......" Nhìn thấy nước mắt của Kiều Tâm Du, Nhâm Mục Diệuhoảng loạn, hắn vươn tay muốn xóa giọt lệ kia, "Được! Là do anh không tốt, đềulà do anh không tốt, đừng khóc nữa."
Kiều Tâm Du dùng sức nháy mắt mấy cái, lệ trong mắt cô lập tức rơi vào bàn taynóng hổi đang chạm vào trên mặt mình, "Người anh nóng quá, mau dậy đi, chúngta đến bệnh viện!"
Một tay Nhâm Mục Diệu khoác lên vai Kiều Tâm Du, tay kia dán chặt vào váchtường, chống đỡ lấy thân thể suy yếu vô lực, dần dần đứng lên, "Anh không muốnđi bệnh viện!" Hắn như cậu bé trai bướng bỉnh, kiên quyết phản đối.
"Tại sao? Anh bị sốt không nhẹ đâu."
"Mất thể diện lắm!" Nhâm Mục Diệu nghiến răng nghiến lợi nói ra lý do mìnhkhông muốn tới bệnh viện.
Kiều Tâm Du ngẩn ra, "Mất thể diện? Đây là cái cớ gì thế. Không được, hôm nayanh nhất định phải theo em đến bệnh viện để truyền dịch."
Nhâm Mục Diệu đứng lên, dùng đôi mắt suy yếu vô lực nhìn cô, "Chỉ vì cảm mạonóng sốt mà vào bệnh viện truyền dịch, rất mất thể diện, nói gì đi nữa anhcũng nhất quyết không đi!"
Nhâm Mục Diệu kéo cánh cửa sắt ra, đi vào nhà, "Chỉ cần để anh ngủ đủ một giấclà được rồi......" Thân thể hắn khẽ dao động, lung lay muốn ngã xuống.
Kiều Tâm Du ngay lập tức tiến lên vịn hắn lại, "Bệnh thành như vầy rồi, còncậy mạnh!" Dù nói vậy, nhưng cô không có đủ cứng rắn để lôi Nhâm Mục Diệu đếnbệnh viện. Vì Kiều Tâm Du biết, lấy cái tính khí thối tha của hắn, cho dù bâygiờ có thể áp tải hắn vào bệnh viện, thì chỉ cần hắn thoáng khôi phục thể lực,khẳng định sẽ lập tức trốn ra.
Kiều Tâm Du đỡ Nhâm Mục Diệu đi vào phòng ngủ.
Vừa nhìn thấy giường, hắn lập tức ngã lên, khép mắt lại.
"Này! Anh đứng lên trước đã! Quần áo anh ướt hết rồi......" Kiều Tâm Du kéokéo một tay của hắn lên, muốn gọi hắn dậy, cởi bộ đồ ướt sũng kia ra, nhưnghắn quá nặng, dù Kiều Tâm Du dùng hết sức, hắn vẫn lù lù bất động.
Kiều Tâm Du chống nạnh, hướng về phía Nhâm Mục Diệu đang ngủ thật say thở dàimột hơi, "Ai! Tôi không tin hôm nay không giải quyết được anh!"
Cô trước tiên cởi giày của Nhâm Mục Diệu ra, nhấc một cánh tay của hắn lên,cởi xuống chiếc áo khoác bẩn thỉu. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào áo sơ mi ướt đẫmcủa hắn, "Cái này không cởi không được mà đúng không? Tôi cởi nó rồi, anh cũngsẽ không để ý, đúng chứ? Anh không trả lời tôi, vậy tôi có thể hiểu thành anhđồng ý để tôi cởi đó." Kiều Tâm Du tự lẩm bẩm, biết hắn không trả lời, cho nêntự mình động thủ, cởi ra từng nút một trên áo sơ mi, làm lộ ra lộng ngực tinhtráng, vân da rõ ràng.
Kiều Tâm Du xấu hổ đưa ánh mắt liếc về phía khác, nhưng cũng không nhịn đượclen lén ngắm hắn mấy lần.
Chỉ cần một chút công phu, Nhâm Mục Diệu đã bị Kiều Tâm Du biến thành trầntruồng, giờ phút này trên người Nhâm Mục Diệu chỉ còn lại cái quần lót.
Một tay Kiều Tâm Du chống cằm, trầm tư chốc lát, "Anh đã "thoáng" thành ra nhưvậy rồi, chắc là không để ý "thoáng" thêm chút nữa đâu đúng không? Anh khônglên tiếng, tôi sẽ hiểu là anh chấp nhận nha!" Vừa nói xong, hai tay Kiều TâmDu hướng về quần nhỏ của hắn mà tấn công.
"Ư......" Bị lửa nóng vây quanh Nhâm Mục Diệu không ngừng phát ra tiếng rênrỉ, trán của hắn đã thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.
Kiều Tâm Du vội vã đi mua một ít thuốc men, đem túi chườm nước đặt lên tráncủa hắn.
"Mục Diệu! Dậy uống thuốc cảm đi, có được hay không?" Kiều Tâm Du ở bên taihắn dịu dàng nói.
"Không! Không uống thuốc đâu!" Trong trạng thái hôn mê, Nhâm Mục Diệu vẫn kiênquyết phản đối uống thuốc.
"Không uống thuốc sao được? Phải ngoan ngoãn uống thuốc, mới có thể nhanhchóng khỏi bệnh! Được không?" Kiều Tâm Du vừa dụ dỗ vừa lừa gạt, cảm giác saogiống như mình đã biến thành cô dạy trẻ, đang khuyên nhủ một cậu nhóc uốngthuốc.
"Không muốn! Đắng lắm!" Đôi môi mỏng của Nhâm Mục Diệu hé mở, nhưng giọng điệuvẫn tương đối kiên quyết.
"Hả?" Một người đàn ông vĩ đại như hắn lại bởi vì thuốc đắng mà không dámuống. Trên gương mặt trong trẻo dịu dàng của Kiều Tâm Du thoáng hiện lên mộtnụ cười, "Đắng chút thôi mà, ngoan, hé miệng nào, a ——"
Nhâm Mục Diệu ngậm chặt miệng, không để ý tới cô.
Kiều Tâm Du cau mày, hậm hực cắn môi, mềm không được thì cứng, "Tôi không tinanh dám không uống thuốc!"
Kiều Tâm Du phải mất sức của "chín trâu hai hổ" mới có thể nâng hắn ngồi dậy,để đầu hắn tựa vào trong ngực của mình. Lấy một viên thuốc con nhộng, rồi nặnmiệng Nhâm Mục Diệu ra, nhét nó vào. Kiều Tâm Du vừa đinh xoay người lấy nướcthì ——
"Khụ, khụ ——" Nhâm Mục Diệu đã nhổ thuốc ra.
Thử lại mấy lần, Nhâm Mục Diệu ngậm miệng mỗi lúc mỗi chặt thêm, hắn chính làkhông chịu uống thuốc
