Dưới Một Mái Trường
Trong một quán Bar sôi động tại Trung tâm Thành phố, tiếng nhạc xình xịt, ánh sáng chớp loé liên tục. Những thân hình nhúng nhảy quay cuồng, những mái tóc xanh đỏ rũ rượi. Tại salon VIP, thằng Hùng gật gù trong men rượu, bao quanh bởi sáu đứa con gái ăn mặc hở hang, môi son đỏ chót. Hai tay nó hết đông lại tây, vò nắn những cặp vú non trẻ mơn mởn trong tiếng cười đùa inh ỏi. Cả đám con gái đều phấn khích ưỡn ngực ra cho thằng Hùng tự do khám phá, ánh mắt thèm thuồng không rời xấp giấy trăm đô dầy cộp đặt ngay trên bàn trước mặt nó. Đột nhiên một dáng người to lớn lực lưỡng bước đến. Thằng Hùng cau có ngẩng đầu nhìn lên.
– Ah… Thầy Tuân… Người nhà… Người nhà… Vào đây… Em đang thiếu người uống rượu nè… – Thằng Hùng hét tướng lên, tay ngoắc ngoắc liên tục như gọi chó.
Tuân mỉm cười, dửng dưng chen chân bước vào ngồi sát bên nó.
– Đây… – Thằng Hùng rót ly rượu tràn cả ra ngoài tung toé, đưa tới.
– Cảm ơn cậu chủ… – Tuân nói giọng nịnh bợ.
– Haizz… Chủ tớ gì chứ ? Thầy thật là… Ha ha… Sao… Khả Nghi ngon chứ ? – Thằng Hùng đắc ý, hất hàm hỏi.
– Ah… Ngon… ngon… – Tuân chột dạ, nhe răng cười nịnh bợ. – Tôi phải cảm ơn cậu ban thưởng… Mong là sau này còn tiếp tục được hưởng nước sái của cậu chủ… Ha ha…
– Hắc hắc… Sẽ có… Sẽ có thôi…
Thằng Hùng nhếch mép cười, nghĩ tới những đêm nó dày vò Khả Nghi, lại nhớ đến âm thanh con bé rên rỉ dưới thân ông Bần. Nó lén cười một mình. Dường như gã Tuân cũng chưa định nghĩa đúng chữ “nước sái” ah.
– Sao cậu chủ ngồi đây một mình vậy ? – Tuân hỏi.
– Ah… Haizz… Có một chỗ chơi… mà bị ông già dành mất… Ha ha… – Thằng Hùng cười đùa, nhưng ánh mắt loé lên sự ghen tức.
– Vậy ah… Có phải là Ngọc Lan ?
– Ơ… Sao thầy biết ? – Thằng Hùng ngạc nhiên hỏi, chợt vỡ lẽ. – Ah… Thầy biết cũng không lạ… Người nhà ah…
– Ha ha… Thôi đừng buồn nữa… Uống đi…
– Uống… Dzô…
Đặt ly rượu xuống bàn, Tuân nhìn thằng Hùng gật gù như sắp say. Hắn quay lại, nhìn quanh:
– Ở đây không có việc của mấy em nữa… Đi đi…
– Ơ… nhưng mà… – Đám con gái ngơ ngác, ánh mắt cứ nhìn thằng Hùng lại nhìn cọc tiền trên bàn.
– Được rồi… Đây đây…
Tuân hiểu ý, chộp luôn cọc tiền của thằng Hùng, rút đại bảy tám tờ, dúi vào tay một đứa. Nhìn đám con gái vui vẻ, ào ào rút đi, lại nhìn cọc đôla dầy cộp trong tay, Tuân tiếc rẻ nhét lại vào túi áo thằng Hùng.
– Sao đi.. đâu.. hết vậy ? Còn chơi.. bóp vú mà… Eh… – Thằng Hùng nghiêng ngả lè nhè.
