Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình Tàn Khốc

Chương 182



Buổi trưa là thời điểm buôn may bán đắt của quán ăn, mọi chỗ ngồi đều cóngười.

Một bóng hình nhỏ gầy xinh đẹp chạy qua chạy lại từng bàn ăn, khóe miệng conglên một cách tự nhiên, gương mặt cô vẫn luôn nở một nụ cười bình thản. Cổ côquấn một chiếc khắn lụa màu lam, động tác nhanh nhẹn mà nhẹ nhàng, giống nhưmột dòng nước màu xanh nhạt, dường như khí chất thanh nhã của chính cô.

"Tính tiền!" Một người đàn ông hướng về phía Kiều Tâm Du gọi.

"Vâng! Tới ngay!" Kiều Tâm Du cầm tờ thực đơn nhỏ đi về phía sau bếp, rồi lậptức trở ra, "Tiên sinh, tất cả là 200 tệ chẵn."

Người đàn ông trả tiền, sau đó xốc lên chiếc túi xách rồi vội vã đi ra ngoài.

Kiều Tâm Du dọn dẹp bát đũa trên bàn ăn, đôi mắt cô đột nhiên liếc nhìn mộtmục trên tờ báo, tựa đề rất bắt mắt, "Thị trường chứng khoán của công ty NhâmThị gặp phải khó khăn, công ty đang đứng trước nguy cơ phá sản" .

"Cộp!". Đôi đũa trên tay cô rơi xuống đất, Kiều Tâm Du tuyệt không để ý tớichúng, hoảng hồn cầm lên tờ báo, mắt cô đột nhiên trợn tròn, vẻ mặt cứng đờkhông có lấy một tia biểu tình.

"Sao có thể như vậy được? Không thể nào?" Kiều Tâm Du vừa đọc bài báo, vừakhông nhịn được thì thầm ra tiếng.

Nhâm Mục Diệu luôn điều hành tập đoàn Nhâm thị rất tốt, sao đột nhiên có thểđể nó đứng trước nguy cơ này. Kiều Tâm Du không tin, tập đoàn lớn như vậy làmsao lại đột nhiên xảy ra vấn đề về tài chính chứ, chẳng lẽ việc khai phá dự ánNgân Nguyệt Hồ gặp trở ngại sao. Hơn nữa, lẽ nào Đinh Hạo Hiên lại trơ mắtnhìn tập đoàn Nhâm Thị lâm vào bước đường cùng?

Kiều Tâm Du lật qua lật lại mấy trang, nhìn thấy tên tuổi của tờ báo. Cô chậmrãi thở phào nhẹ nhõm, mặc dù cảm giác lo lắng đã biến mất, nhưng, cảm giácbận tâm kèm tức giận lại lao tới.

Lần trước, hắn đã dùng tin tức, báo chí, truyền thông lừa gạt cô, lần này lạitiếp tục!

Lần trước bị lừa, có thể nói là do cô không có kinh nghiệm, nếu còn để bị lừalần thứ hai, đó chính là vì cô ngu ngốc!

Nhưng, Kiều Tâm Du không ngờ Nhâm Mục Diệu vì muốn cô quay về, lại dám đem tậpđoàn Nhâm Thị ra làm công cụ. Điều này, phải chăng có thể nói rõ vị trí của côtrong lòng Nhâm Mục Diệu quan trọng hơn tập đoàn Nhâm Thị rồi không?

Đôi con ngươi của cô nhanh chóng bị một màn sương che phủ, cô lắc đầu, khóemiệng hiện lên một nụ cười khổ, cô lại tự làm mình động tình rồi, nói khôngchừng hắn đang trêu đùa cô rất vui vẻ, mong đợi thấy cảnh cô lòng như lửa đốtchủ động trở về bên cạnh hắn.

"Cô ơi! Rót cho tôi một ly nước, tôi đã kêu mấy lần rồi đó, chẳng lẽ cô điếcsao?" Một vị khách bất mãn kêu ầm lên.

Lấy lại tinh thần, Kiều Tâm Du thả tờ báo trong tay ra, lập tức xoay người,"Vâng! Tôi tới ngay!"

Kiều Tâm Du rót nước cho khách, lòng vẫn không tự chủ nghĩ về sự kiện kia, ngộnhỡ chuyện này là thật? Nhâm Mục Diệu giờ phút này thật sự đang gặp phải phiềntoái lớn, làm sao bây giờ?

Có nên trở về hay không?

Có nên tin tưởng hắn thêm lần nữa? Truyện Tiên Hiệp - -Y

Từng câu hỏi một không ngừng hiện lên trong tâm trí cô.

"Đầy! Đầy quá rồi!" Vị khách kia đứng lên, sợ quần áo mình bị nước văng làmcho ướt sũng.

"A!" Kiều Tâm Du hồi thần, đã thấy một vũng nước trên mặt bàn, cô vội vàng xinlỗi, "Thật xin lỗi, xin lỗi!" Cô vội vã cầm khăn giấy lau lau bàn.

