Dưới Một Mái Trường
Chiếc taxi màu xanh dương rẽ vào khu biệt thự Green River, chậm rãi đỗ lại trước căn nhà gần cuối dãy. Một gã bảo vệ bước ra mở cửa. Hắn nhìn chằm chằm Hiền Mai lay hoay rút tiền, cặp đùi thon dài mở rộng tênh hênh hướng vào người lái taxi. Gã taxi mặt rỗ chằn chịt thản nhiên thối tiền cho Hiền Mai, ánh mắt hau háu của hắn không chút giấu diếm soi mói khoảng tối giữa cặp đùi thon dài lộ ra dưới chiếc jupe ngắn của cô. Gã bảo vệ thầm tiếc hận, nuốt một ngụm nước miếng khô khan.
Hiền Mai bước xuống xe, nét mặt hơi xanh. Trước mặt cô là căn biệt thự nhỏ, thậm chí nhỏ hơn nhiều so với nhà ông Phương. Từ cổng rào sơn phết quần quệnh cho đến gã bảo vệ ốm nhom hom hem đang bối rối nhìn cô, Hiền Mai biết cuộc sống của chủ nhân nơi này không quá dư dả như vẻ bề ngoài. Nếu không phải vì loại hóa chất đặc thù kia, có lẽ lão béo chẳng bao giờ trở thành đối tượng tiếp xúc của ông Phương. Nếu không phải câu chuyện ly kì của thằng Hàn thuyết phục và sự cam đoan an toàn của nó, Hiền Mai cũng chẳng bao giờ muốn đặt chân tới đây. Cô thoáng chần chừ nhìn theo chiếc xe taxi đi xa dần, lại nhìn chiếc BMW bóng loáng quen thuộc của chồng đậu ngay bên đường. Hiền Mai mím môi bước tới.
– Hiền Mai… Em đến rồi…
Vừa bước vào phòng khách, ông Phương đã niềm nở bước ra chào đón. Nụ cười trên môi Hiền Mai chợt khô héo, cô thấy chồng mình như một người xa lạ, từ cách xưng hô đến điệu bộ giả tạo của ông dành cho cô. Gian phòng khách bài trí loè loẹt như một gã nhà quê có bao nhiêu vàng đều đeo hết lên người, thể hiện sự thấp kém thiếu thẫm mỹ trầm trọng của chủ nhân căn nhà. Lão béo ngồi chễm chệ trên một chiếc ghế bành thật to, bên cạnh chân và một cái vali da bóng lộn chứa nửa triệu đô la của ông Phương. Ánh mắt lão nhìn chằm chằm vào cặp đùi tròn lẳng trắng muốt lộ ra gần hết bên dưới chiếc jupe ngắn của Hiền Mai. Cô mím môi bước theo cánh tay dìu nhẹ của ông Phương, ngồi xuống bên cạnh lão béo. Người lão sực mùi nước hoa nồng đậm, như một kẻ học làm sang xịt như tắm, làm cô khó chịu.
– Ông Phương… Haizz… Nói chơi thôi… Chứ vợ của ông ai dám chạm vào chứ ? – Gã Tín cười tít mắt, bàn tay như vô tình đặt lên bờ eo thon gọn của Hiền Mai.
– Ha ha… Sao lại thế… Có gì đâu chứ ? Giữa chúng ta đâu cần khách sáo như vậy chứ… – Ông Phương nâng ly rượu, cười giả lả. – Hiền Mai… Em nói đúng không ?
– Ah… Phải… – Hiền Mai mím môi đáp khẽ.
Ánh mắt cô lo lắng nhìn quanh phòng khách. Đúng là có một cánh cửa kính dán mờ như lời mô tả của thằng Hàn. Đó là điểm đến an toàn của cô.
– Ha ha… Được… Được lắm… Sở hữu riêng một đóa hoa xinh đẹp như thế này… – Lão Tín ôm ghì lấy vòng eo nhỏ nhắn của Hiền Mai, đặt lên má cô một hụ hôn khoái trá. – … Mà không chia sẻ cho ai hết, thì không công bằng cho đàn ông thiên hạ rồi… Ông Phương nói phải không ?
– Phải… Phải ah… Tôi không thể quá ích kỷ được… Ha ha… – Ông Phương khoé mắt giật giật nhìn bàn tay béo ú của lão ta chuyển lên trên mân mê bầu vú của vợ mình.
Hiền Mai quay mặt đi, tránh những nụ hôn ghê tởm của hắn. Tay cô bấu chặt nệm ghế kềm nén cảm giác nhột nhạt từ hai bầu vú. Lão Tín thích thú rút vào người Hiền Mai, đôi môi dầy đầy mỡ hôn hít khắp chiếc cổ xinh đẹp, hai bàn tay xoa nắn mân mê hai bầu vú không nịt ngực bên dưới lớp váy mỏng.
– Đừng anh… – Hiền Mai rít khẽ vào tai lão. – Em không muốn làm chuyện này trước mặt chồng em đâu… Vào trong kia đi anh… Em sẽ phục vụ anh nhiệt tình nhé…
– Ha ha… Được được… Anh hiểu mà… – Lão cười ha hả, đỡ Hiền Mai đứng lên.
