Dưới Một Mái Trường
Trong Phòng làm việc.
“À… Vậy… Vậy được…”
Âm thanh của lão béo kia lại phát ra từ loa laptop trên bàn ông Trung. Sau đó, là tiếng mở đóng cửa phòng, tiếng giày cao gót đều đều vang lên…
“Anh… Em không muốn làm chuyện này… Em là vợ anh… Tại sao anh có thể ?” – Giọng Hiền Mai gấp gáp sợ hãi.
Tiếng guốc chợt im bặt, lạo xạo như cọ sát trên sàn nhà.
“Vợ sao ? Cô nghĩ cô còn xứng với danh phận đó sao ? Cô nên biết… Nếu tôi muốn… bất cứ lúc nào cha con lão Bần kia sẽ ra đường… Và điều đó xảy ra… tất cả đều do cô… Do cô… ” – Giọng ông Phương rít lên the thé giận dữ.
Ông Trung bấm nút trên laptop, tiếng nức nở sợ hãi của Hiền Mai im bặt. Ông nhếch mép cười, ngã người dựa ra ghế.Tuân ngồi đối diện nhấp nhỏm không yên.
– Athletic… Là chất gì ? Tại sao ông ta cần chứ ? – Tuân vừa suy ngẫm, vừa như hỏi người đối diện.
– Ha ha… Athletic là chất rửa mực đen của Ngân hàng Mỹ… Vì có sức mạnh tẩy rửa siêu mạnh, bền bỉ nên được đặt tên như vậy… – Ông Trung vuốt vuốt chòm râu. – Hắn đã tìm thấy đồ án…
– Ông ta đã tìm thấy sao ? – Tuân muốn nhảy dựng.
– Ha ha… Anh Xuân ơi… Anh Xuân… Anh khổ tâm rồi… Dụng ý của anh thật kín kẽ ah… nhưng ý trời đã định… Ha ha…
– Vậy bây giờ phải làm sao ? Cướp lại của ông ta ?
– Không… Hắn tìm thấy nhưng chắc chắn chưa vào tay… nếu không, cũng chẳng cần vội vàng như vậy… – Ông Trung nheo mắt, nói tiếp. – Tôi đoán chắc đồ án không nằm trên một thứ dễ mang đi hay cất giấu… và đang bị sơn phủ bởi một lớp mực đen…
– Không dễ mang đi… – Tuân thấy đầu óc mình quay mòng mòng.
– Chẳng hạn như… Trên tường…
Ông không nói tiếp, nhấc điện thoại bấm số vội vã.
“Alô… Anh Trung… Anh khoẻ không ạ ?” Đầu giây bên kia vang lên giọng hổn hển nịnh nọt của lão béo tại Ngân hàng Quốc gia.
– Anh Tín còn nhớ tôi ah… Hân hạnh cho tôi quá… – Ông Trung bật cười.
“Sao lại vậy… Bọn em có quên công lao của anh bao giờ…”
– Haizz… Thôi không nói chuyện xưa nữa… Tôi cần anh nghe cái này… – Ông Trung bấm nút trên laptop.
“Athletic là chất cấm trên toàn thế giới ah…” Chiếc loa laptop phát ra giọng nói của lão Tín, cuộc đối thoại ngắn ngủi của ông ta và thầy Phương không sót một lời. Lão Tín đầu giây bên kia im thin thít, tin chắc rằng trứng dái đã chạy ngược lên cổ. Ông Trung kiên nhẫn ngồi chờ, hai chân gác trên bàn nhịp nhịp khoái trá. Đến khi âm thanh trong laptop ngưng lại, chỉ còn tiếng thở khò khè nặng nề vang lên trong điện thoại.
“Anh Trung… Tôi có thể giúp được gì cho anh ?” – Giọng lão Tín run run kềm nén.
– Đơn giản thôi… Cùng một thứ… Bình Athletic đó… – Ông Trung nói gọn.
“Được… Tôi sẽ đưa anh ngay…”
– Ah… Thế này… tôi muốn anh vẫn hẹn với thầy Phương… tiền hắn đưa anh cứ giữ mà dưỡng già… và cứ tận tình dày vò thân xác của vợ hắn… Hắc hắc… Rất tuyệt vời đấy… Tôi cam đoan với anh… – Ông Trung mơ màng, liếm quanh đôi môi khô khốc.
“Nhưng… Tôi còn gì để trao đổi chứ…”
– Ha ha… Tôi không cần cả chỗ đấy… Anh trích ra một phần mười… Pha với cồn Ethanol… Mùi hương không khác gì mà…
“Vậy… Được… Tôi sẽ làm như vậy…”
– Không… Bài toán này đâu phải làm như vậy… – Vi che miệng cười ngặt nghẽo chợt nín lại kềm nén. – Xin lỗi… Vi nói đùa thôi…
Khả Nghi bĩu môi, mặt hơi đỏ lên vì ngượng. Trên bàn học bày ra cuốn tập giải bài toán của con bé bị con Vi sửa ngang dọc đỏ lè.