– Cậu chủ… Cậu quan tâm chi đám chíp hôi đó… Tụi nó xứng với cậu sao ? – Tuân nói. – Không phải bên cậu còn một đứa con gái khác rất đẹp sao ?
– Ai chứ ? – Thằng Hùng tay run run rót rượu, vung vãi đầy bàn.
– Hiền Mai… – Đôi mắt Tuân loé sáng.
– Ừm… Hiền Mai… Hiền… Mai… Đẹp… Đẹp lắm… Mà không được… – Thằng Hùng đang lè nhè mê mẩn nghĩ đến nhan sắc của người mẹ kế nó, chợt bừng tỉnh lắc đầu.
– Sao lại không được… Hiền Mai nay đâu còn như xưa… Con bé đó chỉ là món quà chiêu đãi bạn làm ăn của Ba cậu thôi…
– Ah… – Đôi mắt thằng Hùng sáng rực lên, men rượu tan đi khá nhiều.
Nó nhớ rõ lời Ba nó nói, ông hy sinh món đồ yêu thích của mình để tỏ lòng thuần phục với ông Trung. Bây giờ nó mới vỡ lẽ ra, món đồ đó chính là Hiền Mai. Cô ta bên ngoài là vợ của ông, nhưng thật sự chẳng qua là một món đồ có thể cho mượn.
– Cậu chủ là ai chứ ? – Tuân tiếp tục nói. – Là con trai ruột duy nhất của ông ta… Vì việc lớn, cậu đã không tiếc hy sinh Ngọc Lan… Liệu Ba cậu có keo kiệt với cậu hay không ?
Thằng Hùng gật gật liên tục, hai tay nắm chặt răn rắc.
– Đêm nay… Cha cậu ngủ với Ngọc Lan… Hiền Mai ở một mình ah… Tội nghiệp quá mà… – Tuân thở dài như thương cho một kiếp hồng nhan bạc phận.
– Đêm nay ? – Thằng Hùng nhấp nhỏm không yên, ánh mắt láo liên suy nghĩ, chợt xìu xuống như một cọng Udon nhão.
– Chắc thôi đi… Như vậy không ổn đâu…
Tuân nhếch mép khinh thường nhìn thằng nhóc ỉu xìu trước mặt. Cậu chủ cái đéo… Mày không hơn một thằng công tử bột tầm thường.
– Ha ha… Tôi nói đùa thôi… Mình uống đi… Đây… Mời cậu chủ… – Tuân cười giả lả, nâng ly.
– Dzô… Cạn ly…
Trong căn phòng thênh thang tối tăm, một vóc dáng kiêu sa thẫn thờ ngồi bên bàn phấn. Hiền Mai khoác hờ chiếc áo choàng, chiếc lược trên tay vô thức chải dọc mái tóc đen dài bóng mượt. Hình ảnh tuyệt đẹp của cô phản chiếu trên tấm gương trước mặt, thật lẻ loi, cô độc. Căn phòng này đêm nay thật trống vắng. Từ ngày cưới nhau đến giờ, ngoại trừ những chuyến công tác xa, ông Phương chưa bao giờ vắng nhà. Đêm nay, ông không báo trước, cũng không gọi, chỉ tắt điện thoại thay cho thông điệp không được làm phiền. Hiền Mai cảm thấy linh cảm của mình đang trở thành hiện thực. Quan hệ hôn nhân của cô đang đổ vỡ từng mảng một, không có khả năng hàn gắn. Cô nâng ly rượu vang lên uống cạn.