Vị khách kia lập tức khó chịu, oán trách nói: "Cô làm phục vụ kiểu gì mà ngaycả rót nước cũng không biết hả? Có cần tôi dạy cô không!?"

"Thật xin lỗi......" Kiều Tâm Du ngỡ ngàng luống cuống, cô vô thức vừa lauchùi bàn vừa nói xin lỗi. Có thể là do cô quá hoảng loạn, nên vừa duỗi tay ra,đã đụng phải ly nước bị rót tràn trên bàn, dòng nước nóng lập tức văng tới mubàn tay cô, ly thủy tinh từ trên bàn ăn lăn xuống đất ——

"Xoảng" một tiếng, nó nát thành những mảnh vụn.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi......" Kiều Tâm Du càng thêm hoảng loạn, vội ngồixổm xuống nhặt những mảnh vụn thủy tinh, bàn tay trực tiếp chạm phải góc cạnhsắc bén của thủy tinh, đầu ngón tay lập tức truyền đến cảm giác đau, Kiều TâmDu rụt tay lại, dòng máu đỏ tươi từ miệng vết thương trào ra ngay.

"Có chuyển gì vậy?" Bà chủ phòng bếp nghe được âm thanh lách ca lách cách bênngoài, vội vàng chạy ra ngoài nhìn.

"Bà xem xem! Bà thuê loại nhân viên phục vụ gì kìa, rót nước cũng không xong,lau bàn cũng không biết......" Vị khách oán giận.

Bà chủ ngồi xổm người xuống, nhìn sắc mặt trắng bệch của Kiều Tâm Du, lo lắnghỏi: "Tâm Du, sao vậy?"

Thường khi Kiều Tâm Du luôn làm việc cần cù chăm chỉ, lần đầu tiên xảy rachuyện như thế này, cho nên bà chủ tương đối lo lắng không biết có chuyện gìxảy ra cho cô không.

"Không có gì" Nhưng, đôi mắt trong suốt của cô giờ phút này lại hỗn độn cựckì, một nỗi lo âu, ưu tư từ trong ánh mắt cô khúc xạ ra ngoài.

Bà chủ nhìn dáng vẻ thất thần chán nản của cô thật không yên lòng, "Hôm nay bàcho cháu nghỉ, trở về nghỉ ngơi thật nhiều đi nhé!" Bà hòa ái nói.

"Sao có thể?" Kiều Tâm Du cảm thấy rất áy náy, hôm qua cô đã về sớm rồi, hômnay lại để cho cô nghỉ ngơi, như thế thật quá, "Hôm nay là chủ nhật, công việcnhiều như vậy, cháu không làm thì đâu có được."

"Không sao! Cháu yên tâm về nghỉ ngơi đi!" Bà chủ đã nhanh nhẹn dọn xong tàncuộc trên bàn.

"Cháu cám ơn!" Kiều Tâm Du biết với tình trạng bây giờ, cô có ở lại chỗ nàythì cũng chỉ gây thêm phiền toái cho họ thôi.

Không ngờ bài báo đó lại có sức ảnh hương với Kiều Tâm Du đến vậy. Không đúng!Không phải bài báo, mà là Nhâm Mục Diệu!

Rõ ràng muốn thoát xa khỏi thế giới của hắn, dần dần tạo thói quen không cóhắn trong cuộc sống của mình. Giờ phút này, khi người hắn không có ở đây,nhưng chỉ cần một bài viết nói về hắn thôi, cũng có thể dễ dàng làm nhiễu loạntâm trí cô, khiến tâm tình tĩnh lặng như mặt hồ của cô lại thêm một lần gợnsóng.

Kiều Tâm Du đột nhiên cảm thấy mình thật thất bại, tại sao mình lại vô dụngnhư vậy, tại sao vẫn không thể quên hắn?

Ra khỏi quán ăn, Kiều Tâm Du thất thần đi trên đường, hai mắt trống rỗng, hoàntoàn không có mục đích.

Lòng cô thật mâu thuẫn, không biết mình phải làm gì? Lý trí nói cho cô biết,cô nên triệt để quên hắn đi, Nhâm Mục Diệu chắc chắn đã giăng sẵn một cái bẫy,hắn đang chờ cô tự chui đầu vào lưới. Rồi, một giọng nói khác lại vang lên,rằng cô căn bản không có cách nào quên được hắn, đã yêu hắn như vậy, thì tạisao còn muốn cưỡng ép chính mình, sao lại để cho bản thân tự chịu thống khổ?

Không thể nghi ngờ rằng giờ phút này cô sống rất khổ sở, mỗi ngày đều bị nhớnhung bao vây, khiến cô hít thở không thông.

Cố gắng quên đi, nhưng từ trong vô thức, Nhâm Mục Diệu đã dần dần thấm vàohuyết mạch của cô, chảy vào trái tim cô. Bây giờ bảo cô quên đi hắn, điều đócũng đồng nghĩa với việc rút đi từng giọt máu của cô, dùng dao khoét đi từngmiếng thịt của cô, trừ đau thì chỉ có đau.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...