– Không sao… Đừng ngại… Mình chỉ cho Nghi một chút là biết liền ah… – Con Vi kiên nhẫn diễn giải.
Hai đứa lại chụm đầu vào cuốn tập… cho đến lúc trường tan học về hết. Con Nghi vươn người ra vẻ mỏi mệt nói:
– Cảm ơn Vi nhé… Hay là… Vi đi ăn kem với mình đi… Nghi mời thật lòng đó…
– Ừ… Mà nói trước… Mình ăn nhiều lắm nghen… Hi hi… – Con Vi nhe răng cười tít mắt.
– Không sao… Cho Vi ăn hết tiệm kem luôn…
– Đi thôi… – Con Vi xếp tập bỏ nhanh vào cặp.
– Ah… Khoan đã… – Con Nghi như chợt nhớ đến chuyện gì. – Cặp mình mang nặng quá… Không biết có gửi đâu rồi về lấy được không nhỉ ?
– Được chứ… Để mình gửi chú Bần cho… Không sao đâu… yên tâm đi… – Con Vi vui vẻ, cầm cặp xách của Khả Nghi lên, đi ra cổng.
Nhìn theo tà áo tung bay nhí nhảnh của con Vi, Khả Nghi chợt nhíu mày lo lắng. Mọi chuyện xảy ra hôm nay, từ chuyện hỏi bài, rủ đi ăn kem cho đến gửi cặp… tất cả Khả Nghi đều làm theo lời thằng Hùng. Con bé được hứa hẹn trả công bằng một số tiền từ lớn đủ để mua sắm tiêu sài trong vài năm. Con bé không biết mục đích của thằng Hùng là gì, mọi chuyện có vẻ quá bí ẩn và nghiêm trọng. Từng bước kế hoạch được thằng Hùng diễn giải cặn kẽ… từ lời nói… đến hành động… Cặp xách cũng được thằng Hùng mang đến, không biết bên trong chứa thứ gì, lại căn dặn thật kỹ dùng quai đeo cặp, tuyệt đối không được chạm tay vào cặp xách. Sự cẩn trọng của thằng Hùng làm Khả Nghi lo lắng. Con bé không nghĩ ra được thằng Hùng có mục đích nào khác ngoài chuyện chiếm đoạt thể xác Thùy Vi. Dù là như vậy… thì có cần thiết làm bao nhiêu chuyện rắc rối phức tạp như thế không ? Cả buổi chiều nay, sự nhiệt tình thân thiện của Thùy Vi lại làm con bé càng áy náy và lo lắng.
Hai đứa chạy hai xe, song song tiến ra cổng trường. Con Vi lén lút nháy nháy mắt rồi mi gió với ông Bần một cái, làm khuôn mặt nhăn nheo già cỗi của ông cũng phải đỏ lên. Khả Nghi thì nhìn chằm chằm chiếc cặp xách ông cầm trên tay. Con bé có cảm giác như bên trong nó là một trái bom hẹn giờ, sẽ nổ tung ngay khi hai đứa rời khỏi trường. Vậy mục đích của thằng Hùng có lẽ không phải là con Vi như nó nghĩ…
Đi được một quãng con Nghi trở nên bồn chồn lo lắng.
– Nghi… Không phải quán kem kia sao ? – Con Vi từ phía sau réo lên.
– Ah… Đúng rồi…
Hai đứa dừng xe lại, chuẩn bị sang đường, chợt một chiếc xe cảnh sát trờ tới chắn ngang trước mặt. Bốn gã mặc đồng phục rằn ri bước xuống, hầm hầm bước tới:
– Yêu cầu hai cô đi theo chúng tôi phối hợp điều tra…
– Ơ… Tại sao ? Bọn em là học sinh mà… – Con Vi ngơ ngác.
– Điều đó chúng tôi sẽ giải thích sau… Về chuyện hai cô là học sinh hay không, cũng cần xác minh của trường… – Hắn nói giọng không chút thương lượng.
Con Nghi mặt tái mét, nhìn quanh như muốn cầu cứu. Chuyện này không có trong kế hoạch của thằng Hùng. Hai đứa co rúm người chui vào xe ôtô cảnh sát. Hai chiếc xe máy được hai gã khác lái theo sau. Suốt đoạn đường, không ai lên tiếng nói lời nào. Đồn cảnh sát địa phương nào có lẽ cũng giống nhau. Tường rào cũ kỹ, ghế gỗ cứng ngắt và những khuôn mặt lạnh lùng. Khả Nghi được dẫn đi theo một hướng khác. Con Vi bắt gặp ánh mắt như áy náy xin lỗi của con bé, tim chợt nhảy loạn lo lắng. Nó được dẫn vào một căn phòng ẩm mốc, kín bưng, chỉ có một lỗ thông gió nhỏ bằng hai viên gạch sát trần nhà. Dưới ánh đèn vàng lập loè, nó chỉ thấy được giữa căn phòng là một cái bàn sắt hoen rỉ và hai cái ghế đối diện nhau. Trong góc phòng một cái camera quay phim dựng trên chân ba chạc.