Hiền Mai cầm theo chai rượu còn lưng nửa, hai chân trần từng bước thẫn thờ đi ra hành lang. Hành lang phòng ngủ nhà ông Phương nối liền dùng chung cả tầng 1. Từ ngày Hiền Mai về, để tăng thú vui vợ chồng, ông trang bị thêm một bồn jazzcuzi. Từ đó ban công tầng 1 trở thành thế giới riêng của hai người. Sau đó dường như chưa đủ an toàn, ông Phương còn cho người giúp việc thuê nhà trọ bên ngoài, ban đêm chỉ để lại đúng một bà vú lớn tuổi. Hiền Mai ngồi xuống bên cạnh hồ. Nơi đây hai người đã có rất nhiều kỷ niệm, thịt da như hòa tan vào nhau, hơi thở cả hai cùng một nhịp, từng hình ảnh dội về trong tâm trí Hiền Mai. Bàn tay cô đùa nghịch làn nước ấm áp nổi cuộn sôi sục như mân mê vuốt ve tấm lưng to lớn ngày nào cứ nhịp nhàng bám chặt lấy cơ thể cô. Hiền Mai giở chai rượu lên ừng ực từng ngụm nuốt xuống. Đầu óc cô choáng váng, đây đúng là cảm giác cô cần tìm kiếm. Bụng cô nao nao khó chịu vì chưa ăn tối, lại uống nhiều rượu. Hiền Mai đứng lên, tháo dây, chiếc áo choàng rơi xuống chân. Cơ thể tuyệt đẹp của cô không mảnh vải hoàn toàn phơi bày trước bầu trời đêm lạnh lẽo. Ánh trăng phủ xuống hiền hòa như trau chuốt từng đường nét uốn lượn tuyệt đẹp của tạo hóa.
Từ trong góc khuất cuối hành lang, một ánh mắt rừng rực nóng bỏng dán chặt vào cơ thể lõa lồ bóng mượt của Hiền Mai. Cổ họng hắn ừng ực nước bọt, tham lam cắn nuốt từng đường nét cơ thể phụ nữ hoàn mỹ nhất mà hắn từng nhìn thấy. Cặp vú to tròn đó thật lớn, hơn rất nhiều so với vóc dáng thon thả kiêu sa của cô ta. Cặp đùi đó thật dài, tròn lẳng trắng muốt như rút ra từ khuôn đúc thạch cao. Giữa cặp đùi là một mảng tam giác mờ mờ dưới ánh trăng hiện lên phơn phớt lông tơ. Ánh mắt đó thèm thuồng dõi theo Hiền Mai lảo đảo như say rượu, trầm mình xuống hồ jazzcuzi. Hắn lảo đảo như say rượu, tay vội vã mở khóa quần. Dương vật cong cớn dựng ngược đung đưa trước người, hai chân xiêu vẹo bước tới.
———-
Trong phòng lớp học, đèn tắt tối đen, duy nhất một ánh đèn le lói chói mắt.
– Thấy rõ chưa ? Giống như vậy không ?
Thằng Hàn thẫn thờ nhìn Phương Trinh cầm tờ giấy bạc căng ra trước ánh đèn projector, trên tường in lên những đường vân mỏng song song uốn lượn. Chỉ thiếu đi những con số, những dấu chấm xanh đỏ là hoàn toàn trùng khớp với đồ án mà nó đã nhìn thấy tại nhà Ngọc Lan.
– Giống… Nhưng nó bị một lớp sơn đen mỏng che phủ nhiều điểm… phần lộ ra chỉ có vài con số… vài cái chấm… vậy nó có nghĩa là gì ? Liên quan gì đến tờ giấy bạc ? – Thằng Hàn thì thào thật nhỏ.
