Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Dưới Một Mái Trường

Chương 54



Thằng Hàn nằm im lặng, đôi mắt nó như loé sáng như ánh mắt mèo trong đêm. Cánh mũi nó phập phồng nhẹ nhàng, bình tĩnh. Tất cả những lời lẽ của thầy Phương nó đều nghe rõ, từng câu từng từ như lưỡi dao cứa vào lòng nó. Thằng Hàn chưa bao giờ tự hỏi vị trí của Ngọc Lan trong lòng nó là gì ? Một người con gái có học thức cao hơn nó, gia thế tốt hơn nó, lại cho nó trở thành người đàn ông đầu tiên. Ngọc Lan khác con Vi và Tuyết Nga điểm gì ? Cả ba người, dù đối với ai thằng Hàn cũng nhớ, cũng khao khát, cũng sẵn sàng che chở dù bằng cả tính mạng của mình, nhưng đêm nay nó chợt nhận ra một sự khác biệt. Đó là sự ích kỷ. Đối với Ngọc Lan, trong lòng nó luôn tồn tại một sự ích kỷ, sự chiếm hữu. Trong đầu nó chưa từng nghĩ đến chuyện để ông Bần cha nó chạm đến Ngọc Lan. Thằng Hàn khẽ thở dài, nhắm chặt hai mắt.

Ngọc Lan lau nhẹ khoé môi, mùi vị của thầy Phương còn vương vấn trong miệng cô. Mùi đàn ông nhàn nhạt xen lẫn hương lotion đắc tiền, không hiểu sao không làm Ngọc Lan rạo rực như hương vị nồng đậm, ngay ngáy của kẻ đó. Cô bé mím môi ngã lưng xuống giường. Hơi thở cô bé dồn dập, không phải vì hưng phấn, mà cảm giác như mình đang đứng trước một con đường không lối quay về. Thầy Phương quỳ gối giữa cặp đùi thon dài mở rộng của Ngọc Lan. Ông đắc ý nhìn gương mặt đỏ hồng xinh đẹp của Ngọc Lan, tay cầm dương vật cọ quanh mép âm hộ ẩm ướt của cô bé. Ngọc Lan nhìn nghiêng sang bên cạnh, né tránh ánh mắt ông, bàn tay nhỏ che hờ đôi môi run run cảm nhận hạ thể đang căng phồng lên chật cứng.

– Ư…

Ngọc Lan bưng kín miệng, hai mắt nhắm chặt. Không hiểu sao giây phút mong chờ này lại bị cô bé đón nhận hời hợt đến thế… Thầy Phương bắt đầu thúc hạ thể nhịp nhàng, cũng cái kiểu đều đều mô phạm không nhanh không chậm của ông. Ngọc Lan mím chặt môi, ánh mắt nhìn mái tóc thầy Phương rối tung, không còn xếp mái bóng lộn. Thân thể ông tráng kiện, nhưng từng thớ cơ thịt ghi dấu vết mệt mỏi của thời gian. Ngọc Lan chợt nhớ đến hai cánh tay cứng như thép nguội, cơ ngực nở nang rắn chắc ngày nào còn nhấp nhỏm trên người cô.

– Em hôm nay rất lạ… Hay em thích trong phòng tắm hơn ? – Thầy Phương chợt hỏi, cũng với giọng vô cảm trầm ổn của ông.

– Không… Em không sao… – Ngọc Lan ưỡn ngực lên đón hai bàn tay ông nhào nặn, hai chân mở rộng hơn như ép mình tìm kiếm cảm xúc.

– Ah… Hay có thằng Hùng… Làm tình tay ba… lý thú hơn ?

– Khônggg… không có chuyện đó đâu…

Ngọc Lan chợt giật bắn mình, mặt cô đỏ bừng như gấc chín. Cô vừa bàng hoàng nhận ra, quan hệ thân xác với thầy Phương không phải là bí mật lớn nhất cô cần che giấu.

– Sao vậy ? Em xấu hổ sao ? – Thầy Phương gác cặp đùi trắng muốt thon dài của Ngọc Lan lên vai, thúc mạnh. – Ở đây chỉ có hai chúng ta… Em đừng ngại…

– Ưm… Thầy đừng nói nữa… Em… Em… – Hiền Mai bưng kín mặt, nài nỉ.

– Thật ra… Tôi cũng từng đứng lớp… Tôi đâu phải là thánh nhân… Cũng từng có cảm giác… Vượt rào với học sinh của mình mà… – Thầy Phương lim dim tưởng nhớ, hạ thể vẫn thúc đều đều. – Nói cho em một bí mật… Hiền Mai thật ra đã từng là học trò của tôi… Ha ha… Cảm giác vừa sợ hãi tội lỗi… vừa phấn khích… thật tuyệt, đúng không ? Em nói xem… cảm giác của em khi làm tình với thằng con tôi… thế nào ?

– Khônggg… Thầy đừng nói nữa… Em không có cảm giác gì hết…. – Ngọc Lan bưng kín hai tai, mặt đã chuyển sang tái mét.

– Ha ha… Còn chối cãi… Cơ thể em không biết nói dối đâu… Tôi nhớ rất rõ… Hôm đó trong gian phòng tắm… lần cuối cùng… thằng Hùng dùng tư thế này với em… em đã rất thích… rên rỉ rất lớn ah… – Ông chồm người lên dập xuống, cả người Ngọc Lan cong lại, há hốc.