– Ông Phương chịu khó chờ một chút nhé… Haizz… Chuyện này cũng cần phải tế nhị một chút mà… Ông hiểu tôi mà… Ha ha…
– Ok… Ông cứ thoải mái đi… Tôi biết mà…
Ông Phương nhíu mày nhìn hai người dập dìu bên nhau bước vào phòng. Từ phía sau, lão Tín luồn cả vào sau váy Hiền Mai bàn tay to bè xoa nắn, ngón tay giữa chèn vào giữa khe mông căng tròn mát rượi của cô. Cánh cửa kính mờ vừa khép lại, ông thấy bóng dáng Hiền Mai mờ mờ đứng thẳng. Chiếc váy rơi tuột khỏi người cô trong tiếng reo vui hổn hển phấn khích của lão Tín vọng ra ngoài rõ mồn một. Hai cánh tay to béo tham lam ôm choàng sau lưng, hai bóng người dính chặt vào nhau, xa dần biến mất. Ông Phương run run đặt điếu thuốc lên môi, bật lửa. Ông nhăn mày vì khói thuốc cay nồng sộc lên mũi. Đã lâu lắm rồi, ông không hút một điếu nào. Nhưng lúc này đây, ông thấy mình cần hơi khói thuốc để bình tĩnh lại. Không biết vì lý do gì, nhưng ông Phương thấy lòng mình rất khó chịu. Hôm trước, khi Hiền Mai miễn cưỡng tiếp nhận thầy Trung theo yêu cầu của ông, so với chủ động lao vào vòng tay lão béo, hai cảm giác hoàn toàn khác nhau. Ông đang ghen tức vì sự dễ dãi của Hiền Mai sao ?Không… Không phải vậy… Hiền Mai chẳng qua là một công cụ đổi chác… Ông mất bình tĩnh vì mục tiêu theo đuổi bao nhiêu năm sắp đạt được.
Trong căn phòng ăn nhà ông Tín.
Hiền Mai co rúm người trong góc phòng, chiếc váy nhỏ không đủ che chắn cơ thể lõa lồ tuyệt đẹp của cô. Lão Tín trợn trắng hai mắt nhìn lăm lăm họng súng đen ngòm đang chĩa thẳng giữa trán, lại nhìn sang tờ giấy đầy mộc đỏ được dí sát bên cạnh. Thằng Hàn cười tủm tỉm hết nhìn vẻ xấu hổ lúng túng của Hiền Mai, lại nhìn khẩu súng trong tay Phương Trinh.
– Đọc đi… Ông nên biết đây là công hàm loại gì… Đúng không? – Phương Trinh nói thật nhỏ.
Lão Tín gật gật đầu, mồ hôi bắt đầu túa ra đầy mặt.
– Chúng tôi có chứng cứ đầy đủ để truy tố ông tội nhận hối lộ làm thất thoát tài sản quốc gia… Nhưng tôi sẽ không quá tuyệt tình… Nếu ông hợp tác… Những lỗi này có thể xóa bỏ…
Lão Tín gật gật đầu như gà mổ thóc.
– Tôi yêu cầu ông… vẫn tiếp tục hợp tác giao dịch Athletic với tên Phương… Không được để lộ bất cứ sơ hở nào… chúng tôi cần bắt hắn khi đang thực hiện kế hoạch với chứng cớ trong tay…
– Nhưng… nhưng Athletic kia là giả…
– Sao ? – Thằng Hàn giật mình, suýt hét lên.
– Tôi… Tôi đã đưa cho ông Trung… Ngay hồi trưa này… Có người tới lấy… Thứ trong tay tôi hiện giờ chỉ là 10% cô đặc pha Ethanol… – Lão lau mồ hôi đẫm ướt đầy mặt.
Hai mắt Phương Trinh khép hờ, lộ ra sát khí, chợt nghĩ đến điều gì đó, hòa hoãn lại.
– Không sao… Vậy chúng tôi sẽ giăng lưới bắt cả bọn… Ông vẫn cứ làm theo lời tôi nói… Không lộ ra bất cứ sơ hở nào… – Phương Trinh kiên quyết.
– Vậy… Vậy… Còn cô ta ? – Lão chỉ sang Hiền Mai đang co ro trong góc phòng, thầm nuốt nước miếng.
– Hừ… Còn muốn sao ? – Phương Trinh nheo mắt. – Cô ta là người hợp tác với chúng tôi… ông không được chạm vào…
– Nhưng bên trong này im ắng quá… Ông ta sẽ nghi ngờ…. – Lão cố vớt vác.
Phương Trinh mím môi suy nghĩ, chợt quay sang nói:
– Anh Hàn… Anh qua kia giúp Hiền Mai làm vài âm thanh gì đó đi…
– Ah… Sao được chứ ? Thôi được rồi… tất cả vì lợi ích quốc gia ah… – Thằng Hàn nhe răng cười, bước lại góc phòng.
Hiền Mai chưa hiểu ra chuyện gì, thì bị thằng Hàn kéo đứng lên, áp sát vào bàn ăn. Chiếc váy trong tay đang che hờ trước ngực bị nó thô bạo lột xuống.
– Anh… ưmmm…
Hiền Mai chưa kịp hỏi tiếng nào, đôi môi đã bị nó trám kín, lưỡi nó tham lam luồn vào cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn của cô. Hương vị quen thuộc của ngày nào lại tràn về. Hiền Mai mềm nhũn cả người, lưng ngã ra nằm thẳng lên mặt bàn ăn. Hai bầu vú cô ưỡn lên ray rứt trong hai bàn tay thô sần của thằng Hàn. Chợt nhìn sang bên cạnh, đối diện với hai cặp mắt trừng trừng không chớp, Hiền Mai khẽ đẩy thằng Hàn ra.