– Để in ra được tiền, người ta phải làm bản kẽm… Bản kẽm thật hiện nay do Ngân hàng Quốc gia lưu trữ cực kỳ nghiêm mật… Tuy bằng cách sao chép lại tiền lưu hành trên thị trường, người ta vẫn có thể tạo ra bản kẽm để in tiền giả… Ở đây, tôi không nói đến những loại tiền in ấn thủ công kém chất lượng… dù là loại tiền giả cao cấp được in bằng cùng một loại giấy, cùng một loại mực, thậm chí cùng một công nghệ… cũng không thể thoát qua được hệ thống máy soi của ngân hàng…
– Tại sao như vậy… Tất cả là nhờ một đồ án tinh vi của Tiến sĩ Huỳnh Ngọc Xuân – cha Ngọc Lan, khi đó là Trưởng Ban Dự án tiền quốc gia… – Phương Trinh nói tiếp, giọng không giấu diếm sự nể phục. – Ông tích hợp một đồ án hình học phức tạp tinh vi trong hệ thống vân tiền quốc gia… bí mật của đồ án được ông chia ra làm 16 điểm… tám điểm mấu chốt do chính ông bảo mật… tám điểm cơ bản do Phó Ban Dự án – Lưu Quốc Trung lưu trữ…
– Lưu Quốc Trung sau khi bàn giao bí mật 8 điểm cơ bản cho Ngân hàng Quốc gia đã xin chuyển sang làm cán bộ cao cấp của ngành giáo dục… Theo thông tin tình báo của chúng tôi… bốn năm trước, ông ta đã bí mật bán một bản sao bí mật phần quản lý của ông ta… cho nước láng giềng… Kiếm được một số tiền cực lớn… dù chỉ là 8 điểm cơ bản của đồ án… Quân phản quốc… – Mắt Phương Trinh hiện lên sát khí lạnh lẽo.
– Nếu sợ bị lộ ra ngoài… Tại sao ông ta không hủy chúng đi ? – Thằng Hàn buột miệng hỏi.
– Haizz… Nếu hủy đi… Một ngày bản kẽm bị hư hại… Chúng ta làm sao sản xuất ra được một bản kẽm mới đây ? – Phương Trinh kiên nhẫn giải thích.
– Nhưng anh không cần quá lo lắng… Theo lời anh mô tả… tôi đã đoán ra được thâm ý của ông cụ, cha Ngọc Lan… – Phương Trinh mỉm cười. – Ông ta đã dùng một loại sơn đặc biệt để che đi những điểm quan trong của đồ án trên tường. Loại sơn này dùng để gắn bên trong hộp tiền secure chống bẻ khóa… Nếu có hành động miễn cưỡng, nó sẽ tự phun sơn, dính chặt vào tiền… thứ duy nhất trên đời có thể tẩy rửa nó là Athletic, cồn 99,9 độ. Loại cồn này sản xuất tại Mỹ, nghiêm cấm buôn bán và chúng ta chỉ có một chai duy nhất hiện đang cất giữ tại kho quỹ Ngân hàng Quốc gia.
Thằng Hàn gật gù, vỡ lẽ ra nhiều điều.
– Cha Ngọc Lan đã dự kiến được sức khoẻ bất ổn của mình… Ông ta lên kế hoạch trước những tình huống có thể xảy ra… Và yêu cầu được bàn giao lại bí mật cuối cùng của đồ án… Nhưng ngay trước ngày bàn giao, ông bất ngờ bị đột quỵ và ra đi… Sau khi tìm kiếm thất bại, bí mật đồ án dần chình vào quên lãng… cho đến gần đây… Chuyện Ngọc Lan bị hãm hại tại trường… lại dấy lên một nghi ngờ… vì kẻ thủ ác có liên quan mật thiết với gã Trung…
– Gã Trung đó là chủ mưu hãm hại Ngọc Lan sao ? Nhưng con bé đó đâu biết gì về bí mật đó chứ ?
– Đó cũng là điều chúng tôi nghĩ… Và tiếp tục âm thầm quan sát… Cho đến khi nhân vật mới xuất hiện… Ông Phương… Ông ta bên ngoài là tay sai của Trung… Nhưng thực chất, gã Trung đã đánh giá thấp khả năng và thân phận của ông ta… Lớp vỏ ngụy trang của ông Phương tầng tầng lớp lớp… bên ngoài là giáo viên, bên trong là nhà đầu tư quy hoạch bất động sản… Nhưng cả hai thân phận đó cũng chỉ là vỏ bọc che mắt… Ông ta là gián điệp nước thù địch của chúng ta…