– Không… Em không có… Em không có mà…

Ngọc Lan ôm kín mặt, lòng đau nhói. Từng câu từng chữ của thầy Phương như một lưỡi dao vĩnh viễn cắt đứt mối quan hệ mỏng manh giữa cô và thằng Hàn. Tại sao phải như thế ? Tại sao cô mãi đeo đuổi theo cảm xúc tội lỗi để rồi muộn màng nhận ra người mới đến không thay thế được hình bóng cũ ? Sau hôm nay, liệu cô còn cơ hội trở lại không ? Cô đờ đẫn buông lỏng hai tay. Mặc cơ thể vẫn run lắc liên tục.

Khuôn mặt thằng Hàn lạnh tanh. Ánh mắt nó nhìn thanh gỗ giường kẽo cọt, rung động liên tục như nhìn một thứ nhàm chán nhất thế gian. Từng lời nói của thầy Phương nó đều nghe rõ. Cảm xúc của nó cũng thay đổi liên tục từ ghen tuông, ngạc nhiên, ngỡ ngàng đến vô cảm. Giờ đây tai nó nghe chỉ đơn thuần là chắc lọc thông tin. Những việc liên quan đến bí mật kia, nó giữ lại, còn chuyện của Ngọc Lan đều đi qua tiêu biến mất. Sau ngày hôm nay, có lẽ cô bé không bao giờ là đề tài nó cần quan tâm nữa.

– Ahhh…

Thầy Phương gầm lên, vội vã rút dương vật ra, sục sục thật nhanh. Ngọc Lan nhắm mắt nín lặng cảm nhận từng dòng tinh dịch xối xả trên bụng mình. Ông ta đổ gục xuống bên cạnh, tay còn nuối tiếc xoa nắn hai bầu vú căng tròn của cô.

Thời gian như lắng đọng, căn phòng chỉ còn tiếng kim đồng hồ treo tường gõ nhịp đều đều.

Ngọc Lan mím môi, giở tay thầy Phương ra khỏi ngực mình. Cô ngồi dậy, từng bước xiêu vẹo đi vào phòng tắm. Ngay khi cửa toilet đóng lại, ông Phương bật dậy tỉnh rụi không hề mệt mỏi. Ông ta dáo dác nhìn quanh, rồi vội vàng lao ra phòng khách. Từ trong phòng tắm vang lên tiếng nức nở kềm nén của Ngọc Lan. Nhưng dường như tiếng khóc muộn màng đó không hề ảnh hưởng gì đến thằng Hàn. Nó bò nhanh như một con tắc kè, từ trong gầm giường hướng ra cửa phòng.

Đèn phòng khách vừa tắt, ông Phương cầm trên tay một thiết bị phát ra luồng ánh sáng tím. Ông ta cẩn thận quét ngang từng mảng tường. Luồng ánh sáng phân cực hai hướng, kéo dãn như một tấm lụa mỏng phủ lên tường một màu tím nhạt. Thầy Phương nhíu mày như phát hiện ra điều gì đó. Ông tháo dỡ hết những tấm hình gia đình, bằng khen xuống, chân bước lùi lại, rời xa mảng tường trước mặt. Tay ông điều chỉnh chiếc máy lên cường độ phủ lớn nhất. Khi luồng ánh sáng phủ kín cả bức tường, hai mắt ông loé sáng, mừng rỡ như điên. Cả mảng tường phản xạ lại những điểm li ti, những đường vân song song ngoằn nghèo, những con số chú thích mờ nhạt, tất cả tạo nên một đồ án cực lớn. Đồ án này được phủ kín một lớp sơn tường mỏng, để nhìn từ bên ngoài không ai phát hiện, kể cả Ngọc Lan.

Từ trong góc phòng, thằng Hàn núp sau tấm rèm cửa sổ, hai mắt không chớp nhìn kỳ quan trước mắt. Nó dù không hiểu thứ trước mặt là gì, nhưng có lẽ chính là thứ bí mật mà thầy Phương và cả Phương Trinh cùng theo đuổi. Cho đến lúc này, con bé đó vẫn chưa nói cho thằng Hàn biết bí mật này chính xác là gì ? Kế hoạch điều tra đêm nay của nó là hoàn toàn tự phát. Ban đầu nó theo kế hoạch của Phương Trinh, dự định mang theo con bé đến giới thiệu với Ngọc Lan như một đứa em họ, chuẩn bị xin vào trường Xuân Mai học. Sau khi xâm nhập căn nhà, Phương Trinh sẽ đóng vai chính, điều tra manh mối. Nhưng khi vừa gửi xe vào bãi dưới khu chung cư nhà Ngọc Lan, nó phát hiện ra thầy Phương vừa lái ôtô tới. Nhanh như chớp thằng Hàn tự thay đổi kế hoạch, bỏ lại Phương Trinh ngơ ngác nhìn theo. Nó lao nhanh lên lầu, thực hiện kế hoạch ô nhục nhất của một người đàn ông.

Ông Phương nhíu chặt hàng lông mày, suy tính. Dù có thiết bị quét cực quang trong tay, ông chỉ có thể nhìn thấy tổng thể đồ án, mà không chụp được chi tiết. Cha Ngọc Lan đã sao chép cả đồ án lên tường bằng một loại mực không phản sáng, không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Sau đó, không biết vì lý do gì, ông ta muốn hủy đi đồ án bí mật bằng cách sơn phủ cả bức tường bằng một lớp sơn. Dù có người phát hiện ra như ông Phương, cũng không dám chạm vào, vì chỉ cần một lớp sơn bong ra, có thể hủy đi cả công trình không còn chút giá trị. Mảng tường đó cần có thời gian để xử lý tỉ mỉ. Ông Phương mím môi quyết định, nhanh chóng đặt mọi thứ vào chỗ cũ, đi vào phòng ngủ.

Trong phòng vang lên tiếng thủ thỉ dỗ dành, sau một lúc thì im lặng. Thằng Hàn nhẹ nhàng mở cửa, lẻn ra ngoài.

———–

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...